Chương 19:Mục đích không đạt được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vương Tuệ Bối (BB.Lam)

Chương 19: Mục đích không đạt được

Tối trước hôm bắt đầu kì nghỉ đông, cuối cùng Vương Tuấn Khải cũng nhận được kết quả điểm thi cuối kì

Anh vo chặt tờ giấy kết quả trong tay, tức giận tới mức những ngón tay cũng run rẩy theo

Khi giáo viên chủ nhiệm lớp nhìn anh với ánh mắt đầy ngạc nhiên, khi thầy hiệu trưởng đích thân đến tận lớp chúc mừng anh vì thành tích đứng thứ nhất môn tiếng Anh toàn khối, khi tất cả các bạn trong lớp lần lượt lên tiếng chúc mừng anh, Vương Tuấn Khải lại vô cùng phẫn nộ

Trước mọi ánh mắt chăm chú đều đổ dồn về phía mình, Vương Tuấn Khải đứng dậy đi đến trước mặt giáo viên chủ nhiệm, đập tờ giấy thông báo kết quả thi lên bàn, anh nhíu chặt mày, nhả từng chữ từng chữ với giọng chất vấn:"Thưa cô Lí đáng kính đáng kính nhất của em, xin cô hãy cho em biết, tại sao điểm trung bình cộng của em lại là 84,5? Làm tròn số đối với cô khó khăn tới mức ấy sao?"

Lời vừa nói ra, cả lớp đều choáng váng

Giáo viên chủ nhiệm thấy tâm trạng của Vương Tuấn Khải khá kích động, cười cười, ôn hòa nói:"84,5 điểm thì có vấn đề gì sao? Điểm thi là do các thầy cô giáo đã so đi so lại rất kĩ rồi, chắc chắn không thể có sai sót. Vương Tuấn Khải, đừng đòi hỏi bản thân mình nhiều như thế, cô biết lần này em ôn tập học hành rất chăm chỉ, sự thay đổi của em đã khiến cô và các bạn phải kinh ngạc ngưỡng mộ rồi!"

Cả một cục tức bị đè nén trong lòng ngực, Vương Tuấn Khải nắm chặt tay lại thành nắm đấm, định nói gì đó rồi lại thôi, đi thẳng ra khỏi lớp, rõ ràng anh vô cớ gây sự. Nhưng sự khác biệt 0,5 điểm đó, rõ ràng đã bóp nát sự tự tin trong anh

Ngày mai sẽ có cuộc họp phụ huynh, toàn bộ học sinh trong lớp ở lại, trường quét dọn vệ sinh, ngày kia chính thức bắt đầu nghỉ đông. Vương Quốc Minh chắc chắn chẳng có thời gian rảnh mà tham gia họp phụ huynh, giống như mọi năm, thư ký của ông sẽ nhận ủy thác đi họp thay. Có điều nói đi cũng phải nói lại, cho dù Vương Quốc Minh có thời gian ông cũng không muốn đến họp, bởi vì thành tích hằng năm của cậu quý tử cũng không ổn định giống như "tình hình trong nước"vậy

Vương Tuấn Khải bỏ đi, sự tò mò của các bạn dồn cả vào Vương Nguyên, đặc biệt là Đường Hy, người vẫn đang lưu luyến tình yêu đã mất. Cô vừa quét dọn vừa tìm cách tiếp cận Vương Nguyên

"Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải sao thế? Điểm tiếng Anh đứng thứ nhất toàn khối mà vẫn chưa thõa mãn ư?"

"Anh ấy cho rằng bản thân có thể đạt điểm tốt hơn, nhưng không phải là anh ấy đã đánh giá quá cao chính mình, mà có những mục tiêu không phải cứ nỗ lực là có thể đạt được"-Vương Nguyên thu dọn sách vở cho Vương Khải, nhìn thấy từng cuốn sách, cuốn nào cũng quăn tít cả góc lại, bất giác mỉm cười

Đường Hy nghe Vương Nguyên giải thích lại càng thêm mơ hồ, hàm hồ hỏi:"Đúng rồi, thi cuối kỳ cũng đã xong... Vương Tuấn Khải, anh ấy và mình..."-Từ sau khi cô đưa ra đề nghị chia tay cô vẫn luôn mong Vương Tuấn Khải chủ động tới làm lành, nhưng Vương Tuấn Khải ngoài đọc sách thì lại học thuộc từ mới, cô chỉ dám ngồi bên cạnh lén liếc trộm anh, dần dần phát hiện ra Vương Tuấn Khải có một sức hấp dẫn rất mới lạ, bộ dạng chăm chỉ học bài của anh càng khiến cô bị mê hoặc nhiều hơn

Bàn tay đang thu dọn của Vương Nguyên thoáng dừng lại, rồi lắc lắc đầu tỏ ý xin lỗi

Đường Hy nén thở dài, lí nhí nói :"Lẽ nào tất cả những mối tình đầu đều có kết cuộc cuối cùng là chia tay sao? Vương Nguyên, cậu hãy nói một câu thật lòng đi, vấn đề là ở mình hay ở anh ấy?"

"Có lẽ vấn đề là ở chỗ ai cũng quá tham lam"

"Tham lam?"

"Hai người bọn cậu ai cũng muốn người kia trở thành hình mẫu lí tưởng trong tim mình, vì vậy không có cách nào chấp nhận được nhược điểm của đối phương. Suy xét cho cùng cũng là vì tuổi đều còn quá trẻ"-Vương Nguyên đóng cặp lại, vỗ vỗ lên vai Đường Hy :"Nhìn thoáng một chút sẽ ra vấn đề"

"......"-Đường Hy nhìn chằm chằm theo bóng lưng, cậu ấy có thật mới mười sáu tuổi?

Vương Nguyên ôm cặp đứng trước cổng trường đợi xe, một chiếc xe dòng Sedam hiệu Hồng Kì dừng lại bên cạnh cậu, tài xế bước xuống mở cửa

"Tiểu Nguyên, lên xe đi?"-Thiên Tỉ ngồi trong xe vẫy vẫy tay gọi cậu

Vương Nguyên mỉm cười, đang định bước lên xe thì nghe thấy có tiếng người gọi tên cậu từ phía sau. Cậu quay người lại, đứng cạnh cửa xe chờ Dương Thanh chạy tới"

"Ngày kia là nghỉ đông rồi, cậu còn chưa cho mình số điện thoại"-Dương Thanh lau lau mồ hôi, suýt nữa thì lướt qua cả Vương Nguyên

"Mình đã nói nhiều lần rồi, mình không cho cậu được"

"Chỉ làm bạn thôi, mình còn có thể đối với cậu thế nào nữa chứ?"

"Đã nói là không được, hẹn gặp lại!"-Vương Nguyên quay người bước lên xe, tiện tay đóng cửa xe lại

Thiên Tỉ ngồi trong xe vui mừng đắc ý, Vương Nguyên là cậu con trai đặc biệt nhất mà anh từng gặp, đừng nói đám nữ sinh trong trường không khiến cậu động lòng, có lẽ ngay cả Vương Tuấn Khải cũng chưa từng được chứng kiến bộ dạng e thẹn xấu hổ của cậu

"Anh chàng đội trưởng đội bóng đá đó xem ra rất có thành ý với em"-Thiên Tỉ trêu cậu

Vương Nguyên trả lời :"Chưa có nên mới thế thôi. Bệnh thường thấy của đám con trai"

"Em mới bao nhiêu tuổi, hiểu gì về đàn ông con trai chứ?"-Khoé miệng Thiên Tỉ kéo cao

Vương Nguyên chỉ cười không đáp, cúi đầu nghịch nghịch dây cặp sách

Thiên Tỉ ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp của Vương Nguyên, cậu tĩnh lặng giống như bức họa, anh thừa nhận anh rất tò mò về thế giới nội tâm của cậu. Rốt cuộc môi trường sống thế nào mà có thể tạo ra một người con trai vừa điềm tĩnh lại vừa gần như vô cảm đến thế?

Bọn họ vừa bước gần vào cổng quân khu đại viện thì thấy sách vở bay như tuyết lả tả rơi từ ban công tầng hai, sau đó là rơi tứ tung xuống sân. Thiên Tỉ vốn định gào lên gọi Vương Tuấn Khải, nhưng Vương Nguyên đã ngăn lại :"Thiên ca, anh về trước đi, để em lên gặp anh ấy"

Thiên Tỉ ừ một tiếng, Vương Tuấn Khải cũng quá cực đoan. Hoặc là thi hỏng tất cả các môn anh cũng chẳng buồn quan tâm
hoặc là phải đặt được thành tích khiến mọi người kinh ngạc anh mới chịu buông tay. Đúng là kì quái!

✨End✨

NOTE: Chap sau rất kích thích đọ=))) Chỉ v thôi

Nào,cùng cmt đi mấy thím

Ai không hiểu thì đọc lại chương 6 nha:>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#biikarroy