Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【O! O! Only you, tạo ra câu chuyện cổ tích dành riêng cho em.】

Gần một tháng kể từ ngày bắt đầu học, học sinh cao trung bắt đầu tung ra Tứ Đại Giáo Thảo (*), Vương Tuấn Khải cùng Dịch Dương Thiên Tỉ ôn hòa không ngoài dự đoán chiếm hai vị trí trong số đó. Nội tâm các bạn nữ trong lớp nhảy nhót không ngừng không nói, còn có những nữ sinh khác lớp làm bộ vô tình lướt qua chỉ vì trộm ngắm hai con người đẹp trai này.

(*) Ở Trung Quốc, giáo thảo có nghĩ là những nam sinh đẹp trai nhất trường, giống kiểu hotboy ấy.

"A a, Vương Tuấn Khải thật sự quá đẹp trai!"

"Cái gì a, Thiên Tỉ mới là đẹp chết chết người."

Xuyên qua một dàn các nàng mê trai, Vương Tuấn Khải cùng Thiên Tỉ bước vào lớp vũ đạo.

Đúng thế, hai người bọn họ phải chuẩn bị tiết mục cho khai mạc đại hội thể thao. Này cũng là vì lớp trưởng cầu xin bọn họ làm a, mỗi lớp phải có một tiết mục, bởi vì khí chất của bọn họ quá lớn cùng vũ đạo thuần thục nên được "thưởng" cho cơ hội này.

Phòng học nhảy rất lớn, những thành viên lớp khác đã bắt đầu luyện tập, hai người cũng bắt đầu tìm một góc thiết kế các động tác vũ đạo.

Vương Nguyên tan học vốn là muốn đến lớp vũ đạo xem Vương Tuấn Khải nhảy, nhưng mà từ đằng xa đã thấy trước cửa có rất đông nữ sinh tụ tập, còn nghe tiếng bọn họ thì thầm với nhau, không ngoài dự đoán nhất định là khen hai cái người đang nhảy trong kia có bao nhiêu đẹp trai, sau đó liền chuyển thành không biết hai người bọn họ có bạn gái hay chưa.

Thôi đi!!

Vương Nguyên cảm thấy trong lòng không chút thoải mái.

Biết mình đẹp trai rồi còn suốt ngày phát ra mị lực! Không thể đến nơi nào đó không có người mà luyện tập sao?! Nhiều người như thế có cảm thấy phiền toái không vậy? Lỡ có ngày anh bị bắt mất thì em làm thế nào?

Vương Nguyên cả người tản ra khí lạnh, tuyết đối không muốn tới gần đám nữ sinh kia, yên lặng trở về lớp học của mình.

Phía bên này Vương Tuấn Khải còn vừa luyện tập vũ đạo vừa nói thầm trong lòng, nhóc con kia không phải nói đến xem hắn nhảy sao, đến giờ còn chưa thấy đâu hết. Hắn thấy đám con gái phía ngoài kia liền cảm thấy phiền lòng không thôi, hắn còn muốn Nguyên Nguyên đến cổ vũ hắn thuận tiện bày trò yêu đương một chút! Kết quả cho đến tận lúc việc luyện tập kết thúc cũng không thấy bóng dáng của Vương Nguyên.

"Nguyên Nguyên nhà cậu đang vô cùng khó chịu ngồi tự học."

Thiên Tỉ lau lau mồ hôi trên đầu, vẫy vẫy điện thoại trong tay hướng Vương Tuấn Khải.

"Thay tớ cảm ơn Nhị Văn nhà cậu đã tình báo tin tức."

Vương Tuấn Khải liền tùy tiện thu thập chút đồ dùng liền mang cặp sách đi đến cửa phòng học của Vương Nguyên.

Vẫn còn đang tự học, Vương Tuấn Khải đứng ngoài hành lang lớp học, hai tay để trên lan can, cặp sách đeo một bên vai, bên còn lại rũ xuống mệt mỏi.

Giáo thảo đột nhiên xuất hiện khiến cho nữ sinh trong lớp học to nhỏ thì thầm. Nữ sinh ngồi bên cửa sổ cảm thấy chính mình phi thường may mắn khi được ngồi ở vị trí này, ngồi ở đây có thể nhìn được sườn mặt kinh động lòng người của Vương Tuấn Khải.

Nam sinh mặc đồng phục đeo tai nghe im lặng đứng chờ, tóc mềm bị gió nhẹ thổi bay, hình ảnh mỹ lệ khiến kẻ khác không cách nào dời được tầm mắt.

Tiếng chuông tan học rốt cuộc vang lên.

"Nguyên Nguyên!"

Vương Tuấn Khải lạnh lùng nhìn chằm chằm cửa ra vào, thẳng đến khi thấy được thân ảnh thiếu niên đáng yêu vừa trắng vừa mềm kia đi ra mới nở nụ cười.

Vương Nguyên quay lại nhìn cái người vừa mới gọi cậu kia mỉm cười đi tới, còn theo thói quen xoa xoa đầu cậu.

Đột nhiên cảm thấy được, xung quanh nhiều nữ sinh như vậy, trong mắt hắn lại chỉ có cậu, là chuyện hạnh phúc biết bao.

Vừa rồi mới thở phì phì quay về tự học là vì cái gì chứ?

"Nguyên Nguyên, không phải nói sẽ đến xem anh nhảy sao?"

Vương Tuấn Khải xoay người đi lên phía trước, gạt gạt mấy sợi tóc còn ướt nhẹp mồ hôi, bị dính vào trán thật chẳng dễ chịu chút nào.

"A....Có đề thi còn chưa làm xong nên...."

Vương Nguyên theo sát bên người Vương Tuấn Khải, vì chính mình nói dối mà lén lẽ lưỡi.

Vương Tuấn Khải không đáp lại, nhưng ngay khi đến lối rẽ ngay đầu góc liền đẩy Vương Nguyên vào tường.

"Tiểu Khải anh...."

"Thành thật chút, được không?"

Ba chữ chậm rãi như thế truyền tới lỗ tai.

Vương Tuấn Khải một tay chống lên bức tường đằng sau Vương Nguyên, một tay đút túi quần.

Vương Nguyên cứ như vậy bị bao gọn trong lòng Vương Tuấn Khải, hơi thở mạnh mẽ của Vương Tuấn Khải áp tới, nhịp tim Vương Nguyên rất nhanh bắt đầu tăng tốc.

"Cái....cái gì thành thật..."

Vương Nguyên cảm thấy được mặt Vương Tuấn Khải càng ngày càng gần, sợ tới mức nhanh chóng nhắm mắt lại, nhưng bên tai lại truyền đến thanh âm trầm thấp mị hoặc.

"Không phải em giận dỗi sao?"

Hơi thở không chút lưu tình phun vào cổ cậu.

Tiểu, Tiểu Khải làm thế nào biết mình khó chịu cả tiết tự học chứ!

Vương Nguyên không hiểu sao có điểm chán chường cùng chột dạ lấy tay vò vò gấu áo, ánh mắt nhìn sàn nhà, không dám đối diện với ánh mắt của Vương Tuấn Khải.

"Thế nào? Làm sao vậy?"

Lại là loại ngữ khí này! Biết cậu không chịu nổi nhất chính là âm thanh đùa giỡn kiểu này mà còn cố ý....Mỗi lần như thế đều sử dụng chiêu này! Đáng ghét!

"Em, em chỉ cảm thấy không thoái mái khi có nữ sinh vậy quanh anh thôi!!"

Vương Nguyên có điểm ủy khuất nói ra mấy lời này, ngẩng đầu nhìn Vương Tuấn Khải, biểu tình bỗng nhiên trở nên thật kiên định.

"Anh chỉ có thể là của em!"

Nói xong liền chủ động nhón chân hôn lên.

Đây chính là lần đầu tiên Vương Nguyên chủ động dâng môi, không có bất cứ kỹ thuật gì đáng nói.

Môi kiên định dán lên môi Vương Tuấn Khải, đầu lưỡi ngốc nghếch vươn ra liếm môi đối phương, chờ đối phương phối hợp hé miệng sau đó trượt vào, lướt qua răng nanh, cuối cùng cùng đầu lưỡi Vương Tuấn Khải dây dưa làm càn.

Nụ hôn của Vương Nguyên mới đây còn có chút ngây ngô mới mẻ, giờ đây bị Vương Tuấn Khải biến thành nóng bỏng cuồng nhiệt.

Đầu lưỡi quen thuộc ở trong miệng Vương Nguyên chạy loạn, truy đuổi đầu lưỡi Vương Nguyên sau đó nhẹ nhàng cuốn lấy đan xen một chỗ, một tay giữ lấy gáy của Vương Nguyên thật chặt, tựa như muốn đem cậu sát nhập vào trong cơ thể mình.

Hai người cuối cùng cũng tách nhau ra, ở giữa còn lưu lại sợi chỉ bạc khiến kẻ khác nhìn vào cũng phải thẹn thùng xấu hổ.

Vương Nguyên đỏ mặt chôn đầu trong lồng ngực Vương Tuấn Khải.

"Em, em chỉ sợ ngộ nhỡ có cô gái nào đó....."

"Không có ngộ nhỡ."

Vương Tuấn Khải cắt ngang câu nói của Vương Nguyên, ôm lấy cậu thật chặt trong ngực mình.

"Không có ngộ nhỡ, cũng không có cô gái nào cả, anh là của em."

Chúng ta là của nhau, ở trong thế giới của hai chúng ta, chỉ có Vương tử cùng Vương tử cho đến cuối cùng có thể bên nhau hạnh phúc.

Đây là câu chuyện cổ tích anh và em cùng nhau tạo nên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro