Chương 32:Mỹ nam đến thăm!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vương Tuệ Bối (BB.lam)

Chương 32: Mỹ nam đến thăm!

Vương Nguyên ngồi trên chuyến tàu đến thành phố A, nhận sự ủy thác từ người bố nuôi Vương Quốc Minh, đi thăm Vương Tuấn Khải đã một năm nay chưa về nhà.

Vương Nguyên ngồi trong phòng khách, chờ đại diện phía trường làm thủ tục thăm thân. Cậu mặc bộ quần áo mà Vương Tuấn Khải tặng, mặt trời xế trưa rực rỡ, xuyên qua lớp kính cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp như hoa lan rung động lòng người.

Những học viên trẻ của học viện nhanh chóng loan tin khắp trường, có một tiểu mỹ nam xinh đẹp như thiên sứ đang ngồi trong phòng khách.

Chuyện như thế này nếu là ở nơi khác thì không được gọi là hiếm, nhưng trong trường quân sự quản lý theo hình thức khép kín thì đây là một tin rất hot. Tin tức buôn chuyện khiến người ta "tinh thần hừng hực" này rất nhanh truyền đến tai Vương Tuấn Khải.

"Có mỹ nam!..."Vương Tuấn Khải gập cuốn tiểu thuyết lại, vội vội vàng vàng cùng ba bốn người bạn nữa chạy như bay đến phòng khách của trường.

Mấy người bọn họ vừa chạy vừa bàn tán...

"Nghe nói xinh lắm! Không biết là bạn gái của ai. Ngưỡng mộ quá..."

"Còn rất trắng nữa, nếu cho mình ôm thử một cái thì tốt biết bao, ôi ha ha..."

"Nhìn bộ dạng các cậu kìa, đã nhìn thấy con trai bao giờ chưa thế?" Vương Tuấn Khải nghển cổ lên, tốc độ chạy còn nhanh hơn bất kỳ ai.

Có điều, khi Vương Tuấn Khải và các bạn chạy đến phòng khách của trường, xung quanh đã vây kín toàn người là người, nếu định chen lên phía trước, không tưới nước sôi chắc chắn không ai tránh đường.

"Sao giống như vào trong hang sói thế này? Nếu thả cậu trai kia ra, đảm bảo đến dẻ xương sườn cũng chẳng còn đâu nhỉ?" Vương Tuấn Khải ngửa cổ lên trời cười lớn, cho dù nghe nói cậu trai đó rất xinh xắn, cũng không đến nỗi vây kín cả phòng khách tầng trong tầng ngoài thế này chứ? Có điều đừng chó chê mèo lắm lông, đều giống anh cả thôi, ra sức chen vào trong cho bằng được.

"Sỹ quan huấn luyện vào rồi, là của lớp sáu, lớp sáu." Đám người đứng ở hàng trước gào lên.

Vương Tuấn Khải vừa nghe đến hai từ "lớp sáu", trèo thẳng lên gốc cây bị chặt cạnh đấy, gào lên:"Ai là người của lớp sáu mau xông lên, cậu trai của lớp chúng ta đang bị đám con trai lớp khác dùng mắt cởi sạch rồi kia kìa, ha ha..."

Lời vừa thốt ra, đám con trai lớp sáu hăng như gà chọi cả lượt, xắn tay áo ào ào xông lên. Nhưng có lẽ do quá kích động, bọn họ đã xô vỡ cả một mảng tường kính.

Vương Tuấn Khải thấy thế ôm bụng phá lên cười, cầm cái còi đeo ở cổ lên, thổi rất nhịp nhàng, dùng tiếng còi để chỉ huy đám con trai lớp sáu xông lên trước phá vây.

Anh đang bày trò vui vẻ, đột nhiên cảm thấy có ai đó kéo gấu quần mình. Vương Tuấn Khải nghĩ là bạn học, bực bội đá đá chân hất ra:"Không thấy mình đang bận à, ra chỗ khác chơi đi."

"Vương Tuấn Khải! Lần nào cũng là cậu cầm đầu gây chuyện, cậu xuống ngay cho tôi."

"?!"... Vương Tuấn Khải vừa nghe đã nhận ra ngay giọng sỹ quan huấn luyện, lủi thủi nhảy xuống.

Sỹ quan huấn luyện trừng mắt nhìn anh, từ sau khi tên tiểu tử này nhập học, không có tính xây dựng, chỉ thấy mỗi phá hoại!

Nào là đưa đám học viên cùng phòng vào ruộng trong làng ăn trộm dưa, nào là cầm đầu gây sự đánh nhau, mặc dù mỗi lần kiểm điểm, thái độ của Vương Tuấn Khải rất thành khẩn, nhưng cứ năm ba ngày lại vi phạm kỷ luật của trường, nếu không phải vì thành tích học tập các môn của cậu ta rất khá thì sỹ quan huấn luyện thật muốn viết báo cáo tiến hành kỷ luật cậu ta thật nặng.

"Tôi thấy cậu sức khỏe và tinh thần đều rất dồi dào! 10.000 mét!"

"..." Vương Tuấn Khải xịu vai xuống, trời nắng thế này, chạy 10.000 mét thì lấy mạng người ta còn gì.

Sỹ quan huấn luyện thấy cậu ta vẫn đứng im tại chỗ, nén giọng đằng hắng một tiếng.

Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ giơ tay chào hành quân lễ, quay người chạy về phía sân vận động.

Điều phiền phức nhất trong trường quân sự chính là không thể nói vài câu ngọt ngào lấy lòng là có thể tránh được hình phạt. Vì vậy, suốt một năm rưỡi nay, do tật xấu không thay đổi được, số lần Vương Tuấn Khải bị phạt nhiều gấp mấy chục lần so với những bạn học khác.

Cho đến một ngày anh tỉnh ngộ, đột nhiên phát hiện ra tráng kiện khỏe mạnh như một con bò mộng.

"À phải rồi, cậu trai trong phòng khách đến tìm cậu đấy, có điều phải chạy hết số vòng phạt xong cậu mới được phép đi gặp người nhà." Gương mặt nghiêm nghị của sỹ quan huấn luyện thấp thoáng nụ cười tinh quái.

"..." Vương Tuấn Khải tức muốn méo miệng.

Thì ra người con trai bị đám lang sói nhìn ngó, nước miếng chảy ròng ròng kia lại chính là Vương Nguyên nhà anh!

Quả nhiên, trong tiếng huýt sáo rầm rầm, nước miếng chảy như triều dâng, Vương Nguyên bước ra cửa phòng khách.

Mỗi lần Vương Nguyên tiến về phía trước một bước, đám con trai đứng rẽ ra hai bên mới chịu nhích theo một bước nhỏ. Thấy cậu trai xinh đẹp bước ra ngoài, đám con trai đột nhiên lại trở nên im lặng, người nào người nấy đứng nhìn cậu, nghệt mặt cười ngớ ngẩn.

Vương Nguyên theo chỉ dẫn của sỹ quan huấn luyện, nhìn về phía sân vận động, nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng Vương Tuấn Khải đang chạy.

Cậu nhón chân lên, hướng về phía Vương Tuấn Khải vẫy vẫy tay. Vương Tuấn Khải đen đi nhiều, cao lên và cũng rắn rỏi khỏe mạnh hơn. Anh cắt tóc ngắn, tư thế rất đẹp dưới ánh nắng mặt trời càng khiến cơ thể anh tràn trề sức sống.

Vương Tuấn Khải liếc xéo nhìn Vương Nguyên đang giơ tay vẫy vẫy mình, hừ mũi một tiếng hết sức khinh thường. Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, sự biến đổi trên cơ thể Vương Nguyên có thể dùng cụm từ "nhảy vọt" để diễn tả.

Tiểu mỹ nam khiến đám học viên nam trong trường mê mẩn, mặc bộ áo váy được anh lựa chọn cẩn thận, trông cậu xinh đẹp tới chói mắt, đúng là công giữa bầy gà.(BB: Bảo Bảo mặc váy:> Chắc cũng không tệ đâu a:>)

Vương Tuấn Khải hít một hơi thật sâu, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch thình thịch.

Được sự cho phép của sỹ quan huấn luyện, Vương Nguyên cười chạy về phía anh. Còn những học viên khác xô đổ bức tường kính ở nhà khách đang bị phạt đứng tại chỗ để làm gương cho những người khác.

***

"Sao trước khi đến không gọi cho anh?" Vương Tuấn Khải còn tưởng anh không biết câu đầu tiên mình sẽ nói gì với Vương Nguyên, thực ra nó lại tự nhiên đến mức không cần phải luyện tập.

"Quyết định đột xuất." Vương Nguyên chạy song song bên cạnh Vương Tuấn Khải, cười ngọt ngào.

"Tìm anh có việc gì?" Vương Tuấn Khải vốn vẫn giữ trong lòng sự việc xảy ra trước khi rời khỏi nhà, bởi vì khi ấy Vương Nguyên đã khiến anh rất tức giận, vì vậy mấy ngày sau đó bọn họ chẳng ai nói chuyện với ai, cho tới ngày anh đi, thậm chí đến câu tạm biệt cũng không có.

Vương Nguyên chỉ cười không đáp, sờ sờ vào cánh tay rắn chắc của anh:"Giờ em không đánh được anh nữa rồi."

✨End✨

Dự định là đi ở ẩn một thời gian =))

Không ra chương đúng hẹn có hờn tui hong?._. Đừng hờn tui khóc đó 😂😭=))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#biikarroy