Chương 9.3: Quá khứ. Hiện tại. Tìm kiếm và Mãi Mãi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9.3: Quá khứ. Hiện tại. Tìm kiếm và mãi mãi

- Tôi là... Mã Tư Viễn...

Thoắt đã không thấy bóng dáng thân ảnh vừa nhận mình là thiên sứ tối cao của 20 năm trước. Liên tưởng, họ liên tưởng đến việc Mã Tư Viễn quay về để tìm lại Vương Khải Lợi... Nhưng người đó của 20 năm về trước bây giờ đang ở đâu?

Trong một góc khuất bên hồ Thu cuối trường, xuất hiện một thân ảnh người con trai tuyệt đẹp. Xung quanh tỏa ra ánh sáng mờ ảo, đẹp đến không thực.

- Vương... Khải Lợi... tôi tìm được anh rồi... tại sao năm đó anh rời tôi... sợi tơ hồng vẫn còn đây nhưng tôi muốn xem... anh...

Cơn gió nhẹ nổi lên, chẳng ai biết nó có ý nghĩa gì, nước hồ Thu lăng tăng thật đẹp, Ánh trăng đêm nay thực huyền ảo... tất cả... có lẽ báo trước sự trở về của một ai đó... của một thiên thần nào đó... hay là cuộc thảm sát nào đó... chăng..? Không một ai biết rõ... cơn gió ấm áp kì lạ cuối Thu đó... rõ là sắp sang Đông... tại sao... lại có thể ấm áp đến như thế? Ấm áp như cõi lòng của ai đó...

- Này...

Nhất Lân đứng như tượng chứng kiến nãy giờ cũng đã lên tiếng...

- Hơ... đây là mơ đúng không?...

Chí Hoành mặt trắng bệch mở miệng run rẩy nói

- Khô...oa làn gió cuối thu sao lại ấm áp đến thế?

Thiên Tỉ mặt không sợ nhưng tâm đã muốn thăng. Chợt cảm nhận làn gió ấm áp này... thật kì lạ... rõ là đang cuối thu?

- Các... người...

Thật quen thuộc... giọng nói ấy thật sự là... Vương Nguyên? Hay Mã Tư Viễn...

Giọng nói ở đó nhưng bóng hình thân ảnh đó ở đâu?

- Vương... Khải... anh...

Gọi tên người đó... thật...

- Em... đang ở đâu?

Hàng loạt những kí ức kì lạ hiện lên... anh thấy... anh gọi thân ảnh ấy là Tư Viễn... thân ảnh ấy lại gọi anh là Khải Lợi. Anh chợt nhận ra...

- Đang ở đâu?

Tuấn Khải nhìn qua nhìn lại tìm kiếm thân anh ấy. Anh không quan tâm đó là ai, là Vương Nguyên hay Mã Tư Viễn... Vì anh là Vương Khải Lợi của kiếp trước và là Vương Tuấn Khải của kiếp này.

Đó là tuyệt đối. Cậu ấy là của anh... kể cả kiếp trước lẫn hiện tại. Cậu ấy vẫn ở bên anh... thân ảnh quen thuộc trong những giấc mơ ấm áp đó. Là cậu. Là Mã Tư Viễn của Vương Khải Lợi. Là Vương Nguyên của Vương Tuấn Khải...

Ở đâu? Anh chạy vụt lên sân thượng. Linh cảm cho anh biết cậu ở đó... cậu chắc chắn đang ở đó.

Năm con người đang sợ kia nhận ra... Tuấn Khải cũng đã biến mất. Họ sợ sệt quay qua nhìn nhau...

Đúng như vậy, cậu thật sự đang ở trên sân thượng. Ấm áp quá...

- Vương... à không Mã Tư Viễn.

Chợt... sự ấm áp đó...

- Vương Khải...

Cậu ngạc nhiên, dòng nước mắt cứ thế mà chảy ra. Tuấn Khải cứ thế mà lau nước mắt cho cậu.

- Quá khứ để nó qua được không? Chúng ta bây giờ là người của hai mươi năm sau. Anh... không bỏ rơi em... dù là 20 năm hay 20 kiếp chúng ta vẫn là của nhau...

- Ừm...

Vương Nguyên bỗng dưng lại ngất đi. Tuấn Khải bế người của mình đi xuống.

Năm người kia thấy Tuấn Khải đi xuống. Trên tay là Vương Nguyên cũng yên tâm được phần nào.

Bế thân ảnh nhỏ đi xuống một mạch đến ngoài trường không hề dừng lại làm những người khác chạy muốn tụt hơi.

- Để em cực khổ rồi. Chúng ta về thôi

Đưa Vương Nguyên lên xe của mình về nhà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro