Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một hoàn cảnh tầm trung như bao hộ gia đình xung quanh khác,vẫn cư ngụ bám trụ trên mảnh đất Trùng Khánh rộng lớn. Nghề nghiệp thông dụng của những người đàn ông ở dãy phố trung bình này chính là làm nhân viên quèn cho những công ty nhỏ không tiếng tăm.

Với đồng lương ít ỏi chắt chiu chỉ đủ ăn và sinh hoạt thường nhật,người đàn ông mang danh cha đã không đủ khả năng cho con trai mình vào học một ngôi trường tốt hơn.Vẫn miệt mài làm công việc chán nản hàng giờ tại công ty nhỏ,kiếm tiền quả thực là một việc quá khó khăn cho những phận người kém cỏi và thiếu may mắn.

Một người phụ nữ hết mực yêu thương con,nhưng đương nhiên
chỉ có thể dùng sự yêu thương đó tại tình cảm,khi không đủ khả năng chu cấp cho con những thứ tốt nhất như bao bạn bè đồng trang lứa khác.Đó là một sự hối tiếc,tuy nhiên,món quà thượng đế ban tặng cho cặp vợ chồng này đã là một điều quá may mắn.

Một cậu trai nhỏ,cùng cái tên rất đẹp,Vương Nguyên.

Sự thiếu may mắn về người cha dường như đã buông tha,khi năm nay cậu đã may mắn được một ngôi trường tầm cỡ quốc tế đón nhận

Niềm vui đó đương nhiên vỡ oà trong xúc cảm đối với ba thành viên trong gia đình,nhưng trớ trêu thay cậu chỉ được nhận vào học ở một lớp tồi tệ và hạng mạt tầm thường,cũng đúng,vì đối với cậu,học lực trung bình,gia cảnh trung bình,việc bước chân vào cổng trường đã là một điều gì đó quá xa xỉ.

Nơi cậu đang theo học là lớp 11D,đối diện với cánh cửa lớp là một con đường dài vô tận tăm tối,chẳng một học viên nào dám bén mảng đến đó,cậu luôn tự hỏi bản thân,với một ngôi trường đáng giá nhiều sao như thế,hà cớ gì lại phải tiết kiệm cả một bóng đen cho con đường kia?

Một lần cậu đã vô tình nghe thấy những học viên lớp khác truyền tai nhau rằng,phía cuối con đường tồn tại một lớp học huyền bí khác,nó mang tên 11F.Cậu thầm nghĩ,có lẽ nào lớp này còn tồi tệ hơn lớp của mình đang theo học chăng?

Vì vốn dĩ hạng F luôn đi sau hạng D,bật cười tự đắc với cái suy nghĩ non nớt của chính mình,chí ít,cậu chẳng phải học tại lớp được xếp cuối cùng

Nhưng sự thật lớp học hạng F này có một lối đi riêng,chỉ dành riêng cho những học viên của họ,đây chẳng phải một việc qúa khác biệt sao?Thậm chí ngay cả mặt mũi những học viên đó cậu cũng chẳng có cơ hội giáp mặt.Quả thực là một điều khiến cậu phải tò mò và thắc mắc không ngừng.

Đành vậy,nhưng cậu không có nhiều thời gian để tìm hiểu đâu,vì hiện tại thực sự đang phải cố gắng chú tâm đến việc học của mình.
*
Như mọi ngày,vẫn chiếc xe buýt quen thuộc tới trường,vẫn luôn cầm chặt quyển tập đọc ngẫm lại trước khi bước lên lớp,nhìn dáng vẻ có phần mọt sách này chắc hẳn ai cũng có suy nghĩ trong đầu rằng cậu chính là một học viên ưu tú.

Nhưng không,cậu chỉ đang cố tranh thủ thời gian để học lại
những bài tập mình đã bỏ quên từ tối hôm qua thôi,thời gian học cậu đã dành cho những đĩa game thương yêu của mình rồi.Đúng thật là vô dụng,lại còn ngông cổ bảo rằng đang chú tâm vào việc học nữa chứ.

Đột ngột bị khựng lại bởi đám học viên bao quanh một sự kiện không rõ ràng,cố nheo mày tập trung ánh nhìn đến việc chính đang xảy ra trước mắt.Đồng tử giãn to hết mức,đôi chân tự khắc tiến lên phía trước thật nhanh,thậm chí lơ đễnh ném luôn cả quyển tập đáng thương xuống đất.
"Dừng lại!"
Cậu hét lớn,cố ngăn chặn những hành động mang tên bạo lực học đường đang ngang nhiên diễn ra,nạn nhân lần này không ai khác chính là bạn thân của cậu,một tên mập thịt không kém phần vô dụng,luôn nằm trong tầm ngắm của những học viên lớp khác lôi ra mà ức hiếp.

Mọi hành động của chúng bị khựng lại thanh âm lớn từ cậu phát ra,thật đáng thương,thằng bạn mập thịt của cậu bị chúng vờn cho tơi bời,nước mắt nước mũi hoà tan làm một chảy dài xuống khoé môi,trông thật ngon lành khi đôi môi dày run rẩy kia  vẫn đang cố liếm láp.

"Sau đây,đến nộp mạng thay cho bạn mày sao?Lũ hạng D dường như rất thích được bạo hành?"

Một tên học viên khốn kiếp vừa ăn hiếp bạn cậu lên tiếng,những lời lẽ khinh miệt cay độc luôn được chúng dùng để hành xử đối đáp với học viên hạng D như cậu.

Những ánh mắt giễu cợt có phần khinh khi vẫn chằm chằm nhìn lấy cậu,thật đáng sợ.Chúng chứng kiến cảnh tượng đánh đập như một thú vui tao nhã cần phải xem mỗi ngày để thoả mãn thú tính.

"Thằng khốn!Đông hiếp ít thì quân tử lắm sao?Lại còn ngạo mạn vênh mặt lên như thế?"

Cậu ngông cổ đáp trả,thật không đúng lúc,cậu có biết bản thân đang nằm trong hoàn cảnh nào không?Một con cừu lạc trong bầy sói mà lại dám mạnh dạn lớn tiếng như thế à?

Từng thớ gân tỏ vẻ giận dữ nổi cộm trên lớp da tên ấy,bàn tay nhanh chóng hình thành nắm đấm mạnh mẽ,xong rồi,cậu đang phải chuẩn bị trả giá cho hành động ngông cuồng không đúng lúc vừa rồi.

Phản xạ tự thân nhắm chặt mắt,lòng không ngừng cầu nguyện cho chính mình,đôi môi phớt hồng nhanh nhẹn mím chặt như chờ đợi cú đấm sắt nhọn kia chăng  sẽ nhẹ nhàng hơn một chút,khuôn mặt đáng thương gầy gò này thực chất không chịu nổi sự đau đớn đó mà.

Vài giây trôi qua trong sự tĩnh lặng đáng sợ,cậu vẫn chưa cảm nhận được bất kì một nỗi đau nào kéo đến gò má của mình,chỉ vừa nghe thấy một vật nặng nào đó va chạm nhanh với mặt đất.
-End chap 1-
Truyện này cập nhật 1 tuần 3 chap nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro