Chap 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là fic của Suu nghiêm cấm mang đi khi chưa có sự cho phép của Suu. Xin cảm ơn

------------------------------------------------------

Về tới nhà cả 2 cùng vào nhà thấy 2 mẹ con đang ngồi ở phòng khách chờ, Tuấn Khải đi ngang không liếc lấy họ một cái mà trực tiếp kéo Vương Nguyên lên lầu

Cậu hơi ái ngại gật đầu một cái với dì Hạ rồi cũng không nói gì nữa

Ân Ân thấy thế vội vàng đứng lên tiếng khẽ

"Thiếu Gia..."

Anh thì không quan tâm lắm nhưng con mèo nhỏ đứng cạnh anh bỗng nhiên dừng bước quay lại nhìn ả làm anh cũng không đi tiếp được nữa

Thấy anh nhìn xuống ả bày ra khuôn mặt vô tội lí nhí đáp

"Em xin lỗi anh"

Vương Nguyên khẽ nhíu mắt nhìn xuống ả

Cái gì Thiếu Gia? Cái gì anh?

"Cô xưng hô kiểu gì vậy?" cậu nhìn sang khuôn mặt không cảm xúc gì của anh rồi quay xuống hỏi

Lúc này ả mới để ý tới lời lẽ của mình cũng nhận ra sự khó chịu của Vương Nguyên

"Em... em"

"Chưa ai dạy cô cách xưng hô với chủ mình à?" Vương Nguyên lại cáu

"Nhưng cậu không phải chủ tôi" ả bắt đầu cãi lại

"Vậy ai là chủ cô?" cậu trước giờ chưa phục trước ai

"..." ả không có can đảm nói ra tên anh

Vương Nguyên cảm thấy rất buồn cười cậu dư sức hiểu lời lẽ cũng như cách nghĩ của ả, thầm hỏi ả có bị ngốc không khi chọc giận tới cậu vậy. Là ả đụng tới cậu trước mà lại đi xin lỗi Vương Tuấn Khải? Có gì sai ở đây nhỉ?

Dì Hạ nãy giờ đứng kế bên con gái bây giờ mới lên tiếng mắc nhiếc

"Con ăn nói kiểu gì với chủ của mình vậy? Ai cho phép con hỗn láo như vậy?"

Xong dì Hạngước lên cuối đầu xin lỗi cậu

"Cậu Nguyên là tôi không tốt là tôi không dạy dỗ tốt con mình thật xin lỗi cậu. Nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện mong cậu rộng lượng đừng trách nó."

Vương Nguyên tự dưng yếu lòng vì cậu trước giờ chưa làm người xấu trước mặt người lớn nên không nói gì nữa

Im lặng nãy giờ Vương Tuấn Khải mới lười biếng lên tiếng

"Thật phiền phức!Tốt nhất đừng làm trò trước mặt tôi nữa và quan trọng đừng đụng tới "Chủ".

Ả nghe xong cũng lặng thin hiểu cái từ "chủ" trong câu nói của Tuấn Khải là chỉ ai rồi...

Cũng không liếc mắt một cái cả 2 cùng đi lên phòng

"Thật là bực chết mất..." vừa vào phòng Vương Nguyên đã nằm dài lên giường bắt đầu cáu gắt

"Em bực làm gì? Không đáng" anh lại gần ngồi trên đầu giường vuốt vuốt tóc cậu

"Anh không thấy ý tứ của Ân Ân sao? Em thừa hiểu là đang "gạ" anh"

"Từ "gạ" theo nghĩa nào?"

"Là gạ đủ thứ" cậu thở dài

"Em nghĩ anh để mắt tới không?" anh bắt đầu nằm đè lên cậu rồi

"Ai biết anh? Có trời mới biết"

"Em phải tin tưởng anh chứ" anh cuối sát mặt tới mặt của cậu bắt đầu trêu đùa

"Anh buông ra, em không nói với anh nữa" cậu xoay mặt chỗ khác

"Em cũng biết nếu muốn so sánh một cái gì đó chúng phải có nét tương đồng cũng như ngang bằng nhau. Em không thấy có sự chênh lệch sao?"

Cậu từ từ cảm nhận lời nói của anh vốn dĩ vẫn chưa hiểu -.- dân dốt Văn làm sao thấu hiểu lời nói của giáo viên Tiếng Anh dạy Văn chứ ><... [hơi rối]

"Nhưng nhìn ả cũng được đàn ông như anh không lẽ không hứng thú chút nào sao?"

"Không hứng thú" Tuấn Khải trả lời xong lấy tay giữ mặt cậu lại trực tiếp đặt nụ hôn lên đó

  "Um..." nụ hôn của anh vô cùng sâu và cuống lấy môi lưỡi cậu muốn tránh cũng không được

Lưỡi của anh tinh nghịch chọc lấy môi cậu từ từ liếm hết mật ngọt còn lại trên môi. Khiến cậu cũng phối hợp theo anh dùng lưỡi mình quấn lấy lưỡi anh không cho anh chọc ghẹo môi mình nữa ><[giết tui đi]

Tay cậu đưa lên ôm lấy cổ anh kéo anh xuống gần sát mình cả 2 triền miên không dứt ...

Anh luyến tiếc rời môi cậu bắt đầu đi chuyển xuống chiếc cổ trắng nõn gặm nhắm từng chút một...

"A..~ " cậu không kìm được rên khẽ lên nhưng lại ngăn anh lại tiếp tục hỏi 

''Anh nói thật không?''

''Anh chỉ có hứng thú với em thôi'' anh lại tiếp tục hôn lấy chúng nhưng sợ cậu không an tâm lại nói thêm câu nữa 

''Vì anh yêu em'' 

Vương Nguyên nghe xong mỉm cười ôm lấy lưng anh mặc anh dày vò...

Tay không an phận của anh bắt đầu cởi bỏ đi cái áo trên người cậu, Vương Nguyên giựt mình ngăn lấy hành động tiếp theo của anh nhưng 2 nhũ hồng trước ngực cậu đã bị người ta ngậm lấy rồi >< 

''um~nhột em...'' nói thì thế nhưng cậu đã sớm ưỡn ngực lên để đầu nhũ được anh ngậm sâu hơn

Tuấn Khải ra sức dày vò chúng còn dùng cả răng để cắn khiến cậu không khỏi rên lên

Anh dừng lại,rời khỏi trước ngực cậu bắt đầu hôn xuống phía dưới ...

Hôn lên chiếc bụng phẳng lì của ai kia... thừa lúc Vương Nguyên không để ý anh đã cởi đi chướng ngại cuối cùng...

Anh bắt đầu hôn hai bên mép chân cậu vừa như khiêu khích vừa như chỉ muốn chiếm lấy tất cả những gì thuộc về cậu... 

Rồi dùng tay chạm lấy phần nhỏ đã cương thẳng lên từ nãy giờ của cậu

Bàn tay anh bắt đầu lên xuống nhẹ nhàng, càng lúc lực ma sát trên tay anh càng nhanh chóng khiên Vương Nguyên rên ma mị vặn vẹo thân mình khiến phần dưới của anh đã cương đến đau nhức chỉ mong được giải phóng...

Anh không buông tha cho vật nhỏ của cậu thấy Vương Nguyên càng lúc càng không kiềm chế được mà rên lớn lên khiến anh vô cùng đắc ý tay lên xuống vật nhỏ một lúc càng ngày càng nhanh khiến cậu phải cắn răng bắn ra chất dịch  

Vương Nguyên mệt mỏi nhìn anh thở phì phò mong anh đừng dày vò cậu quá... 

Nhưng Tuấn Khải nào muốn tha cho cậu anh bắt đầu cuối xuống liếm phần dịch của cậu còn dính xung quanh ''Nguyên Nhỏ'' rồi nuốt cả chúng 

''A... khải cầu anh~''

Tuấn Khải vờ không nghe thấy miệng càng lúc càng ngậm sâu lấy chúng tay thì đưa lên vặn vẹo đầu nhũ của cậu...

Sau một hồi anh hành hạ vật nhỏ cậu lại lần nữa bắn trực tiếp vào miệng anh đầy chất nhờn của mình... Vương Tuấn Khải ngậm lấy chúng rồi trực tiếp hôn lên môi cậu dùng tất cả đẩy vào miệng cậu buộc cậu phải nuốt xuống dòng tinh dịch tanh đó -.-

Thấy mặt cậu nhăn nhó vì thứ ấy anh bật cười hôn lên mũi cậu thì thầm vào tay nói 

''Phải tập quen mới được Bảo Bối à của anh còn nhiều gấp đôi em sẽ phải khó khăn mới nuốt hết chúng đấy''

~END~

Haiz lâu rồi không viết H trình độ của ta xuống quá a~ :((((  hãy cmt cho ta thấy cảm nhận của mấy nàng nè <3 ta còn rất nhiều thiếu sót cmt góp ý ta nhea. À mà mỗi lần có H mấy cô có muốn được ngắm ảnh như mấy lần trước tui đăng hongg 😂 sợ con dân chết sớm nên tui phải hỏi ý kiến nghenn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro