Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya, tòa nhà phương Tây phá lệ yên tĩnh, tán lá cây theo gió mà lắc lư. Không gian tĩnh mịch đến thế nhưng lại bị phá vỡ bởi tiếng hét đau thương của Vương Nguyên. Vương Tuấn Khải đang yên giấc trong phòng thì bị tiếng hét của cậu làm tỉnh giấc, rất nhanh chóng tỉnh ngủ anh vội chạy sang phòng của cậu ngay cả áo cũng chưa kịp mặc. Anh đẩy cửa đi, Vương Nguyên đang nằm trên giường la hét, hai cánh tay cứ quơ giữa không trung một cách vô thức. Vầng trán trắng mịn thấm đầy mồ hôi, trên khóe mắt còn vương vài giọt nước mặn. Cậu thống khổ kêu la 

"Mẹ ơi...đừng mà , thả tôi ra...THẢ TÔI RA...."

"Vương Nguyên....Vương Nguyên, mau tỉnh dậy." - Anh bước tới bắt lấy tay cậu.

"ĐỪNG...THẢ TÔI RA..hic..a...làm ơn...ưhuhh" - Cậu vẫn không ngừng la hét và vùng vẫy. Nhưng đôi mắt vẫn nhắm chặt.

" Vương Nguyên...là anh....đừng sợ. Có anh ở đây!!" - Vương Tuấn Khải ôm chặt lấy cậu, thì thào nói, nghe được giọng nói cùng hơi ấm rất quen thuộc, Vương Nguyên mới bình tĩnh lại, vòng tay ôm chặt thắt lưng của anh. Vương Tuấn Khải đưa mắt nhìn khuôn mặt của cậu nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại. Bàn tay to khỏe vén mái tóc của cậu, anh mới phát hiện, người cậu thấm đầy mồ hôi 

"Chết tiệt! Người em ướt hết rồi, sẽ bị cảm mất."

Anh đưa tay nâng người cậu dậy 

'' Vương nguyên, anh tắm cho em nhé."

Cậu vẫn không cử động, vòng tay vẫn chung thủy ôm chặt lấy anh. Vương Tuấn Khải bế cậu lên đi vào phòng tắm, đặt cậu nằm bồn tắm nước ấm, để đầu cậu nằm trên đùi, ghé sát xuống tai cậu anh khẽ nói 

"Em không trả lời là đồng ý đấy nhé."

 Anh mở vòi sen , cẩn thận làm ướt tóc cậu, mái tóc màu đen óng mượt, anh đưa tay rửa sạch tóc của cậu, hơi nước nóng khiến cho khuôn mặt cậu ửng hồng, vài giọt nước tinh nghịch chảy xuống len qua lớp áo. Hồi lâu sau, Vương Tuấn Khải lấy khăn lông bên cạnh bọc đầu cậu lại, nhìn khuôn mặt cậu ửng hồng trong lòng nhất thời nhảy thật nhanh, tầm mắt anh vô tình nhìn vào trong lớp áo đúng lúc thấy làn da trắng nõn đẹp đẽ. Vương Tuấn Khải nhất thời miệng đắng lưỡi khô, trong lồng ngực tim đập liên hồi, người con trai này ngay cả lúc ngủ lại có thể quyến rũ đến như vậy. Cái tư vị chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn thật khiến anh khó chịu. Nhưng rất nhanh chóng, anh gạt bỏ ý nghĩ đó trong đầu  đưa tay mở cúc áo của cậu ra, một nút, hai nút, rồi cứ thế chiếc áo liền tách khỏi cơ thể cậu . Làn da trắng nõn vì ở trong nước ấm có chút ửng đỏ, đẹp đến mê người. Anh nghiêm túc tắm rửa cho cậu, bắt đầu từ tấm lưng trắng mịn mượt mà, sau đó là cái cổ ngọc. Ánh mắt anh lãnh mị, đưa tay vuốt bộ mịn màng  của Vương Nguyên. Dù sao cậu cũng là vợ anh, trêu đùa cậu một chút cũng không sao. Bàn tay rắn chắc bóp nắn một bên đầu nhũ của Vương Nguyên, bên kia thì liếm mút, những ngón tay xinh đẹp như nghệ sĩ nắm nhẹ nụ hoa anh đào mà giày xéo, Vương Nguyên mê man "ưm" nhẹ một tiếng, đôi môi đỏ mọng thở hồng hộc, Vương Tuấn Khải ngước mặt lên đặt môi anh lên môi cậu, tham lam liếm hút hết mật ngọt, Vương Tuấn Khải từ từ liếm láp môi cậu, uyển chuyển, triền miên, Vương Nguyên trong vô thức chỉ biết có cái gì đó đang đặt lên môi cậu, đầu lưỡi như đang bị quấn lấy, càng lúc càng sâu, càng mãnh liệt. Đôi mắt anh đục dần, dục hỏa trong lòng cũng đang dâng. Bàn tay phía dưới cũng không ngừng hoạt động mà trêu đùa đầu ngực đến khi nó đỏ thẫm và bành trướng anh mới chịu buông tha. Vương Tuấn Khải buông lỏng cậu ra, khóe môi cong lên, bàn tay lại từ từ tiến xuống dưới, nơi nhạy cảm nhận của cậu mà vuốt ve. Bàn tay anh chạm vào cái đó của nhẹ nhàng lên xuống, thêm đó còn không ngừng xoa nắn khiến  Vương Nguyên khó chịu uốn éo thân hình, vô thức rên rỉ. Bàn tay có chút thô vỗ về chơi đùa trên thân thể mềm mại, anh cực kỳ kích thích cảm giác của cậu. Anh cảm nhận được nơi đó của cậu đã ướt mới chịu rút tay ra. Khuôn mặt Vương Nguyên đã hóa đỏ từ lâu nhưng cậu cũng thể biết được chuyện gì đang xảy ra, chỉ là trong mơ hồ thấy rất đau.

Vương tuấn Khải hôn lên trán của cậu, ghé sát tai cậu, nỉ non nói 

"Bảo bối, em thật non nớt." sau đó mới bế cậu dậy, lấy cái khăn tắm quấn quanh người cậu, khi cô chạm vào người anh từng tấc da thịt nhạy cảm của cậu cọ sát với da thịt của anh, ngay cả phần dưới đang kiên định cũng tiếp xúc với cơ thể cậu. Nhưng anh cũng không phải người thừa nước đục thả câu, ngay lúc cậu hôn mê mà chiếm đoạt, nên có thể kìm nén lửa dục dù rất gian nan. Anh chỉ muốn cậu trở thành người của anh khi cậu thật sự tin tưởng anh. Nên bây giờ anh chỉ có thể tặng cậu một màn hành hạ ngọt ngào.

Anh bước ra khỏi phòng tắm, đem cậu đặt trên giừơng , đi tới tủ đồ lấy máy sấy cùng một chiếc áo ngủ bằng lụa trắng, Vương Tuấn Khải để cậu dựa vào người anh, gỡ chiếc khăn trên đầu cậu ra, mái tóc xõa ra hai bên mặt, anh bật máy sấy rất cẩn thận và dịu dàng sấy tóc cho cậu.

Hơi nóng phà vào gương mặt vừa mới bớt đỏ của Vương Nguyên khiến cho hai gò má ửng đỏ lên, đôi môi đỏ mọng khẽ đóng khẽ mở. Sấy tóc xong, anh giúp cậu mặc bộ pijama hình chú thỏ do anh chọn, sau đó còn cẩn thận mặc thêm một lớp áo len. Sau đó anh vòng tay ôm cậu vào lòng rồi chìm vào mộng đẹp.

------

Một buổi sáng ngày đông, tiếng chim ríu rít phát ra từ rừng cây u tĩnh nghe rất êm tai. Những tia nắng ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, chiếu rọi lên người đang nằm ôm nhau ngủ. Vương Nguyên nằm trên chiếc giường êm ái, đôi mắt mờ mịch hơi nước mơ hồ tỉnh dậy, khi nhìn thấy mình đang nằm trong lồng ngực của Vương Tuấn khải, cậu mơ hồ nói 

"Là mơ sao ?" . Sau đó cậu đưa tay sờ lồng ngực của anh, sau đó leo lên cổ anh rồi tới khuôn mặt để xác định đây là thật hay mơ 

"Hơ...không phải mơ? Sao anh ấy lại ở đây." - Vương Nguyên mở căng mắt nói, nhưng cậu không hét lớn, cậu không muốn phá giấc ngủ của anh .

"Quần...quần áo...." - Vương Nguyên hốt hoảng nhìn xung quanh rồi nhìn vào chăn, cậu không muốn lặp lại chuyện lần trước. Sau khi đã kiểm tra cậu mới thở phào nhẹ nhõm 

"Phù...vẫn còn quần áo..." Vương Nguyên đưa đôi mắt nhìn anh, lúc này cậu mới phát hiện ra anh lúc ngủ rất đẹp trai nha. Bộ dạng lúc ngủ của anh thật sự rất mê người, đây là lần đầu tiên cậu quan sát anh lúc ngủ, cậu đưa bàn tay mảnh khảnh vuốt mặt anh, từ lông mày đến mắt, mũi cuối cùng là đôi môi mỏng khiêu gợi. Khi chạm vào môi anh, đột nhiên có một cảm xúc gì đó kì lạ khiến cậu muốn hôn anh một cái, hai bên gò má cậu bỗng ửng đỏ lên. Vương Nguyên cắn cắn ngón tay, ngước mắt nhìn anh, cậu nhướn người lên, chạm nhẹ môi anh . 

"Hơ...sao mình lại có thể biến thái như thế. Làm sao đây....hic..." - Vương Nguyên rúc đầu vào lồng ngực của anh, khuôn mặt càng đỏ hơn, cậu đưa tay che mặt, lí nhí nói. 

"Ưm...nhưng mà anh ấy cũng đâu có biết....." - với cái suy nghĩ ngây ngô ấy cậu lại muốn hôn anh thêm một cái nữa, Vương Nguyên nhắm mắt, chu cái môi nhỏ xinh ra, 1 giây 2 giây... Hửm? sao lại không hôn được? Cậu khó hiểu mở mắt ra, môi cậu đang bị tay Vương Tuấn Khải che lại, còn anh thì che miệng mà cười, cười đến độ khuôn mặt gần như sắp biến dạng. Vương Nguyên xấu hổ không nói lên lời, ý định chạy đi, nhưng anh nhanh hơn kéo cậu lại 

"Bảo bối....thật không ngờ....em lại tấn công anh sao? hah....haaa"

"Làm...làm gì có...em không có làm gì hết." - Vương Nguyên lắp bắp trả lời.

"Vậy sao? Vậy...vừa nãy ai đã hôn lén anh?" - Vương Tuấn Khải nhếch miệng cười tà.

"Không phải em"

"Hửm...vậy người này không phải em sao?" - Vương Tuấn Khải đưa điện thoại ra trước mặt cậu . Vương Nguyên lúc này miệng thì chữ A mắt thì chữ O, khuôn mặt đỏ đến mức có thể rỉ máu. Người con trai trong hình là cậu, hic...cậu đang nhắm mắt chu môi định hôn anh kìa....Phải làm sao đây....làm sao đây??? - Trong lòng cậu không ngừng kêu la, mếu máo và vô cùng hối hận. Cậu cúi mặt xuống, không dám cãi thêm lời nào. Vương Tuấn Khải lật người cậu lại, mặt sát mặt, khuôn mặt lạnh như tiền nói 

"Vương Nguyên...em thật to gan...lại muốn cưỡng bức anh lần hai sao?"

"S....sao?? Không...không phải...."

"Sáng sớm lại đi sờ mó anh như vậy sao?" - Vương Tuấn Khải khuôn mặt vẫn lạnh lùng nhưng trong lòng lại đang rộn ràng. Anh thật ra đã thức dậy lâu rồi, chỉ là lúc đang say sưa ngắm nhìn cậu thì cậu đột nhiên tỉnh dậy nên anh muốn thử xem phản ứng cậu như thế nào. Quả nhiên là rất thú vị.

"Không...không phải vậy đầu...em...em..." - Vương Nguyên cười gượng, cậu lắc tay, cố gắng biện hộ.

"Vương Nguyên...em muốn gì?" - Anh nắm chặt lấy cậu tay cậu, cúi xuống, chỉ một chút nữa là chạm môi, Vương Nguyên mở to mắt nhìn anh, sợ hãi nói 

"H...hả ? Anh...anh không được làm càn?"

"Làm càn ??? Là do em làm càn trước mà! Bây giờ anh phải trả lại cho em chứ?"

"A...aa...Áá......Em xin lỗi mà...." - Vương Nguyên quay mặt sang chỗ khác, sau đó dùng hết sức tách khỏi người anh, vội vã chạy ra khỏi phòng. Vương Tuấn Khải giữ nguyên tư thế nhìn hành động của cậu liền bật cười. 

"Hừm..." - Anh đắc thắng thở dài , ngồi dựa vào đầu giường, nghĩ lại lúc nãy, anh lại cười tươi, cậu nhóc của anh càng ngày càng thú vị....hahhaa......

Vương Nguyên sau khi chạy ra khỏi phòng liền đi vào toilet, cậu đứng trước gương, hối hận nói 

"Vương Nguyên mày điên thật rồi...oaa..." Cậu lúc này vô cùng xấu hổ. Cậu xin thề sẽ không bao giờ làm như vậy nữa. Đối với một màn nháo kịch như vậy thật khiến cậu xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ thật sâu để chui xuống...Trời ơiii  lát nữa phải tính sao đây???? - Trong lòng cậu không ngừng gào thét và....lo lắng....Cậu lúc này như thế nhưng trong phòng, Vương Tuấn Khải thì lại vô cùng vui sướng, cầm điện thoại mà ngắm nghía, lâu lâu lại bật cười.....

END CHAP 15

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ

Có chỗ nào thắc mắc hãy cmt xuống dưới nha ~^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro