Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Au: Mình đã trở lại rồi đây, chap mới ra lò mong mọi người ủng hộ và góp ý kiến cho mình, tks mọi người đã follow cho truyện của mình trong thời gian qua:)))]
__________________________

Mới đây đã gần 2 tuần hơn Vương Nguyên ở nhà Tuấn Khải, và hôm nay là ngày đám cưới của cậu và anh. Vương Tuấn Khải dù bận công việc đến mấy, anh cũng lo sắp xếp thời gian để bí mật chuẩn bị bữa tiệc cưới hoành tráng dành cho cậu. Cho đến bây giờ Vương Nguyên chưa biết gì về chuyện này cả.

Buổi sáng Vương Nguyên đang nằm ngủ lăn lộn trên giường lớn, đầu tóc rối bời, miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó.

*Cốc cốc*

"Vương Nguyên a~" - Bà Vương đẩy cửa đi vào thấy cậu nằm ngủ ngon lành trên giường liền đi lại đánh thức cậu dậy.

"Ưm... ơ là mẹ, sao mẹ lại ở đây?" - Vương Nguyên giật mình tỉnh dậy nheo mắt nhìn bà Vương.

"Ờ thì mẹ rãnh mà, lâu ngày về thăm con trai mình không được sao?" - Bà Vương lấy tay dí đầu cậu trách móc.

"Không phải con chỉ thắc mắc thôi... Hửm, Tuấn Khải anh ấy đâu rồi?" - Giờ cậu mới để ý, trong phòng chỉ có 2 người họ còn Tuấn Khải chả thấy đâu.

"Đi làm rồi, mới xa nhau có chút đã nhớ rồi sao?"

"Con không có" - Cậu bỗng chốc đỏ mặt vội cuối đầu che đi.

"Hahaha.... không cần xấu hổ, mẹ biết rồi" - Bà Vương tươi cười xoa đầu cậu - "Phải rồi, mau thay đồ rồi đi với mẹ nào".

"Đi đâu cơ?"

"Lát nữa con sẽ biết, mau mau thay đồ nhanh đi" - Bà Vương lôi kéo cậu xuống giường rồi đẩy cậu vào phòng tắm.

"Vâng con biết rồi" - Cậu lắc đầu rồi nhanh chóng đi thay đồ "Chả biết mẹ đang bày ra cái gì nữa đây".

*Tại khu trung tâm mua sắm ở thành phố Trùng Khánh*

"Mẹ à~ Con đuối lắm rồi" - Suốt quãng đường đi Vương Nguyên không ngừng kêu bà Vương thôi kéo cậu đi hết chỗ này tới chỗ kia nữa. Từ sáng tới giờ bà Vương dẫn cậu đi lựa đồ hết chỗ này đến chỗ kia, chỉ có một khu trung tâm thôi mà đi lên đi xuống không biết bao nhiêu lần, rồi dẫn cậu đi làm tóc tới mấy tiếng đồng hồ cũng chỉ vì bà Vương muốn làm kiểu tóc hàn quốc hot nhất, báo hại cậu chờ đến mỏi mòn.

"Con thôi rên rỉ đi, thấy ớn quá"

"Nhưng mà tự nhiên hôm nay mua gì nhiều dữ vậy?" - Cậu giơ hai cánh tay đang xách cả đống đồ đưa trước mặt bà Vương.

"Ngày trọng đại" - Bà chỉ bỏ lại một câu rồi đi mất tiêu.

"Ngày trọng đại gì mà phải mua nhiều đồ thế"

"Chắc là đủ rồi, bây giờ đi về thôi"

"Hú yeah, được thoát rồi, mau về thôi mẹ" - Nghe đến đây, Vương Nguyên nhảy cẫng lên, phóng thật nhanh xuống nhà xe đợi sẵn.

Vương Nguyên ngồi trong xe bấm điện thoại nhắn tin cho Tuấn Khải xem anh giờ này đang ở đâu? Nhưng đợi mãi chả thấy anh hồi âm, ngước mắt nhìn xung quanh toàn cây cối bao quanh đường đi đây không phải đường về nhà mình đâu, nhìn bà Vương thắc mắc hỏi.

"Đây đâu phải đường về Vương Gia mà mẹ?"

"Oh thì mẹ được chỉ định đưa con đến một nơi"

"Hử??? Chỉ định? Là sao?" - Ngàn dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu cậu, đơ người nhìn chằm chằm bà Vương.

"Thì là vậy đó, lát nữa con sẽ biết"

"Aaaa.... ngươi là ai? Sao dám giả danh mẹ ta hả? Nói mau" - Bỗng Vương Nguyên hét ầm lên, trừng mắt nhìn bà Vương.

"Má ơi hết hồn à, muốn giết má mày hay gì vậy hả???" - Bà Vương đang tập trung lái xe bị tiếng hét làm giật bắn mình muốn buông luôn tay lái, cũng hên là ở đây đường vắng không có ai chứ nếu không sẽ gây tai nạn xe chỉ vì tiếng hét của cậu mất.

"Nói mau người là ai?" - Vương Nguyên điều chỉnh âm lượng nhỏ lại một chút nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm bà Vương, như đang muốn soi thủng mặt người khác luôn vậy.

"Là mẹ mày nè" - Bà Vương tiện tay cốc vào đầu cậu một cú đau điếng, cậu ôm đầu nhăn nhó nhìn bà.

"L-là mẹ thật sao, con cứ tưởng là ai sẽ bắt cóc con" - Vương Nguyên xoa xoa cục u trên đầu nói.

"Bắt con chỉ mệt thêm chứ sướng gì, ăn như heo ai chịu cho nỗi" - Bà Vương bình tĩnh tập trung lái xe đi thẳng theo con đường duy nhất ở trước mặt, phải nhanh tống thằng nhóc đi mới được nãy giờ làm bà nhức cả đầu.

"Nhưng con vẫn ốm, chắc bao tử bị lủng rồi" - Cậu vừa nói vừa chọt chọt vô cái bụng xẹp lép kia.

"Giờ mẹ mới thấy thương cho Tuấn Khải con rễ của mẹ, vì đã cưới nhầm con heo như con"

"What???? Hứ, giờ mẹ chỉ trọng con rễ của mẹ thôi là sao hả??? Con mới là con của mẹ đây này" - Vương Nguyên tức giận giãy đùng đùng trong xe.

"Ngồi yên cho mẹ lái xe coi" - Bà Vương cốc đầu cậu thêm cái nữa. Cậu nuốt cục tức xuống, hậm hực ngồi yên quay mặt nhìn ra ngoài cửa kính xe.

Chỉ một lát sau, bà Vương dừng xe trước một cánh cổng hoa bên ngoài thì tranh trí đủ loại hoa rất đẹp, lối đi được rải đầy những cánh hoa hồng, nhìn sơ qua cũng đủ biết là đang tổ chức tiệc cưới ngoài trời vậy. Tính quay sang nhắc cậu đã tới thì nhìn lại cậu đã ngủ mất tiêu. Bà Vương lắc đầu cười khổ.

"Thật là thằng con trời đánh"

"Con chào mẹ" - Một giọng nói quen thuộc vang lên bên ngoài cửa xe, Tuấn Khải trên người mặc bộ vest trắng được cắt may rất tỉ mỉ tôn lên dáng vẻ lịch lãm của anh. Anh mở cửa xe thấy Vương Nguyên đang ngủ ngon lành, bèn vòng tay bế cậu ra ngoài, rồi nhìn bà Vương.

"Ta giao lại cho con đấy, chịu hết nỗi nó rồi, quậy đã rồi lăn ra ngủ" - Bà Vương mở cửa xe nói.

"Vâng, con sẽ đi chuẩn bị cho Vương Nguyên" - Tuấn Khải nhanh chóng cuối đầu rồi bế cậu trong lòng mà đi dọc theo lối đi để vào trong.

"Ưm... aaaa" - Cậu nheo mắt mơ màng tỉnh dậy, đập vào mắt cậu là khuôn mặt phóng đại của Tuấn Khải giật mình la toán lên - "Sao anh lại ở đây?"

"Là hôn lễ của anh sao anh không được ở đây chứ?" - Tuấn Khải đặt cậu xuống rồi nắm tay cậu đi sâu vào trong đến trước một căn phòng.

"Nè anh bỏ ra đi, hôn lễ của anh kéo tôi vô đây làm gì chứ hả?" - Nghe anh nói vậy, bỗng ngực cậu đau nhói không thôi như có cái gì đâm thẳng vào tim cậu vậy, giựt mạnh tay ra, trừng mắt nhìn anh.

"Ha... em hiểu lầm anh rồi đó" - Ngược lại với Vương Nguyên, Tuấn Khải nhịn cười xoa đầu cậu nói.

"Hiểu lầm gì chứ? Rõ ràng rồi mà bộ muốn tôi đứng đây để chứng kiến hai người hạnh phúc bên nhau à"

"Không phải vậy..." - Anh day trán cười khổ, thật không thể giải thích cho cậu hiểu mà.

"Được nếu anh muốn vậy tôi sẽ ngồi đây xem anh hạnh phu.... ưm..." - Lời chưa kịp nói hết, đã bị Tuấn Khải dùng miệng chặn lại, chỉ một cái hôn nhẹ nhàng nhưng đủ làm mặt cậu đỏ bừng.

"Được thôi vậy em mau đi chuẩn bị để được xem anh hạnh phúc đến thế nào" - Tuấn Khải bật cười, rồi đẩy cậu vào phòng giao cho những người trang điểm ở đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro