Chap 12: Có phải tình địch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Bịch!" - Chiếc chăn và chiếc gối của hắn bị tôi đáp xuống đất không thương tiếc như thường lệ.

Rất quen thuộc, hắn tủm tỉm cười rồi trải xuống nền nhà còn Thiên Tỷ thì tròn xoe mắt ngạc nhiên:

- Ủa có chuyện gì thế anh Khải?

- À, như thường lệ thôi - hắn tủm tỉm cười - Vương Nguyên nằm trên còn anh nằm dưới.

- Như thường lệ? Thiên Tỷ càng tròn mắt - Ủa, vậy là... vậy là từ khi cưới tới bây giờ hai người chưa từng... ấy hả?

- Dĩ nhiên! - Tôi khẳng khái đáp - Anh vẫn là trai zin đó.

- Ủa, vậy... vậy mà anh cũng chịu sao Anh Khải?

- Chứ không chịu thì hắn có thể làm được gì? - Tôi vênh mặt lên hỏi - Định hiếp tôi chắc?

Không trả lời, tên Khải cười tủm tỉm lắc lắc đầu còn Thiên Tỷ thì nhìn tôi khó hiểu:

- Em thật không thể hiểu một người đẹp trai, nam tính lại tốt bụng, thật thà như anh Khải thì có gì mà anh không hài lòng để cho anh phải đối xử nhẫn tâm với anh ấy như vậy. Anh phải biết anh thật có phúc khi lấy được anh Khải làm chồng. Anh mà cứ đối xử với anh ấy như thế thì em đảm bảo sẽ có ngày người khác cướp mất anh ấy của anh cho coi.

- Ai cướp thì cậu bảo nó cướp ngay dùm tôi cái tôi tạ ơn.

- Haizz! - Thiên Tỷ ngán ngẩm lắc đầu - Em thật không thể nào hiểu nổi anh luôn.

- Dĩ nhiên! Cậu thì làm sao mà hiểu tôi được?

- Thôi bỏ qua chuyện này đi. Vậy tối nay em ngủ ở đâu anh ?

- Đó! - Tôi chỉ tay xuống đống chăn gối dưới đất - Cậu ngủ dưới đó với hắn.

- Hả? Mặt nó nghệt ra - Không thể nào! Em... em dù sao cũng là khách anh không thể bắt em ngủ dưới đất được.

- Chứ cậu nghĩ tôi ngu hay sao mà cho cậu ngủ trên giường ? Tôi vẫn là trai zin suốt 17 năm trời đó.

- Trời! - Nó thè lưỡi một cái dài thườn thượt

- Anh lại các em hai tiểu thụ ngủ với nhau mà còn sợ mất zin hả?- Tên Khải thấy buồn cười nên chen vào

- Nói tóm lại là không có chuyện cậu ngủ trên giường đâu, ngủ dưới đất cùng với Vương Tuấn Khải ấy.

- Được! Ngủ đất thì ngủ đất! Được ngủ chung với anh Khải là vinh dự lớn mà em nằm mơ cũng chưa bao giờ dám mơ đến.

- Mặc xác anh em bọn cậu! - Tôi nói rồi ôm chăn quay mặt vào tường.

- Thôi cũng khuya rồi mình ngủ thôi anh Khải! - Giọng Thiên Tỷ ngọt xớt như đường - Hôm nay ngủ dưới đất nên Thiên Tỷ lạnh lắm anh Khải ôm em nhé được không anh?

- Việc này...

- Được không anh?

- Ừ...Ừ được... được thôi.

- Vậy anh Khải ôm Thiên Tỷ đi. Đúng rồi đó. Ui, người anh Khải ấm ghê ý! em thấy ấm áp lắm.

- Ủa vậy hả?

- Vâng, bắp tay anh thật là săn chắc, đúng là trai lực điền có khác, thích ghê cơ ý.

- Thế em đã được ai ôm ngủ như thế này chưa?

- Chưa anh ạ. Ui sao tim anh Khải đập mạnh thế? Lần đầu tiên ôm một người con trai trong lòng chắc hồi hộp và hạnh phúc lắm phải không anh?

- Anh... anh đâu có.

- Anh xạo quá đi. Em thấy cái gì đó nhột nhột chọc vào đùi em kìa. Anh này, anh này hư quá nhé!

- Im! - Không thể chịu nổi với cách nói chuyện tình tứ sến đến tận cổ của hai tên này nữa tôi bực tức quát lên - Không ngủ thì thôi có định để cho người khác ngủ không vậy hả?

- Kệ bọn em chứ - Nằm dưới đất Thiên Tỷ gân cổ cãi lại - Anh bắt bọn em ngủ dưới đất thì được chứ không thể cấm bọn em tâm sự được đâu.

Tức thì ngay sau đó giọng âu yếm của Thiên Tỷ lại thẽ thọt vang lên - Ôm em thích lắm hả anh? Vậy anh ôm em chặt vào, chắc vào nữa nha. Đó! Đúng rồi. Ôi em thật là hạnh phúc!

Giờ thì tôi còn nghe thấy rõ những tiếng thở hổn hển của Thiên Tỷ nữa.

- Ôi anh... em... em hạnh phúc quá! Anh... anh cho em áp mặt vào bờ ngực anh nha! Ôi em nghe rõ tiếng trái tim anh đang đập. Anh... anh hạnh phúc lắm phải không anh?

- Ừ... anh... - Tên khải ấp úng.

- Ôi anh ơi - Cái giọng không thể nào gợi tình hơn của Thiên Tỷ lại ngân dài ra - Sao... Sao em càng lúc càng cảm thấy cái gì đó của anh đâm vào đùi em kìa. Để em... để em xem nhé! Ôi anh ơi! Gì thế này? Sao... sao nó to thế, cứng thế hả anh? Lại nóng nữa. Ôi anh này hư ghê á. Nó đang co giật trong lòng bàn tay em nè, thích quá đi thôi. Hi hi!- Thật ra là chả có gì Thiên Tỷ cố tình treo trọc tôi.

- Im! - "Bịch!" - Chiếc gối trên giường bị tôi đáp thẳng vào mặt hai tên dâm đãng đang hú hí bên dưới - Có để cho tôi ngủ không vậy hả? - Tôi hét to tỏ rõ thái độ bực bội của mình - Muốn hú hí với nhau thì kéo nhau ra vườn ấy. Phòng của tôi không phải là nơi để các người tần tịu ở đây đâu.

- Thì thôi! Hứ! - Giọng đáng ghét của Thiên Tỷ vang lên - Đang sung sướng thì tụt cả hứng. Anh Khải này, Em hỏi anh câu này nha.

- Ừ em hỏi đi.

- Anh thấy em thế nào?

- Em hả? Ừ thì Thiên Tỷ rất đẹp trai, dễ thương lại vui tính nữa.

- Vậy anh thấy anh Vương Nguyên thế nào?

- Anh...

- Anh Vương Nguyên tuy đẹp trai nhưng rất hay cau có phải không anh? Không những thế còn ăn nói cục cằn và không có yêu anh gì hết. Hay là ý em thế này anh xem có được không nhé!

- Ừ em nói đi.

- Hay là... hay là anh Khải yêu em đi! Em... Em thích a Khải nhiều lắm.

- Cái thằng bé này nói gì thế hả? Anh Vương Nguyên anh ấy nghe thấy đó.

- Kệ anh ấy chứ! Anh ấy có yêu anh đâu mà sợ? Em nói thật đấy! Em thích anh lắm. Chúng mình cùng lớn lên từ bé nên... nên em thích anh từ lúc nào không hay. Anh... anh đón nhận tình cảm của em nhé!

- Kìa em , em nói gì vậy hả?

- Anh Khải, anh cho em một cơ hội được đi đến trong tim anh nhé!

- Em trai ngốc! Anh... anh đã có vợ rồi mà.

- Nhưng người ta đâu có yêu anh đâu? Người ta đang muốn ai đó hốt anh đi để anh mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời người ta kia kìa. Anh... anh yêu em nhé!

- Thiên Tỷ! Em... em đừng làm anh khó xử mà.

- Sao lại khó xử hả anh? Anh hãy làm theo những gì trái tim mình mách bảo.

- ngốc! Anh thì có điểm gì tốt đâu mà em...

- Khi yêu ai đó thì nhược điểm lớn nhất của người ta cũng sẽ trở thành ưu điểm mạnh nhất trong mắt mình anh à. Anh Khải , em yêu anh!

- ...

- Sao anh không nói gì? Hay là... hay là em xấu xa lắm phải không anh? Có phải có phải trong mắt anh em đáng ghét lắm phải không? Anh cứ nói rõ ra đi không sợ... không sợ làm em buồn đâu mà.

- Không phải đâu. Thiên Tỷ của anh rất đáng yêu, rất hồn nhiên, rất đẹp trai và lanh lợi. Em không có đáng ghét tí nào hết.

- Vậy tại sao? Tại sao anh không chấp nhận tình cảm của em? Chẳng phải em xấu xa, chẳng phải em đáng ghét thì là gì?

- Đồ ngốc! Không phải vậy đâu mà.

- Vậy thì tại sao? Anh trả lời em đi! Anh yêu em đúng không? Anh chấp nhận cưới em đúng không?

- Việc này...

- Thôi em không làm anh khó xử nữa. Em biết đột nhiên nói lên tình cảm trong lòng em với anh sẽ khiến anh có nghĩ, vậy anh hãy suy nghĩ rồi trả lời Em nhé được không anh?

- Ờ được... được mà em.

- Vậy là em hạnh phúc lắm rồi. Thôi khuya rồi đó mình ngủ đi anh. Anh ôm em chặt tí nữa được không anh?

- Ừ vậy em ngủ đi nhé!

Nằm trên giường tuy đã cố nhắm mắt để chìm vào trong giấc ngủ nhưng tôi vẫn không sao bỏ sót được một câu đầy tình cảm của Thiên Tỷ dành cho hắn. Nó yêu hắn đến vậy sao?

__End Chap 12____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tfboys