Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Au: Chap này dành riêng cho Khải Nguyên một chút nha]
________________________________

*Flashback*

Lúc nghe cuộc điện thoại của thư ký báo cáo về một số giấy tờ cần anh phải phê duyệt, vừa rời khỏi nhà, Vương Tuấn Khải thông báo cho Thiên Tỉ rồi lên xe lập tức đến tập đoàn TF một mạch đi thẳng vào phòng họp nơi mọi người đang đợi anh. Tuấn Khải ngồi xuống chiếc ghế chủ tịch lớn được đặt ở đầu dãy bàn, ít phút sau Thiên Tỉ cũng vào bước tới ngồi xuống vị trí giám đốc gần chỗ anh, thư ký cầm bản hợp đồng đưa cho cả hai, rồi ra lệnh bắt đầu cuộc họp.

Sau một tiếng căng thẳng, cuộc họp cũng chấm dứt, mọi người thở phào nhẹ nhõm liền cuối chào anh rồi tất cả đều ra ngoài, trong căn phòng rộng chỉ còn mình anh và Thiên Tỉ ngồi đó xem xét lại bản hợp đồng, lấy điện thoại trong túi ra bấm số gọi cho Vương Khang. Phải, anh muốn biết bây giờ cậu đang làm gì, anh sẽ nhanh chóng về sớm với cậu. Rất nhanh đầu dây bên kia bắt máy, Vương Khang cung kính nói.

"Chào cậu chủ, có việc gì sai bảo"

"Vương Nguyên có đang ở nhà?"

"Vâng thưa thiếu gia đã ra ngoài, lúc chiều thiếu gia có đi chung với Chí Hoành mua sắm rồi họ bảo muốn đi riêng nên tôi đành để họ đi, và âm thầm theo dõi"

"Bây giờ Vương Nguyên đang ở đâu?" - Nghe tới đây, Tuấn Khải nhăn mặt khó chịu, giọng có chút khẩn trương hỏi.

"Tôi đang trên đường theo dõi thiếu gia"

"Bật định vị lên, ta lập tức đến, luôn theo sát bảo vệ thiếu gia, nếu để mất dấu coi chừng cái mạng ngươi" - Vừa nói Tuấn Khải nhanh chóng ngồi vào xe bật định vị được cài sẵn tất cả điện thoại của người trong nhà kể cả người giúp việc. Nhưng chỉ có Vương Nguyên là anh chưa kịp làm nên không thể biết cậu đi đâu được, do anh quá chủ quan trong việc giám sát cậu rồi. Anh giao lại công việc cho Thiên Tỉ giải quyết nhanh rồi sẽ thông báo địa chỉ Chí Hoành cho anh sau khi đã tìm ra.

Tuấn Khải ngồi vào xe nhấn ga chạy thật nhanh theo chỗ chấm đỏ trên điện thoại thoại là chỗ Vương Khang đang đi, rất gần chỗ anh liền nhấn ga chạy nhanh hơn.

Vừa đến nơi là lúc anh thấy cậu đi vào một con hẻm, lập tức xuống xe đuổi theo cậu từ xa, và quan sát rất kĩ từng nhất cử nhất động của cậu. Thấy Vương Nguyên cùng Chí Hoành đứng trước một tiệm cafe nhỏ, anh hơi giật mình nghĩ sao cậu lại biết chỗ này mà đến - quán cafe nhỏ này là của một người bạn của Tuấn Khải, anh cũng hay đến đây để gặp gỡ đối tác, anh cũng góp phần trong xây dựng quán nên nó cũng thuộc về anh, bên ngoài là tiệm cafe đơn sơ nhưng thực chất sau kệ tủ ấy là một quan bar hạng sang.

Đến khi hình bóng cậu khuất sau cánh cửa, anh từ từ sải bước vào trong làm y như cậu đã làm lúc nãy. Kệ tủ dịch chuyển sang một bên, anh đẩy cánh cửa ra đi vào, thấy cậu đang đứng nói chuyện với một người con gái ăn mặc gợi cảm, rồi cùng nhau khoác vai nhau đi vào trong trông rât thân mật. Tuấn Khải không nghĩ Vương Nguyên sẽ đến những nơi như thế này, quả thật anh nhìn nhầm con người của cậu rồi, thật thú vị. Thôi được anh sẽ để cậu vui vẻ một chút, rồi sẽ trừng phạt cậu sau. Không cho cậu đến những nơi như thế này nữa, anh không muốn cậu giống như những người ở đây, không ai được vấy bẩn vào cậu cả.

*End Flashback*
_____________________________

Sáng hôm sau, Vương Nguyên đang nằm trên giường lớn mơ màng tỉnh dậy, chống tay ngồi dậy bỗng đầu cậu đau như búa bổ, nhăn mặt khẽ lắc đầu rồi nhẹ nhàng bước xuống giường, nhưng chỉ đi được vài bước cậu hoa mắt chóng mặt ngã nhào xuống đất, bỗng có một cánh tay rắn chắc đỡ lấy thân hình bé nhỏ kia.

"Ơ... Tuấn Khải" - Cậu ngước lên giật mình khi nhìn thấy anh.

"Đi đứng cẩn thận một chút" - Anh đỡ cậu đứng dậy trách móc. Vừa lúc anh từ trong phòng tắm bước ra thấy cậu đã tỉnh nhưng đi được mấy bước thì loạng choạng như muốn ngã, vội chạy nhanh đến đỡ cậu.

"Em... xin lỗi" - Cậu mím môi nhìn anh.

"Sao lại xin lỗi?" - Anh nhướng mày khó hiểu.

"Vì tại em hôm qua uống rượu nên mới như vậy, đã để anh lo, em xin lỗi"
- Cậu như muốn rưng rưng nhìn anh.

"Thôi được rồi, em biết vậy là tốt" - Anh bật cười, xoa đầu cậu - "Nào anh dìu em vào phòng tắm thay đồ chuẩn bị đi học".

Sau khi cậu thay đồ xong, bước ra thì không thấy bóng dáng anh đâu, nghĩ chắc anh đang dưới lầu. Cậu đứng trước gương chỉnh trang lại y phục gọn gàn, rồi cũng xuống nhà. Thấy anh đã thay âu phục chỉnh chu đang ngồi trên sofa phòng khách nhâm nhi ly trà nóng, nhìn cậu từ cầu thang đi tới, anh gọi cậu lại.

"Vương Nguyên mau lại đây"

"Vâng" - Cậu liền nhanh chân tới kế bên cạnh chỗ anh ngồi xuống. Tuấn Khải đưa cho cậu ly sữa nói - "Mau uống hết ly sữa rồi anh đưa đi học".

"Hử? Không phải anh đi làm sao? Không cần đưa, em có thể nhờ Vương Khang mà"

"Không muốn anh đưa sao?"

"Không phải, em chỉ sợ anh đang bận công việc lại còn đưa em đến trường như vậy sẽ làm mất thời gian của anh" - Vương Nguyên uống một hơi hết ly sữa rồi xổ một tràng cho Tuấn Khải nghe.

"Không sao, đối với em bận đến mấy anh cũng luôn dành thời gian cho em" - Tuấn Khải ôn nhu nhìn cậu. Nghe anh nói vậy, bỗng chốc hai tai Vương Nguyên ửng đỏ, anh nhìn cậu trông rất đáng yêu.

"Mặt em đỏ rồi kìa, mau đi học thôi" - Anh trêu chọc cậu, rồi kéo khuôn mặt đỏ chót kia lại mà hôn một cái. Vương Nguyên sau khi bị hôn đơ người nhìn anh, Tuấn Khải nhéo mạnh mũi cậu cho tỉnh xong nắm tay cậu ra xe phóng đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro