Chương 45:Cậu thật không để ý?(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vương Tuệ Bối (BB.lam)

Chương 45 :Cậu thật không để ý?(1)

Đột nhiên, anh ném đũa xuống, bắt đầu nổi điên:"Vương Nguyên, cậu đừng ngông cuồng quá! Đừng cho rằng tôi sẽ lấy cậu thật, cậu còn chưa có phúc đấy đâu!"

"Em làm sao?" Vương Nguyên không hiểu.

Vương Tuấn Khải tức tới mức sởn cả da gà, nhìn đi nhìn đi, đúng là có những người con trai tự yêu bản thân mình quá mức.

Anh đập bàn đứng dậy, buông lời cay nghiệt:"Cậu đợi đấy, có bản lĩnh thì cả đời này đừng tới cầu xin tôi."

Vương Nguyên chầm chậm chớp mắt, không hiểu tại sao anh lại làm to chuyện, nổi trận lôi đình như thế.

Vương Tuấn Khải than thầm, cuối cùng đã tìm ra nguyên nhân rồi, người con trai này tự tin quá mức!

Vương Tuấn Khải quay về phòng ngủ trong tiếng bước chân giận dữ, đóng sập cửa phòng lại, lật tìm tên những người con gái trong danh bạ điện thoại... Mẹ kiếp, tưởng anh mày thiếu đàn bà chắc? Anh mày chưa bao giờ thiếu!

Vì họ tên được sắp xếp theo bảng chữ cái từ vần a đầu tiên, nên cái tên đầu tiên đập vào mắt anh... An Dao.

An Dao? Có ấn tượng, là bạn cùng lớp của Vương Nguyên, vì tên hai người giống nhau, nên anh nhanh chóng nhớ ra diện mạo của cô gái này.(BB: giống ở chỗ lào?-,-)

Vương Tuấn Khải sờ sờ cằm, đã một năm rồi, không biết cô ấy đã có bạn trai chưa, Thiên Tỉ cũng chưa có gì mà... Nghĩ mãi nghĩ mãi, Vương Tuấn Khải đảo mắt rồi búng tay cái tách.Rất nhanh, đối phương bắt máy.

An Dao: "Xin chào!"

Vương Tuấn Khải:"Chào em, là An Dao phải không?"

An Dao:"Là em đây. Xin hỏi anh là ai?"

Vương Tuấn Khải:"Anh... anh là anh trai Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải."

Đầu dây bên kia im lặng khoảng hai giây, rồi mới nói: "Hôm qua nghe Vương Nguyên kể anh sắp về... em đang nhớ anh, em nói thật đấy."

"Nhớ anh?" Vương Tuấn Khải hoang mang.

"Vâng! Nhớ một người bạn đã một năm không gặp không được sao?" An Dao cười tinh nghịch.

Vương Tuấn Khải ngửa cổ lên nhìn trần nhà, không lẽ cô gái này đã sớm có ý với anh từ lâu?

"Alo, Vương Tuấn Khải? Anh còn đó không?"

"Còn còn. Tối nay em rảnh không? Đến nhà anh ăn cơm." Ánh mắt anh thoáng ánh lên niềm vui của việc trả thù.

"Được ạ, nhưng liệu có tiện không? Nghe nói vào trong khu biệt thự đó rất phiền phức."

"Không sao. Anh sẽ nói với cảnh vệ một tiếng. À, em mang theo chứng minh thư nhé!"

"Vâng, vậy tối nay gặp!"

Sau khi cúp máy, Vương Tuấn Khải híp mắt cười xấu xa, Vương Nguyên ơi là Vương Nguyên, anh có thể tưởng tượng ra vẻ mặt khó coi của em khi nhìn thấy cô bạn cùng lớp xuất hiện trước cửa nhà mình, em lấy tư cách gì mà kiêu với anh chứ? Chậc chậc, ái chà chà!

Vương Tuấn Khải khệnh khạng bước ra cầu thang, dương dương tự đắc nói: "Em trai ơi... tối nay anh mời một cô bạn gái tới nhà mình ăn cơm, em làm thêm mấy món ngon ngon nhé!"

Sống lưng Vương Nguyên như khựng lại, bàn tay đang cầm bát dừng trước vòi nước chảy, sau đó cậu trả lời: "Vâng, được!"

Vương Tuấn Khải bước tới đứng bên cạnh cậu, bắt đầu cười đầy bí hiểm: "Ái chà chà, em nói xem tại sao anh trai em lại sát gái đến như thế chứ? Lúc nào cũng có đàn bà con gái dâng tới tận miệng."

Vương Nguyên vẩy vẩy nước bám trên đũa, không nói lời nào.

Nếu Vương Tuấn Khải không nhìn nhầm thì hình như Vương Nguyên chẳng hề có biểu hiện gì đặc biệt, có lẽ vẫn chưa đủ độ! Nhưng suy nghĩ lại thì có vẻ như anh đang hành động thừa thãi, Vương Nguyên và anh có quan hệ gì? Vốn chẳng có quan hệ gì cả, sao bản thân anh lại ấu trĩ như mấy diễn viên trên ti vi thế này? Nhưng chuyện đã tới bước này rồi, cũng không nỡ để con gái nhà người ta leo cây.

"Khà khà, mau thu dọn đám quần áo lót phơi ngoài ban công vào đi, đừng để bạn gái anh nhìn thấy lại không vui."

"Vâng!" Động tác rửa bát của Vương Nguyên nhanh hơn.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu đi lên tầng, không hề có vẻ gì là oán trách, ấm ức.

Anh đi ra sân chơi với Đại Nguyên, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía ban công, Vương Nguyên thoăn thoắt rút hết quần áo phơi trên đó xuống, rất nhanh ban công lại thênh thang như thường.

Vương Tuấn Khải vuốt vuốt bộ lông trơn trượt của Đại Nguyên, vừa gọi tên nó vừa buồn bực. Vương Nguyên... không giận ư? Thôi, quan tâm làm gì chuyện cậu ấy giận hay không?

Đại Nguyên thè cái lưỡi to bè của mình ra liếm liếm vào tay Vương Tuấn Khải, nó đói rồi.

Vương Tuấn Khải lấy từ trên giá cao xuống một nắm thức ăn dành cho chó. Chú chó con nhỏ xíu năm đó giờ đã thành một chú chó to lớn dài hơn một mét, Đại Nguyên đang trong thời kỳ động dục nên gặp ai cũng chồm lên ôm đùi để... làm tình, khiến mấy anh lính cần vụ cũng không dám ho he bén mảng qua khu này.

Lúc này, Đại Nguyên vòng hai chân trước ôm lấy đùi Vương Tuấn Khải bắt đầu cọ cọ.

✨End✨

Ôi con cún-,-

Có mùi sóng gió rồi các bác ạ=((((((((((((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#biikarroy