Chương 5.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 Thịch thịch thịch, không khí khá hơn rồi

Tôi muốn biết...

Kẹo và khóe miệng em mang hương vị gì ? 】

Vương Tuấn Khải về nước học cao trung tận hưởng ngày cuối tuần đầu tiên.

"Thời tiết nóng quá a! Nguyên Nguyên chúng ta đi bơi đi!"

Sáng thứ 7, Vương Nguyên nhận được điện thoại của Vương Tuấn Khải, câu đầu tiên chính là nhiệt tình mời như thế. Vì vậy hai người liền cùng nhau đi tới hồ bơi náo nhiệt ở trường.

Đã lâu rồi không bơi lội. Đến trước cổng lớn Vương Nguyên ngay lập tức cảm nhận được tình yêu mãnh liệt đối với mùa hè, nhìn thấy bể bơi trong suốt sạch sẽ bên trong, hận không thể ngay lập tức nhảy xuống, toàn thân cảm thấy vô cùng nóng nực.

"Tiểu Khải chúng ta nhanh lên đi thay quần áo đi!" Khẩn cấp cầm tay Vương Tuấn Khải kéo vào phòng thay quần áo.

Nhưng mà nhưng mà....chỉ còn có một gian trống là thế nào, những gian khác đều có người rồi....

"Không thì chúng ta cùng nhau thay đi." Vương Tuấn Khải cúi đầu hướng Vương Nguyên nháy mắt, quơ quơ trên tay bao đựng quần áo, dẫn đầu đi vào.

A? Cùng nhau thay quần áo? Vậy chẳng phải là muốn xem Tiểu Khải, ặc, trần truồng sao?

Vương Nguyên trong phút chốc đỏ mặt.

Không nên không nên không nên không nên, đầu liền lắc như trống bỏi, tóc bay tứ tung không theo một tiết tấu nào.

"Anh, anh thay trước đi. Em chờ, chờ chút cũng được." Vương Nguyên không dám nhìn vào vẻ mặt cười tà mị của Vương Tuấn Khải, giả bộ vội vàng ngó quanh bốn phía tìm phòng trống.

"Em sao thế, đều là con trai cả sợ cái gì?"

Không biết Vương Tuấn Khải đã cởi áo ra từ khi nào, một tay nắm nắm lấy tay Vương Nguyên kéo cậu đi vào, rất hài lòng thấy cậu vì trọng tâm không vững mà ngã vào lồng ngực của hắn.

Môi Vương Nguyên cứ như thế dán trên da Vương Tuấn Khải, cơ thể được bao phủ bởi nhiệt độ của người kia.

Bối rối đẩy Vương Tuấn Khải ra đồng thời lại khiến hai tay cậu chạm vào làn da trơn bóng của hắn.

Đầu ngón tay nóng bỏng.

Tuy rằng cả quá trình còn không đến ba giây, nhưng đối với Vương Nguyên chính là một sự thử thách lớn, ngẩng đầu nhìn Vương Tuấn Khải trong một giây liền cảm thấy đối phương như tỏa ra...sức hấp dẫn trí mạng.

Thân trên trần trụi, ánh mắt câu nhân, khóe miệng cười tà mị.

Khóe miệng.

Đột nhiên thật muốn biết hôn lên sẽ có hương vị gì...

Trời ạ cậu đang nghĩ cái gì thế này!

Vương Nguyên khẳng định não của cậu chắc chắn là hỏng rồi, không thì thế nào lại có thể nghĩ đến chuyện hôn môi! Lại còn cùng Tiểu Khải!

"Nói chung là tự anh thay đi."

Vương Nguyên bỏ lại một câu rồi chuồn sang phòng bên cạnh vừa bỏ trống, để lại một bộ mặt thực hiện được ý đồ của Vương Tuấn Khải.

Thay một chiếc quần bơi tốt, thật vô cùng vất vả tâm tình mới có thể bình tĩnh trở lại, Vương Nguyên nhẹ thở phào một hơi, tự nói bản thân cứ như bình thường như bình thường, mới nhấc chân từ từ đi ra.

Vương Tuấn Khải không ở trong phòng thay quần áo chờ cậu.

Là tại cậu thay lâu quá, chờ không nổi nên đi bơi trước rồi? Vương Nguyên nghĩ thầm, đi đến bể bơi tìm thân ảnh kia, chợt thấy hắn đứng cạnh mép bể bơi cùng một nữ sinh khác nói chuyện phiếm.

Nữ sinh mặc bikini dáng đẹp đến bùng nổ, vừa nói chuyện vừa tán gẫu quả thực vui vẻ, hơn nữa nữ sinh kia còn cười đến khóe miệng như muốn bay lên thiên đàng luôn rồi, hơn nữa Vương Tuấn Khải cũng trông không có vẻ gì là muốn kết thúc đề tài nói chuyện.

Con mẹ nó một giây trước còn đi câu dẫn tôi, giây tiếp theo lại đi quyến rũ em gái khác!!

Vương Nguyên tức giận rất nhanh đi đến cạnh hai người kia, một bộ vô cùng khoa trương làm tư thế nhảy từ trên cầu nhảy xuống bể bơi, cố ý bắn lên thật nhiều bọt nước.

A! Nữ sinh bikini hét lên một tiếng, Vương Tuấn Khải tiện thể nhìn lại.

Hừ. Vương Nguyên ngoi lên mặt nước, dùng khóe mắt lườm Vương Tuấn Khải, vẻ mặt lập tức giả vờ cười cười.

"Chao ôi, có mỹ nữ cũng không giới thiệu cho anh em cùng biết."

Vương Tuấn Khải mặt nhăn mày nhíu, khẩu khí kiểu lưu manh này nhất định không thích hợp với Vương Nguyên. Đẩy nữ sinh kia đi chỗ khác, xong liền nhảy xuống bể bơi.

"Mỹ nữ đi mất rồi sao không đuổi theo đi?" Vương Nguyên lại bắt đầu giọng điệu chua chua.

Vương Tuấn Khải biết nhóc con thấy hắn cùng nữ sinh khác nói chuyện phiếm đều không thích, trong lòng vui như bay lên trời, trên mặt lại biểu tình thật nghiêm túc.

"Đó là bạn gái cũ của Thiên Tỉ, anh không có hứng thú."

Vương Nguyên trong nháy mắt bị ba chữ "bạn gái cũ" này hấp dẫn.

Cái gì? Không nghĩ tới Thiên Tỉ trâu bò như thế đã có qua bạn gái lại còn đã chia tay! Trong lòng rục rịch muốn hóng chuyện!

"Tiểu Khải anh mau nói cho em Thiên Tỉ cùng cô gái kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Thiên Tỉ không phải cũng cùng anh từ Mỹ Quốc trở về sao, cô gái kia sao lại ở chỗ này! Em thấy cô gái kia khuôn mặt cùng vóc dáng đều không tồi cớ gì lại chia tay, Tiểu Khải anh mau nói cho em biết!"

Vương Tuấn Khải bị một màn nói không dứt làm cho đau cả đầu liền vỗ vỗ lên mái tóc ướt sũng của Vương Nguyên.

"Tò mò hại chết mèo (*), không cần quan tâm đến chuyện của người khác như vậy, đặc biệt là Thiên Tỉ."

Cái gì cơ, chính mình khơi ra trước lại không cho người ta hỏi! Vương Nguyên trừng mắt liếc Vương Tuấn Khải, nghĩ không thèm để ý hắn nữa! Xoay người, hai chân dùng sức một cái dẫm vào chân Vương Tuấn Khải, mượn sức lực chạy thật nhanh.

Hay thật, nhóc con kia dám khiêu khích hắn, miệng thì thầm Vương Nguyên nhi em chết chắc rồi!

Vương Tuấn Khải cũng một đầu tiến dần vào trong nước, bắt đầu đùa giỡn cùng trêu chọc trong bể bơi.

"Vương Tuấn Khải đừng có té nước vào em!"

"Vương Tuấn Khải đừng có sờ loạn em!"

"Vương Tuấn Khải anh sao lại kéo quần bơi của em?"

...

"Anh thật sự sẽ chết đủ!"

Vương Tuấn Khải lần thứ n kéo quần bơi Vương Nguyên, Vương Nguyên rốt cục cũng bạo phát.

Cậu một phen đẩy tên cợt nhả này ra, thoạt nhìn nổi giận đùng đùng lên bờ rồi vào phòng thay quần áo còn lấy khăn quấn lại.

"Nguyên Nguyên làm sao vậy? Tức giận sao?"

Rất nhanh Vương Tuấn Khải cũng theo sát cậu rồi cùng nhau đi vào phòng thay quần áo.

Ngữ khí chần chừ, bộ dáng có điểm chột dạ.

"Hừ."

Một giọng mũi trả lời câu hỏi của Vương Tuấn Khải, miệng bĩu lên trông như ông cụ non.

"Nguyên Nguyên ngoan nào ngoan nào, anh cùng em không phải vẫn thường đùa giỡn sao!" Vương Tuấn Khải ý thức được chuyện này có vẻ nghiêm trọng, bắt đầu nở nụ cười, còn kèm thêm vẻ mặt thực vô tội.

"Em cũng không có ăn thịt anh." Vương Nguyên phụng phịu, ngữ khí không chút yếu thế, hai tay khoanh trước ngực, nghiễm nhiên bày ra bộ dạng anh có tội em bắt anh phải đền tội.

"Được rồi được rồi, thế em nói làm sao bây giờ?" Vương Tuấn Khải cẩn thận xem xét tâm tư Vương Nguyên, đứng tựa vào tường hoàn toàn cam chịu, bộ dạng nghiêm túc như đang giải một bài toán.

Ngay tức khắc khóe miệng Vương Nguyên cong lên gian xảo, Vương Tuấn Khải nghĩ thầm, để anh xem xem em rốt cuộc muốn giở trò gì.

"Vậy....Vậy anh đứng yên, nhắm mắt lại." Vương Nguyên trưng ra bộ dạng tức giận ra lệnh.

Vương Tuấn Khải rất nghe lời chấp thuận.

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó đưa hai tay ra, hai lòng bàn tay hướng vào nhau."

Cái tư thế kỳ quái gì thế này.....

Tuy rằng không hiểu gì nhưng vẫn làm theo.

Vương Tuấn Khải lúc này có thể tưởng tượng ra bộ mặt đã thực hiện được ý đồ của Vương Nguyên, đang muốn mở miệng nói điều gì đó, lại có cảm giác có đồ vật bò bò trên cổ tay mình, sau đó liền thấy căng thẳng.

Cảm giác này...

Vương Nguyên bảo hắn có thể mở mắt được rồi.

Một sợi dây giày trói hai tay của hắn lại, còn trói rất chặt.

"Em vừa tìm được ở đây đấy, ha ha sợ rồi sao?" Vương Nguyên lúc này hoàn toàn không còn bộ dạng tức giận nữa, vẻ mặt đều viết nào là anh không nghĩ tới đúng không rồi còn hừ hừ ông đây muốn trả thù anh sợ chưa.

"Nguyên Nguyên em đem tay anh trói chặt làm gì a?"

Vương Tuấn Khải không dự đoán được Vương Nguyên sẽ làm gì tiếp, trưng ra bộ mặt đáng thương nhìn chằm chằm vào nụ cười vừa xấu xa vừa dễ thương của Vương Nguyên.

"Vừa nãy anh kéo quần bơi của em, em hiện tại không những muốn kéo quần bơi của anh xuống, còn muốn ném nó luôn ra ngoài! Ha ha ha ha!" Vương Nguyên cười hả hê xong trong lòng âm thầm khâm phục chính mình vì kế hoạch trả thù này.

Thật sự nếu không muốn chết thì sẽ không chết

Vương Tuấn Khải lòng thầm nghĩ như vậy, tựa hồ đối với kế hoạch này cũng phi thường vừa lòng.

Bởi vì hắn vô cùng chờ mong chuyện gì sẽ phát sinh kế tiếp a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro