Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Tại trường TF*

"Nhị Nguyên, cổ cậu bị????" - Sáng sớm Vương Nguyên mặc đồng phục đến trường nhưng hôm nay đặc biệt kéo cổ cao hơn thường ngày. Tại sao ư? Phải vì cái tên mặt lạnh đáng ghét hôm qua kia đã đè cậu ra hôn lấy hôn để, chỉ cần thấy mặt cậu là kéo tới mà hôn, thậm chí cậu trốn trong chăn cũng lôi ra hôn cho bằng được làm gần cả buổi tối hôm qua cậu muốn nhập viện vì thiếu oxi mất. Đã vậy sáng nay còn chưa buông tha cho cậu nữa, mới vừa vào xe là đã đè ra hôn cuồng nhiệt rồi còn lưu manh cắn cậu một cái ngay cổ mới chịu buông. Thật tức chết mà, tên chết bầm Vương Tuấn Khải, ta hận mi~

"Không có gì chỉ qua sáng sớm bị tên điên lâu ngày chưa uống thuốc cắn thôi"

"Ôi nô!!! Mau mau xuống y tế kiểm tra xem cậu có bị nhiễm bệnh không?" - Hoành ngây thơ ôm cổ Nguyên kéo đi.

"Nè nè, bỏ tớ ra, tớ không điên, vào lớp thôi" - Cậu vùng vẫy rồi xách lỗ tai Hoành đi vào lớp.

"Ai da, đau quá Vương Nguyên" - Chí Hoành khổ sở la hét ôm lỗ tai bị cậu xách đến đỏ chót.

Mới vừa vào lớp đặt mông xuống ngồi từ đâu Lâm Hạ Nhi chạy lại chỗ hai cậu luyên thuyên nói.

"Vương Nguyên Chí Hoành, sao hôm qua hai người lại nghỉ vậy?"

"À... do mình gặp chút chuyện thôi, mình bị thương ở vai" - Nguyên lí nhí nói.

"Hả??? Cậu bị thương sao? Có đau lắm không?" - Hạ Nhi mở to mắt nhìn cậu.

"Ơ không sao, mình đỡ hơn rồi, cám ơn cậu đã quan tâm" - Vương Nguyên cười cười nhìn Hạ Nhi.

"Không có gì là bạn bè cả mà, vậy là tốt rồi" - Lâm Hạ Nhi cười với hai cậu rồi quay lên học bài, nhưng không ai thấy được sau nụ cười rạng rỡ ấy lại là một ý nghĩ độc ác "Tao sẽ cho mày tàn phế luôn Vương Nguyên à, hai tụi bây sẽ phải trả giá cho những việc đã gây ra"

Vương Nguyên và Chí Hoành nhìn nhau cười tươi rói như ý muốn nói Lâm Hạ Nhi quả là người tốt rồi tiếp tục chăm chú vào bài giảng.
______________________________

Mỗi ngày Vương Nguyên đều cùng Chí Hoành đi bộ về nhà, chỉ khi nào Vương Tuấn Khải không bận công việc thì mới rước cậu về. Như thường ngày, cậu đi chậm rãi để hưởng thụ những con gió nhè nhẹ thổi mát vào mặt, rồi cùng trò chuyện vui vẻ với Chí Hoành có khi hai cậu còn rượt đuổi nhau làm náo loạn cả đường đi, khiến ai cũng nhìn với ánh mắt quái dị cứ nghĩ như hai thằng điên trốn trại vậy. Đang nói chuyện thì bỗng....

"Auuu... đau quá..." - Vương Nguyên va phải một người đàn ông to lớn, làm cậu té nhào xuống đất.

"Thật xin lỗi, tôi có việc gấp nên không chú ý, thành thật xin lỗi" - Người đàn ông vội đỡ cậu dậy, xin lỗi ríu rít.

"Ai da đau chết đi được" - Nguyên nhăn nhó ôm lấy phần vai đang đau nhức dữ dội, có lẽ cậu đã động đến vết thương rồi.

"Cậu có sao không Vương Nguyên?" - Chí Hoành vội đỡ cậu đứng dậy, quay sang la mắng vào người đàn ông trước mặt.

"Nè anh đi đứng có nhìn đường không vậy hả?"

"Tôi không cố ý, xin lỗi"

"Thôi kệ đi Chí Hoành, về thôi tớ đau quá" - Vương Nguyên vỗ vai Hoành rồi kéo cậu cùng đi.

"Lần sau đi đứng cẩn thận dùm cái" - Chí Hoành trừng mắt nói rồi nhanh chóng dìu lấy Vương Nguyên đi về.
Người đàn ông đứng ngẩn người một hồi mới bừng tỉnh, miệng vẽ thành một đường cong hoàn hảo "Vương Nguyên Chí Hoành nghe hay đấy" rồi quay lưng đi hướng ngược lại.

Chí Hoành đưa Vương Nguyên về đến biệt thự Vương Gia, đặt cậu trên sofa nhờ quản gia gọi bác sĩ đến thay băng gạc khác cho cậu. Băng gạc đã thấm đỏ hần hết một mảng thấm lên vai áo. Vương Nguyên đau đến muốn khóc "Tuấn Khải mà biết sẽ trách mình mất, mai mình sẽ không được đi học nữa"

"Cậu ổn chứ Vương Nguyên?" - Hoành lo lắng nhìn cậu.

"M-mau kêu bác sĩ đến nhanh, tớ... không muốn Tuấn Khải phải bỏ công việc vì tớ" - Vương Nguyên cắn răng chịu đựng khó nhọc nói.

"Được rồi"

*Dinh Dong*

"A bác sĩ đến rồi, tôi sẽ ra mở cửa" - Quản gia nhanh chóng mở cửa cho Đình Tín vào. Anh vội vào xem xét vết thương rồi thay băng gạc khác cho cậu.

"Aaaa... đau" - Vương Nguyên cố gắng chịu đựng mặc dù nó đau kinh khủng.
"Đã xong thưa thiếu gia" - Sau một hồi chịu đau đớn, cuối cùng cũng xong, cậu thở phào nhẹ nhõm, vai cũng đã bớt đau được phần nào. Đình Tín khẽ liếc mắt qua người cậu rồi dừng lại trước đầu gối bị chảy máu, khẽ nói.

"Thưa thiếu gia đã bị té sao?"

"À phải, anh có thể giúp tôi được không?" - Giờ cậu mới để ý đến chân mình, hèn gì nãy giờ cậu có cảm giác xót mà không biết mình bị như vậy.

"Được thưa thiếu gia" - Đình Tín lại tiếp tục sát trùng và băng lại vết thương cho cậu.

"À cảm ơn anh"

"Vâng, tôi sẽ nói lại với cậu chủ"

"Hả??? Nói với Tuấn Khải sao? Anh ấy mà biết là chết rồi", Vương Nguyên hốt hoảng vội ngăn Đình Tín lại - Xin anh, đừng nói với Tuấn Khải chuyện này, tôi không muốn anh ấy lo lắng đâu".

"Nhưng thưa tôi không thể, đó là mệnh lệnh" - Đình Tín hơi khó xử khi cậu nói vậy.

"Làm ơn xin anh đó, đừng nói mà"

"Thôi được, nhưng nếu cậu chủ biết được tôi sẽ không bỏ qua đâu thưa thiếu gia"

"Tôi sẽ chịu dùm anh"

"Tôi sẽ giữ kín chuyện này, chào thiếu gia tôi xin phép về" - Đình Tín cuối đầu rồi quay lưng rồi khỏi Vương Gia.

"Vương Nguyên à, cậu nhắm có dấu được Tuấn Khải với vết thương bự chảng này không? - Chí Hoành vỗ vai cậu nói.

"Mình cũng không biết, chỉ cần anh ấy về trễ tối nay thì mình sẽ tháo miếng băng này ra, có thể Tuấn Khải sẽ không thấy" - Cậu lắc đầu nói, cậu cũng rất sợ nếu Tuấn Khải biết được anh ấy sẽ rất tức giận mà đánh mông cậu mất, nhưng biết làm sao được cậu chỉ không muốn anh lo cho cậu thôi mà.

"Vậy thôi tớ về đây, cần gì thì gọi cho tớ" - Chí Hoành tạm biệt Vương Nguyên rồi cũng rời khỏi Vương Gia.
Giờ chỉ còn mình Vương Nguyên, cậu đứng dậy lê cái thân tàn tạ đi lên cầu thang trở về phòng nằm nghỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro