Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【L! L! Loving you

Xác định hướng về phía tình yêu, xuất phát!】

Ngày 21 tháng 9

Thời tiết: quang đãng.

Tâm tình: tốt đến bất ngờ.

Hôm nay là ngày thứ 6 của tháng thứ 3 sau khai giảng.

Hôm nay là sinh nhật Vương Tuấn Khải.

Hôm nay, tôi quyết định rồi.

____From Nhật ký của Vương Nguyên____

Sáng sớm tâm tình Vương Nguyên tốt vô cùng.

Đồng hồ báo thức vừa vang một tiếng liền bật dậy từ trên giường, toàn bộ quá trình đánh răng rửa mắt tới ăn bữa sáng đều ngân nga một khúc nhạc. Nguyên mama rõ ràng cảm nhận được con trai mình tâm trạng hôm nay phi thường không tồi!

"Mama, hôm nay là sinh nhật Tiểu Khải, con không ăn cơm chiều, về nhà cũng có thể muộn một chút a~"

Vương Nguyên vừa đi giày vừa kêu lớn.

"Sinh nhật Tiểu Khải sao, con có chuẩn bị quà chưa?" Mama Vương Nguyên cười cười bước đến giúp con trai sửa sang lại quần áo.

Vương Nguyên cười khẽ vỗ vào cặp sách.

"Đã sớm chuẩn bị tốt cả rồi ạ."

Vương Tuấn Khải vừa bước vào phòng học liền thấy trên bàn học mình có một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật.

<To Vương Tuấn Khải Sinh nhật vui vẻ! ^_^ Sáng sớm phải tràn đầy năng lượng nha~ From Nguyên>

Có Nguyên Nguyên sáng sớm chúc mừng hắn đương nhiên là mười phần tràn đầy sức sống! Vương Tuấn Khải đem thiệp sinh nhật cẩn thận bỏ vào cặp sách, từ ngăn bàn lấy ra vài dụng cụ lại thấy hé ra một tấm thiệp chúc mừng khác.

<To Khải ca Sinh nhật vui vẻ! Bàn học của anh cũng quá là luộm thuộm rồi -_- nhưng mà em đã giúp anh dọn dẹp lại thật ngăn nắp. From Nguyên>

Nhóc con này thật quá đáng yêu đi! Vương Tuấn Khải kìm lòng không được cười thành tiếng, thật muốn chạy tới mà xoa xoa đầu cậu.

"Mới sáng sớm cậu cười ngây ngô gì thế?"

Thiên Tỉ tiến vào phòng học liền thấy Vương Tuấn Khải một bộ cười thơ thẩn.

Thật sự là, Vương Tuấn Khải hiện tại cùng Vương mặt than ở Mỹ Quốc là cùng một người sao? Năm đó thời điểm quen biết Vương Tuấn Khải, gặp hắn là một bộ dạng trốn nhà rời đi rất đáng thương...Chậc chậc...

"Thấy không, là thiệp chúc mừng tình yêu đó."

Vương Tuấn Khải đưa qua đưa lại tấm thiệp trước mặt Thiên Tỉ.

"Biết rồi biết rồi, là từ Nguyên Nguyên của cậu."

Thiên Tỉ đem cặp sách vứt vào ngăn bàn, vẻ mặt không chút kiên nhẫn.

"Tớ nói cậu không mau đem em ấy bắt về đi, còn dây dưa mãi làm cái gì. Ở Mỹ Quốc thì muốn đến sống đi chết lại, trở về đã hơn nửa tháng rồi, còn chưa có kết quả gì."

"Cậu không hiểu."

Vương Tuấn Khải có điểm chột dạ cất đi thiệp chúc mừng, "Tớ vừa về nước không lâu, cảm thấy nhanh như vậy không được tốt lắm, vì vậy...vẫn là..."

"Tớ còn không hiểu cậu sao.", Thiên Tỉ khinh bỉ ngắt lời Vương Tuấn Khải, "Cậu chính là đang sợ hãi."

Cậu....

Được rồi hắn ta nói đúng. Trong lòng thật sự là có điểm sợ a. Nhưng mà do dự không chịu tiến lên như vậy thật sự không phải phong cách của hắn.

Ở Mỹ Quốc nhịn bảy năm, còn cùng người trong nhà xảy ra xung đột kịch liệt.

Thật vất vả mọi thứ mới ổn thỏa, hiện tại có Vương Nguyên bên người lại không dám đối mặt.

Thiên Tỉ nói đúng như vậy, Vương Tuấn Khải mày chính là đang sợ hãi!

Chuông vào học vang lên.

Vương Tuấn Khải há miệng nửa ngày không phản bác được câu nói của Thiên Tỉ, yên lặng từ ngăn bàn lấy sách vở ra, không ngờ lại thấy một tấm thiệp chúc mừng.

<To Lão Vương Sinh nhật vui vẻ! Chữ của anh thật sự xấu kinh người (☆_☆) cùng khuôn mặt của anh chắc chắn là kém xa! Ông trời quả thực rất công bằng! >

Cứ như vậy, cho đến tận tiết năm.

Mỗi cuốn sách đều kèm theo một tấm thiệp chúc mừng.

<To Khải gia Sinh nhật vui vẻ! Nghe nói anh học Toán rất tuyệt, làm sao bây giờ, đó cũng là môn mà em kém nhất +_+ ><To Khải Khải Sinh nhật vui vẻ! Tiết Âm nhạc này có thể lên thể hiện một chút đi, thanh âm của anh vẫn được coi là miễn cưỡng có thể nghe đượcˊ_>ˋ> <To Tiểu Khải Thiệp sinh nhật đến tận tiết năm rồi có cảm thấy phiền không? Mau tới đi ăn cơm thôi em rất đói bụng!!

Một chữ "Vương Tuấn Khải" thật thanh tú lưu lại trong trái tim hắn một ấn ký không thể xóa nhòa, hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra Vương Nguyên khi viết chữ này vẻ mặt cùng bộ dáng sẽ dịu dàng nhu thuận đến thế nào.

Nguyên Nguyên của hắn sao có thể tốt đẹp đến như vậy!

Ngay khi thân ảnh Vương Nguyên xuất hiện trong tầm mắt, Vương Tuấn Khải phải hao tổn rất nhiều sức lực mới có thể kìm nén cảm giác xúc động muốn xông đến ôm lấy cậu.

Như thế nào có thể đáng yêu đến như vậy? Rất xa trong đám người đã có thể thấy rõ bóng dáng người đó cùng mái tóc có chút xù lên. Kiễng chân vẫy vẫy ngoắc ngoắc hắn, bộ dạng đáng yêu đến phát khóc. Lạch bạch chạy tới, cặp sách phía sau lưng lắc lư theo nhịp cũng làm trái tim hắn ngứa ngáy!! Ánh mắt mở thật to, lúc nhìn thấy hắn dường như đều lấp lánh sao!!

"Tiểu Khải!!"

Vương Nguyên từ xa vọt tới bên người Vương Tuấn Khải, khoảnh khắc này trong lòng có vô vàn điều muốn nói.

"Anh có thấy mấy tấm thiệp của em không?" Vẻ mặt đầy mong chờ.

"Toàn bộ đều thấy." Vương Tuấn Khải vạn phần sủng nịch xoa xoa đầu Vương Nguyên, đến cả tóc cũng có thể mềm mại như vậy, sờ thật sướng a!

"Hắc hắc, lấy đủ cả bảy cái thì có thể gọi được thần linh rồi ~!" Vương Nguyên thần bí vỗ vỗ bả vai Vương Tuấn Khải, háo hức đi xếp hàng lấy cơm.

Khi quay về ký túc xá nghỉ trưa, Vương Nguyên liền đề nghị buổi tối đi KTV ca hát để chúc mừng sinh nhật Vương Tuấn Khải.

"Cậu xác định là muốn tớ cùng Thiên Tỉ tham gia sao?" Lưu Chí Hoành đã hỏi đến lần thứ ba.

"Khẳng định chắc chắn đó." Vương Nguyên trừng mắt liếc Lưu Chí Hoành một cái, không nghĩ đến cứ phải trả lời đi trả lời lại cái câu hỏi vô nghĩa này.

"Tốt lắm." Thiên Tỉ ngay lập tức ôm vai Lưu Chí Hoành, "Tối nay chúng ta đi cùng làm hai cái bóng đèn chói lọi."

"Gì...gì mà bóng đèn chứ." Vương Nguyên rất không tự giác mà đỏ mặt. Dùng khóe mắt liếc nhìn Vương Tuấn Khải, phát hiện đối phương cũng đang mỉm cười chăm chú nhìn mình, trên mặt liền tĩnh lặng mà càng thêm đỏ ửng.

Tan học, bốn người cùng nhau đến KTV Vương Nguyên đã đặt từ trước.

Bốn chàng trai có thể nói thực sự là có giọng hát hay tuyệt vời, cùng nhau hát rất có khuôn mẫu, giai điệu cùng âm vực đều rất chuẩn. Nhân viên phục vụ đi ngang qua đều nghĩ đây rốt cuộc là thần tượng nhỏ tuổi nơi nào đến ca hát vậy.

Bốn người cùng nhau vui đùa ầm ĩ, nhân viên gõ cửa, đem bánh sinh nhật tiến vào.

"Hóa ra đã có người tự mình sắp xếp cả rồi a~"

Lưu Chí Hoành vỗ vỗ bả vai Vương Nguyên, cười ha hả kêu lớn.

Vương Nguyên liền ngượng ngùng gãi đầu.

Bánh ngọt đã đặt ở trên bàn, từ phía sau âm thanh quen thuộc vang lên.

<Một người như mùa hạ, một người như mùa thu>

"Còn nhớ rõ lời bài hát nữa không?"

Vương Nguyên tay cầm micro nhìn Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải gật đầu, đôi mắt đáp trả lại ánh nhìn của Vương Nguyên, ánh mắt giao nhau tràn ngập cảm xúc.

Làm thế nào có thể quên đây?

Vẫn là giai điệu như thế, vẫn là nơi này.

Cảnh tượng này, hình ảnh này không khác gì mười năm trước.

Ngày còn nhỏ, chỉ biết thời điểm hát cùng nhau cảm giác thực hạnh phúc. Phòng KTV, trên đường tới trường, những khoảnh khắc chơi đùa vui vẻ sẽ vô thức anh hát một câu đến em hát một câu.

Vương Tuấn Khải không biết, trong bảy năm ly biệt...

Mỗi khi Vương Nguyên khổ sở sẽ cất lên ca khúc này, mỗi giây phút nhớ tới Vương Tuấn Khải sẽ hát ca khúc này,

Mỗi khi tuyệt vọng muốn buông tay sẽ ngân lên giai điệu ca khúc này,

Bài hát được nghe nhiều nhất trong máy tính cùng di động cũng vẫn là ca khúc ấy.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng cậu chỉ đơn giản là fan của Phạm Vĩ Kỳ mà thôi, nhưng thật sự từ đầu tới cuối người cậu yêu mến là Vương Tuấn Khải, là fan hâm mộ của duy nhất một mình Vương Tuấn Khải.

"Gặp được một người, sinh mệnh sau đó toàn bộ đều thay đổi

Thì ra không phải chỉ có tình yêu mới có những tình tiết."

Không chỉ là tình yêu, mà so với tình yêu còn nghiêm trọng hơn, đó chính là ỷ lại.

Trái tim và tâm hồn của em, tất cả đều ỷ lại anh.

Làm sao bây giờ, bài hát vừa kết thúc, cảm xúc đã muốn phá tan lồng ngực mà trào ra.

Nước mắt đã bất tri bất giác theo khóe mắt chảy xuống.

Tốt rồi, anh đã trở về.

"Tiểu Khải, sinh nhật vui vẻ."

Vương Nguyên xoay người đối diện với Vương Tuấn Khải, ánh mắt dịu dàng mà kiên định.

"Còn có, em thích anh."

Không phải là xúc động nhất thời, mà là tích tụ cả mười năm tình cảm chân thành.

Không phải không biết thích là thế nào, với cậu đó là sự ăn sâu vào máu cùng xương tủy, ràng buộc sâu sắc.

Không phải chưa từng nghĩ sẽ buông tay, chỉ là trước đây đã sớm nhận ra rằng cậu vốn dĩ không thể buông bỏ vận mệnh giao triền cùng một chỗ.

Vương Nguyên không biết vì sao lại cho rằng người đó là Vương Tuấn Khải, chỉ là đã sớm khẳng định như vậy rồi.

Giống như kiếp trước cũng đã từng như vậy.

"Cho dù đều là con trai, em mặc kệ tất cả, em vẫn sẽ thích anh."

Thanh âm Vương Nguyên không ngừng truyền tới, từng tiếng từng tiếng khắc sâu vào lòng Vương Tuấn Khải.

"Trước mặt Lưu Chí Hoành cùng Thiên Tỉ, hiện tại là anh em tốt nhất của chúng ta, em nói em thích anh. Chờ em lớn lên một chút sẽ ở trước mặt người nhà anh nói em thích anh. Về sau em nhất định đối diện với cả thế giới nói em thích anh."

Thanh âm vang lên nghẹn ngào, ngàn vạn lần không được khóc, a a a, cậu nhất định phải đem toàn bộ lời trong lòng ra nói hết trước mặt hắn. Vương Nguyên dụi mắt, lau đi nước mắt đang chảy ra không ngừng.

"Bảy năm qua để mất anh. Về sau nhất định sẽ không phạm phải sai lầm lần nữa. Cho nên, Vương Tuấn Khải, chúng ta có thể....."

"Bên nhau."

Vương Tuấn Khải gắt gao đem Vương Nguyên kéo vào lồng ngực, nói tiếp câu nói của Vương Nguyên.

"Đây là điều ước sinh nhật năm nay của anh, cũng là ước vọng sinh nhật mỗi năm trong quá khứ. Vĩnh viễn, cùng, một, chỗ.

Vương Tuấn Khải cảm thấy mình như chết đi.

Nhìn thấy đôi mắt kia ướt nước lại sưng đỏ như vậy, môi mở ra khép vào hướng hắn giãi bày tình cảm, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy micro, giống như sợ buông tay ra sẽ xụi lơ trên mặt đất vậy.

Chính hắn dựa vào cái gì mà có thể khiến đứa nhỏ trước mắt này động tâm đến rơi lệ?

Chính hắn như thế nào có thể đáng giận như thế, làm cho cậu vì hắn thương tâm khổ sở lâu như vậy?

Đáng chết, đáng chết, đáng chết.

Cảm thấy bản thân hắn nợ cậu nhiều như vậy, cả đời này cũng sẽ không trả hết.

Rõ ràng người hứa hẹn là hắn, xoay người rời đi cũng là hắn. Hiện tại trở về cái gì hắn cũng chưa có làm.

Đến cả người chủ động thổ lộ cũng là cậu.

Lại còn thổ lộ chuyên chú thâm tình đến như vậy, làm cho Vương Tuấn Khải hắn hạnh phúc muốn chết rồi lại tự trách bản thân muốn chết.

"Thực xin lỗi, bắt em chờ lâu như vậy."

Vương Tuấn Khải dùng mọi khí lực của mình ôm chặt lấy Vương Nguyên, như muốn đem cậu nhập vào trong cơ thể hắn. Chỉ cần một cái nhăn mặt, một nụ cười, thậm chí là mỗi nhịp hô hấp của người kia hắn đều phải quý trọng.

Trời ạ hắn như thế nào lại có thể đến giờ phút này mới ôm cậu vào lòng. Thật sự là ngu ngốc nhất trên đời mà!

"Tiểu Khải, anh ôm thật chặt, em thở không nổi."

Vương Nguyên vỗ vỗ sau lưng Vương Tuấn Khải, vừa thẹn thùng vừa ngọt ngào.

"A, xin lỗi em."

Vương Tuấn Khải buông lỏng Vương Nguyên ra, nhìn thấy người kia ở trong lòng mình khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cùng ánh mắt cười cong cong, trái tim nở rộ hạnh phúc không biết nên hình dung thế nào.

"Thích không? Đây là quà sinh nhật, em vừa thổ lộ với anh đó ~"

Vương Nguyên dường như dũng cảm hơn rất nhiều, còn chủ động nổi hứng đùa giỡn.

"Em đem chính bản thân làm quà sinh nhật tặng cho cậu ta, cậu ta càng thích."

Hai vị khán giả im lặng ngồi xem rốt cục cũng mở miệng.

Từ lúc này đến giờ Thiên Tỉ cùng Chí Hoành đều không nói gì, đến thở mạnh cũng không dám, sợ phá hỏng mất hiện trường tỏ tình kinh thiên động địa này. Mãi đến khi nghe thấy thanh âm đùa giỡn thoải mái của Vương Nguyên, Thiên Tỉ mới dám mở miệng.

Vậy là cố ý mời chúng ta đến để làm nhân chứng sao? Nói thật khán giả cũng cảm thấy không ổn lắm a! Nhìn anh em hai người nùng tình mật ý cũng cảm thấy xấu hổ!

"Vương Nguyên cậu đúng là cao thủ a! Xem xem tớ nước mắt nước mũi tèm lem hết rồi!" Lưu Chí Hoành cũng không nín được, đưa tay sờ sờ mặt, cảm nhận được dấu vết của nước mắt từ khóe mắt chảy ra.

Muốn nói không cảm động đương nhiên không có khả năng.

Lưu Chí Hoành hiểu Vương Nguyên là một lòng một dạ nhào vào lòng Vương Tuấn Khải, từ đáy lòng cũng cảm thấy vui vẻ thay cho cậu.

Hai người kia rốt cuộc cũng ở bên nhau a.

Về sau hy vọng có thể sẽ mãi mãi hạnh phúc như vậy.

Chỉ cần yêu anh, liền hướng anh bắt đầu, hướng tình yêu xuất phát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro