Chương 29:Không tên (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vương Tuệ Bối (BB.lam)

Chương 29: Không tên (3)

Từ sau khi Vương Tuấn Khải đưa tờ đơn nhập học cho Vương Quốc Minh, ông cười tới mức không khép được miệng lại, ông đương nhiên hy vọng con trai sẽ làm rạng rỡ tinh thần chủ nghĩa anh hùng cách mạng, tiếp tục tận tâm vì đất nước, vì nhân dân. Nhưng, việc học tập ở trường quân sự quả thật không phải là vất vả bình thường, cho dù con cái nhà ai, nhà trường cũng không ưu tiên, mùa đông thì rét căm căm, mùa hè nóng như đổ lửa, về cơ bản không khác gì so với cuộc sống trong quân ngũ.

Vương Quốc Minh nói trong điện thoại:"Học xong lớp mười một, hết hè thì đến trường mới nhập học, cố gắng mà học, đừng có giở trò nghịch ngợm ra đấy!"

Vương Nguyên không có ý kiến gì đối với lựa chọn này, đương nhiên, càng không cần thiết nêu ra những ý kiến khác. Thời gian trôi qua thật nhanh, thoắt cái, Vương Tuấn Khải sắp phải tới trường mới nhập học rồi.
Trong phòng ngủ,Vương Tuấn Khải ngồi bên bàn chơi game, Vương Nguyên ngồi xổm bên cạnh giúp anh thu dọn hành lý.

"Máy chơi game cầm tay có mang không?"-Vương Nguyên quay đầu hỏi.

"Không mang... cứ mang đi, nếu không bị tịch thu hẵng nói."

"Truyện tranh có mang không?"

"Không"

....

Vương Tuấn Khải quay người nhìn va li hành lý đã bị Vương Nguyên nhét đầy chặt, chỉ riêng quần lót và tất cũng đã chiếm nửa va li. Anh nói:"Có phải anh đi chơi đâu, mang theo vài bộ quần áo để thay là được rồi."

Vương Nguyên không đáp, vẫn ngồi nhét tất vào những khe hở.

"Anh sắp đi rồi, em vẫn còn định làm mặt giận với anh phải không?"

Vương Nguyên nghiêng đầu, vờ cười một cái, rồi lại cúi đầu thu dọn. Vương Tuấn Khải lăn ghế trượt về phía Vương Nguyên , huých huých vào khuỷu tay cậu:

"Này, có phải em không nỡ để anh đi không?"-Anh phát hiện ra mấy hôm nay tâm trạng Vương Nguyên không ổn, thỉnh thoảng cứ ngẩn người ra, nhiều lúc gọi ba bốn tiếng cậu mới nghe thấy.

"..."

"Có phải không, có phải không?"-Vương Tuấn Khải truy hỏi.

"..."-Vương Nguyên ngồi quay lưng lại phía anh gấp áo sơ mi, rõ ràng không muốn trả lời.

Vương Tuấn Khải nhún chân đẩy chiếc ghế xoay tới trước mặt cậu:"Nói đi, em là quả hồ lô đầu thai à?"

"Anh muốn em nói gì?"-Vương Nguyên bình thản ngẩng đầu lên.

"Nói... Thôi!"-Vương Tuấn Khải thở dài, hỏi đi hỏi lại, hỏi mãi khiến chính bản thân mình cũng mất hứng nghe trả lời rồi.

Vương Nguyên đi đến trước bàn máy tính, vừa sắp xếp lại vừa hỏi anh muốn mang gì, không muốn mang gì, giọng như một cái máy.
Vương Tuấn Khải giật giật khóe môi, có chút bất mãn.

"Phải rồi, anh nhờ Thiên Tỉ nuôi giúp Đại Nguyên, em đừng nhân lúc anh không có nhà mà làm những việc đại loại như đi lạc gì gì đó nhé!"

"Vậy thì tốt nhất anh hãy bảo Thiên ca trông nom nó cẩn thận, em thường xuyên quên đóng cửa khu." Thái độ của Vương Nguyên vẫn mâu thuẫn như thế.

Vương Tuấn Khải sờ sờ cằm, Vương Nguyên đối với ai cũng rất tốt, chỉ riêng con chó nhỏ trong nhà là cậu không bao giờ hỏi đến:"Anh đang băn khoăn Đại Nguyên đã làm gì em mà khiến em ghét nó như thế?"

"Không thích là không thích, chẳng có lý do gì cả."

"Vậy em có thích anh không?"-Vương Tuấn Khải buột miệng.

"Em cũng không rõ nữa, sao anh cứ hay hỏi em thích hay không thích thế?"-Vương Nguyên hỏi lại.

"..."-Vương Tuấn Khải hít một hơi thật sâu, rồi lại từ từ thở hắt ra.

Một người con trai chăm sóc anh chu đáo từ đầu đến chân, lúc nào cũng răm rắp nghe lời anh, từ sau khi bước chân vào nhà họ Vương đã biết sớm muộn gì cũng sẽ trở thành vợ anh, nhưng cậu ấy lại không thể nói thích anh cho dù chỉ là giả vờ hay sao?

Ồ! Anh hiểu rồi, Vương Nguyên tuổi còn nhỏ, có lẽ sợ rằng mọi việc tiến triển nhanh quá sau này bản thân khó có chỗ đứng trong gia đình. Nghĩ tới đây, đột nhiên anh lại cảm thấy vui mừng phấn khởi, anh không định ép Vương Nguyên phải thừa nhận ngay nữa, huống hồ lần này đi là đi tới ba năm, ngộ nhỡ cậu thút thít khóc lóc nước mắt rơi lã chã, trong lòng anh chắc chắn sẽ không dễ chịu gì. Có điều trước khi đi phải "tiêm phòng" cho Thiên Tỉ, để cậu ta đừng nhân cơ hội anh không ở nhà mà làm chuyện xấu "táng tận lương tâm".
Suy nghĩ này chỉ vừa lóe lên trong đầu Vương Tuấn Khải, anh lập tức quay người đi, lấy bình rượu quý Ngũ Lương Dịch mà bố cất rất kỹ trong tủ rượu, đồng thời nói với Vương Nguyên rằng, không phải đợi cửa, buồn ngủ cứ đi ngủ trước.

Người anh em tốt bao nhiêu năm, bố mẹ và vợ chỉ là sự chăm sóc quan tâm bề ngoài, người thật sự đồng hành cùng anh trong những năm tháng cô đơn là Thiên Tỉ, vì vậy tối nay anh phải cùng Thiên Tỉ uống một trận không say không về. Thiên Tỉ lúc nào cũng bày ra bộ dạng chán ngấy sự quấy rầy của Vương Tuấn Khải, nhưng thực ra hai người bọn họ không ai có thể rời xa ai, nếu tính nhanh, họ ở bên nhau cũng đã gần hai mươi năm rồi.

✨End✨
Cmt sung sung đi mấy thým=))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#biikarroy