Chương 67: Không còn hình bóng của người phụ nữ kia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vương Tuệ Bối (BB.lam)

Chương 67: Không còn hình bóng của người phụ nữ kia


"Em muốn biết thật à?"

Vương Nguyên cười gật đầu, bỏ một viên thuốc ngậm ho vào miệng anh.

"Anh cũng đang do dự đây, bố muốn anh vào bộ ngoại giao rồi từ từ leo lên, em cũng biết anh là kẻ có dã tâm mà, không muốn đi từ đáy đi lên..." Vương Tuấn Khải nghiêng đầu nhìn Vương Nguyên:"Em có biết lối tắt một bước lên trời là gì không?"

"Biểu hiện xuất sắc, có cống hiến vượt bậc đối với ngành ngoại giao Trung Quốc." Vương Nguyên ngước mắt lên: "Vậy có nghĩa là, anh muốn ra nước ngoài phải không?"

Vương Tuấn Khải búng tay tách một cái, véo véo cằm Vương Nguyên cười nói:"Có tiêu chuẩn cho người nhà đi cùng, một nước ở châu Á, em đi cùng anh nhé?"

Vương Nguyên nghi ngờ nhìn bộ dạng của Vương Tuấn Khải, trong mắt anh hoàn toàn không còn hình bóng của người phụ nữ kia.

Ai cũng nói phụ nữ là loại sinh vật nhạy cảm nhất trên thế giới, thực ra khả năng dò xét của người đàn ông cũng không kém gì. Dù sao đàn ông và đàn bà đều là tổng hợp của sự mâu thuẫn, họ hi vọng những người mà họ quan tâm không bị tổn thương, cũng mong chờ có được sự ủng hộ dù chỉ là lời nói, cho dù chỉ là những lời quan tâm vô thưởng vô phạt.

Song, khi An Dao chạy về nhà mẹ đẻ để tránh trước nghi vấn anh bị bệnh SARS, chút tình nghĩa cuối cùng trong Vương Tuấn Khải, đã hoàn toàn bị rút cạn.

Nghĩ tới đây, Vương Nguyên ngồi dậy, bước xuống giường.

"Này! Em làm thế là có ý gì hả? Haizz... Em mau đứng lại cho anh..." Vương Tuấn Khải còn chưa nói xong, Vương Nguyên đã đẩy cửa bỏ đi, trên cầu thang vọng lại những tiếng bước chân gấp gáp.

Vương Tuấn Khải cười khì khì, những tiếng ho phải nén lại trong cổ họng cả nửa ngày cuối cùng cũng được giải phóng. Anh đấm đấm phần ngực đau nhói, biết ngay là cậu phải chạy, không chạy nữa chắc anh chết sống vì khó chịu mất.

Lúc này, bên ngoài ban công vọng vào tiếng hét...

"Vương Tuấn Khải! Anh từ xa gửi lời chúc phúc tới chú, tai họa cách nghìn năm, chú chắc chắn không chết được đâu! Có điều, nếu chú đi trước một bước, anh sẽ thay chú chăm sóc Tiểu Nguyên, đừng nhớ nhung gì, hà hà..."

Ông nội cậu chứ! Dịch Dương Thiên Tỉ.

Vương Tuấn Khải vừa ho vừa cười. Có điều, những gì Vương Tuấn Khải vừa nói là thật lòng, nếu anh có thể thoát được kiếp nạn này, anh nhất định sẽ tìm cách để đưa cậu đi.

Cậu tình nguyện ở lại cùng sống cùng chết với anh, nhưng lại không chịu thừa nhận là mình yêu anh.

Ai tới phân tích giúp tôi xem, cậu trai này đầu óc có vấn đề thật rồi đúng không?

✨End✨

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#biikarroy