Chương 93:Đọc nhật ký (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Vương Tuệ Bối (BB.lam)

Chương 93:Đọc nhật ký (2)

Tôi thừa nhận, bây giờ tôi không thể giống như mấy năm trước coi chuyện anh yêu đương là một trò chơi nữa, tôi càng ngày càng không thể đặt mình đứng ngoài chuyện tình cảm của anh, đúng, tôi đang ghen, tức giận tới cùng cực.

Vương Tuấn Khải cũng rất giận, chạy ra ngoài uống rượu, tôi không yên tâm về anh, len lén theo anh suốt dọc đường, định đợi anh ra rồi sẽ xin lỗi, nói với anh rằng những lời vừa rồi là do tôi quá giận.

Nhưng, tôi đã nhìn thấy gì, An Dao dìu Vương Tuấn Khải lên taxi.

Viết đến đây, tim tôi như bị dao đâm.

Vương Tuấn Khải, em có thể mắng anh là kẻ khốn nạn không? Đến bao giờ anh mới có thể khiến một người con trai lúc nào cũng thiếu cảm giác an toàn này được yên tâm?

Giờ này phút này, em hiểu rõ một sự thật, em vốn chẳng có hấp lực để níu giữ trái tim anh.

Bởi vì, mặc dù em có bất mãn với anh đến đâu, cũng không thể nghe thấy một ngày anh nói với em rằng: "Vương Nguyên, tôi bắt đầu ghét cậu rồi, cậu cút đi."

Vì vậy, em đành nỗ lực để trở thành người thân của anh. Tình thân có thể tồn tại mãi mãi, còn tình yêu chỉ là chốc lát. Vương Tuấn Khải, anh là kẻ đa tình khốn nạn, khốn nạn.]

[Ngày 21 tháng 9 năm 2001

Hôm qua là sinh nhật hai hai tuổi của Vương Tuấn Khải, tâm trạng của anh không tốt, tôi cũng không biết làm thế nào để anh vui. Tôi vô tình được biết lớp Vương Tuấn Khải có một học sinh mới chuyển đến, tôi đi gặp người đó, đúng như tôi nghĩ, là một anh chàng con lai tự yêu bản thân hơn cả Vương Tuấn Khải, tên Phó Gia Hào.

Tôi đánh cho Phó Gia Hào một trận, mặc dù anh ta vô tội, nhưng tôi chẳng cảm thấy ăn năn áy náy, bởi vì người mà Vương Tuấn Khải không thích thì tôi còn không thích hơn. Vương Tuấn Khải vui, thế giới của tôi thật rực rỡ.

Song, khi tôi đang hăm hở vui vẻ đi về nhà, lại gặp An Dao và Vương Tuấn Khải đang ôm ôm ấp ấp, đầu óc tôi trống rỗng, thật muốn xông tới cho anh một cái bạt tai, nhưng tôi không có quyền làm thế, họ mới là người yêu của nhau, Vương Tuấn Khải thích An Dao, tôi nên yêu người yêu cả vật, do đó, tôi là "em trai" anh...]

[Ngày 18 tháng 11 năm 2001

Vương Tuấn Khải đột nhiên quyết định sẽ lấy An Dao, tôi cụng ly chúc mừng anh, anh lại không khống chế được nổi trận lôi đình, biểu hiện phản kháng mạnh mẽ đó khiến tôi lần đầu tiên thay đổi cách nhìn với Vương Tuấn Khải, cách nghĩ cho rằng anh có mới nới cũ, tôi khóc rất đau lòng, suýt nữa thì nói ra tình cảm của mình dành cho anh, chỉ suýt nữa thôi.

Nhưng anh đã lựa chọn như thế rồi, tôi còn có thể nói gì nữa?

Chỉ có thể thường xuyên cảnh cáo mình, đây là con đường mà tôi chọn, cho dù phải quỳ cũng phải đi bằng hết.

Còn nữa, hôm nay là sinh nhật hai mốt tuổi của tôi. Ôi...]

[Ngày 8 tháng 12 năm 2001

Hôm nay là ngày Vương Tuấn Khải và An Dao đính hôn.

Tôi đau đớn cầu cho anh ngày nào cũng vui vẻ hạnh phúc.]

[Ngày 8 tháng 12 năm 2002

Hôm nay là ngày họ đính hôn được một năm, An Dao chính thức tuyên chiến với tôi, cô ấy nói tôi là vật cản giữa hai vợ chồng cô ấy, tôi biết ngày này sớm muộn cũng đến... thôi, không nhắc nữa, thực ra giờ tôi chỉ lo cho Vương Tuấn Khải, rất sợ ảnh hưởng tới tâm trạng của anh ấy. Việc học nặng như thế, nhìn anh ngày một gầy mòn, tôi rất đau lòng.]

[Ngày 14 tháng 2 năm 2003

Dịch Sars xuất hiện, lôi cả Trung Quốc vào vòng xoáy. Vương Tuấn Khải tiếp tục sốt nhẹ không rút, bề ngoài anh ấy tỏ ra bình tĩnh, thực ra trong lòng rất sợ, ai không sợ chết chứ? Có điều tôi sẽ không để anh ấy một mình cô đơn đi xuống suối vàng, cho dù tôi may mắn thoát khỏi đại dịch này, cũng sẽ lựa chọn tự sát để đi cùng anh ấy. Đừng sợ Vương Tuấn Khải, nhân gian, địa ngục, ở đâu em cũng sẽ bên anh.]

✨End✨

Đọc nhật ký thấy nhiều cái mình không biết quá:(( huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#biikarroy