Chương 74:Nhắn tin vì anh nhớ em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vương Tuệ Bối (BB.lam)

Chương 74:Nhắn tin vì anh nhớ em

Vương Tuấn Khải đi một thời gian, dù bận dù mệt tới đâu, mỗi tối anh cũng đều gọi điện cho Vương Nguyên báo bình an. Đương nhiên, đó chỉ là cái mũ anh dùng để che giấu tâm trạng, anh muốn nghe giọng của Vương Nguyên, nghe tiếng cười của cậu, tiếng cười khỏe mạnh.

Một năm nay anh thường xuyên gặp ác mộng, tỉnh dậy toàn thân ướt thẫm mồ hôi. Thực ra anh không phải là một người dễ nằm mơ, mọi người thường nói, người dễ nằm mơ lạc quan vô cùng, có khả năng tưởng tượng phong phú. Nhưng, giấc mơ của anh ngoài cái chết ra thì là máu tươi, hoặc là một màu đen kịt, chẳng phải là một giấc mơ đáng để ghi nhớ.

Bây giờ, anh đã quen với việc có một cốc nước trắng ở tủ đầu giường, bên cạnh cốc nước là mấy viên thuốc an thần, nếu hôm sau có việc phải làm, anh chỉ còn cách là uống thuốc, ép mình phải ngủ.

Nếu không có việc, anh cũng không ngủ nữa, đi ra ngoài ban công đứng hóng gió, pha cốc trà, châm điếu thuốc, nhớ lại từng chút từng chút ký ức giữa anh và Vương Nguyên. Anh lúc thì cười, lúc lại u buồn, giống như một ông già sống dựa vào hồi ức vậy, ngồi trên ghế bố, ảo tưởng về một tương lai không có thật.

Không phải anh không muốn cố gắng, chỉ là bởi vì, nếu Vương Nguyên rời khỏi thế giới này trước, tất cả sẽ vỡ tan như bong bóng.

Anh hi vọng biết bao được quay trở lại căn nhà ấm áp của họ, ăn bát mì do Vương Nguyên nấu.

Nhưng Vương Nguyên không cho phép anh hủy hoại tiền đồ, vì vậy anh sẽ thuyết phục mình, nếu đấy là tâm nguyện của cậu ấy, anh sẽ cố gắng để thực hiện.

Giờ cuối cùng anh đã hiểu được lòng bố, sau khi mẹ qua đời, nguyên nhân chính khiến bố thà một mình nuôi anh khôn lớn chứ nhất định không lấy người khác.

Mặc dù anh căn bản không có nhiều ấn tượng đối với mẹ, nhưng anh có thể khẳng định, mẹ và Vương Nguyên cùng là một kiểu người, lặng lẽ, dịu dàng, hiền thục.

Họ biết cách lượng sức mình để hành động, biết rằng thứ mà người đàn ông thiếu nhất chính là sự quan tâm, vì vậy họ không bao giờ cằn nhằn, không đòi hỏi, cam tâm tình nguyện bù đắp cho thiếu khuyết của tâm hồn người đàn ông, dùng đủ mọi cách mà họ cho là đúng đắp đầy mảnh đất yếu ớt đó.

Thường thì kiểu phụ nữ này không đủ yêu kiều mê hoặc, càng không thích trang điểm, nhưng có thể khiến trái tim người đàn ông dính chặt lấy họ như bị nam châm hút.

Mỗi lần nghĩ tới đây, Vương Tuấn Khải đều không kìm được nhếch môi cười, chầm chậm nhìn về hướng tổ quốc... Tiểu Nguyên, em đã nói rằng, đợi anh khải hoàn, nói được làm được.

***

Trung Quốc.

Vương Nguyên vẫn bận rộn như mọi ngày, thỉnh thoảng cậu cũng không biết mình đang bận gì nữa, có thể chỉ là bận ngủ, bận tỉnh dậy, bận đi làm, bận về nhà, bận chờ đợi, đợi mỗi cuộc điện thoại Vương Tuấn Khải gọi về.

Tám giờ tối hàng ngày, Vương Tuấn Khải sẽ đúng giờ gọi về nhà, nếu cậu phải làm thêm về muộn, anh sẽ gọi thẳng tới phòng cấp cứu.

Nhưng hôm nay rất đặc biệt, phòng cấp cứu đón một người công nhân thi công bị ngã, cậu chẳng còn tâm trạng đâu mà chờ điện thoại của Vương Tuấn Khải, bận rộn tới tận ba giờ sáng mới xong việc.

Cậu tắm rửa xong, ngồi trước bàn làm việc chải đầu, nhìn vào đồng hồ báo thức trên bàn... mặc dù cảm thấy mệt mỏi, nhưng cậu không buồn ngủ chút nào, xem ra tối nay sẽ mất ngủ rồi, thế là Vương Nguyên mở máy tính đọc tài liệu.

Cậu do dự một lát, rồi đăng nhập vào QQ, đây là công cụ chat mà Vương Tuấn Khải cài cho cậu, có thể để trạng thái ẩn có thể để trạng thái hiện chứng tỏ mình đang online, vì vậy, cậu chọn cách đăng nhập ẩn.

Cậu không ngờ là, số QQ của Vương Tuấn Khải lại đang sáng, và đang gửi tin nhắn cho cậu.

Thế là, cậu mở khung cửa sổ chat, nhìn thấy một loạt những dòng tin offline như đang tự nói với chính mình của Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải:"Anh biết em ngủ rồi, không cần quan tâm tới anh, anh chẳng có việc gì làm nên ngồi nói vu vơ thôi"

Vương Tuấn Khải:"Nhưng, hôm nay không nghe thấy giọng em, có lẽ vì đã quen rồi, nên nhất thời chưa thể thích ứng."

Vương Tuấn Khải: "Di động sao không mở máy? Chưa xong việc à?"

Vương Tuấn Khải:"Phải rồi, vừa rồi anh mơ thấy em bị một con sư tử lớn cắp đi mất, khi ấy anh sợ quá, ra sức chạy đuổi theo, nhưng không sao đuổi được con sư tử đáng chết ấy. Nhưng sau đó em có đoán được chuyện gì xảy ra không? Em đã tay không giết được con sư tử đó, lại còn hỏi anh là có muốn ăn thịt sư tử nướng không. Trời ơi, em nói xem sao trong mơ em lại giỏi như thế, thì anh còn phải lo lắng gì nữa, đúng không?"

Vương Tuấn Khải:"Gì nhỉ, tối nay anh ăn cơm với rau cải xào cay, chắc là cay quá, cho nên nửa đêm dậy tìm nước uống, tiện thể nhắn tin cho em, cũng không có việc gì đặc biệt cả..."

Vương Tuấn Khải: "Tiểu Nguyên, anh thật sự chẳng có việc gì đâu, em đừng nghĩ lung tung, anh chỉ là... nhớ em thôi"

Vương Tuấn Khải: "Trời ơi buồn ngủ rồi, anh đi ngủ đây, em cũng ngủ sớm đi. Nếu như em cũng mơ thấy con sư tử, đừng sợ, anh vỗ ngực nói với em rằng, em tuyệt đối có thể đánh được nó! Ha ha, ngày mai gặp nhé."

✨End✨

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#biikarroy