Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến trưa, vừa nghe tiếng chuông reo Vương Nguyên và Chí Hoành đã dọn tập vở phóng ra ngoài. Tới cổng trường đã thấy Tuấn Khải và Thiên Tỉ đứng dựa người lên hai chiếc xe riêng. Vương Nguyên lôi Chí Hoành đi tới trước mặt hai người, kéo cậu qua chỗ Thiên Tỉ ý bảo là đi cùng anh ấy đi, Hoành cứ nhìn cậu rồi lại nhìn qua Thiên Tỉ gật đầu rồi cùng anh lên xe đi về trước. Đợi hai người đó đi khỏi, Vương Nguyên mới hối thúc Tuấn Khải vào xe rời đi.

"Vương Nguyên" - Anh lái xe lâu lâu lại liếc nhìn sang người bên cạnh đang ngồi thẫn thờ nhìn ngoài cửa, bèn gọi cậu.

"Vương Nguyên à" - Thấy cậu không thèm trả lời, anh gọi thêm lần nữa.

"VƯƠNG NGUYÊN" - Anh đưa tay cốc đầu cậu một cái làm cậu giật mình ôm đầu la làng lên - "Sao anh lại đánh em?"

"Anh gọi em nãy giờ em có nghe đâu"

"Hôm nay biểu hiện của em rất lạ, có chuyện gì mà ngồi ngây người ra đó"

"Ưm... không có" - Vương Nguyên lắc đầu lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa mà thở dài.

"Nói anh nghe, là chuyện của Thiên Tỉ và Chí Hoành, đúng không?" - Anh không phải là không biết, lúc đầu có thật là anh không biết chuyện gì cả nhưng chỉ cần nhìn thấy mặt Thiên Tỉ thay đổi và cả lúc Chí Hoành cứ nhìn Vương Nguyên nhưng chẳng chịu nhanh lên xe của Thiên Tỉ, là anh đã biết giữa hai người họ đang có chuyện gì rồi.

"Hử??? Sao anh lại biết?" - Vương Nguyên hơi ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn anh.

"Không có gì qua mắt anh được cả"

"Thật ra em đang tính hỏi anh về chuyện này nhưng... em chả biết nói sao" - Vương Nguyên nhún vai nói.

"Thì giờ anh cũng đã biết rồi, em nói đi"

Rồi Vương Nguyên đem toàn bộ câu chuyện của Chí Hoành đã nói kể lại hết toàn bộ cho anh nghe. Tuấn Khải nghe xong chỉ gật đầu chả nói gì thêm, cậu thì đang chờ anh nói mà chả nghe được lời nào từ anh.

"Anh nói đi, giờ giải quyết sao?" - Vương Nguyên khẽ lay người anh hỏi.

"Không cần em phải nhúng tay vào đâu, Thiên Tỉ sẽ tự biết cách giải quyết mà" - Tuấn Khải xoa đầu cậu nói.

"Nhưng em thấy...." - Vương Nguyên vẫn hoài nghi nhìn anh.

"Em xem thường Thiên Tỉ rồi đó"

"Vậy anh kể cho em nghe về Thiên Tỉ đi" - Cậu bỗng quay sang nhìn chằm chằm lấy anh, nghe anh nói vậy cậu thật tò mò về Thiên Tỉ quá, không lẽ cậu ấy là bản sao của Tuấn Khải sao.

"Thiên Tỉ là em cùng cha khác mẹ với anh, về cách xử lý mọi việc đều suy nghĩ rất kĩ mới ra quyết định, tính cách thì rất giống anh, khi anh không có mặt ở tập đoàn, Thiên Tỉ đều là người xử lý mọi việc rất nhanh chóng, đâu lại vào đó, còn về Chí Hoành thì em yên tâm giao cho Thiên Tỉ đi" - Vương Tuấn Khải vừa lái xe vừa nói cho cậu nghe, Vương Nguyên ngồi đó chăm chú lắng nghe từng chữ một.

"Vậy là anh đã biết hai người họ thích nhau từ lâu rồi hả????"

"Phải, ngay cả mẹ cũng biết"

"Ai cũng đều biết chỉ có em là không?" - Vương Nguyên dựa người ra ghế phụng phịu khoanh tay trước ngực.

"Chỉ tại em ngốc quá thôi, sau này sẽ gọi em là Nhị Nguyên đại ngốc" - Tuấn Khải bật cười nói.

"Em không ngốc"

"Ủa nhưng mà khoan... sao anh không thấy em hỏi gì về anh hết vậy?" - Tuấn Khải chợt nhớ ra, liền đổi đề tài mà hỏi cậu.

"Em biết cả về anh rồi"

"Hửm? Ai đã kể em nghe?"

"Là em đã lén vào phòng làm việc của anh để điều tra" - Cậu cười cười gãi đầu nhìn anh - "Anh nói chuyện gì anh cũng biết, sao anh lại không biết có người đang điều tra anh vậy... Hahaha, anh là đồ đại ngốc, VƯƠNG TUẤN KHẢI NGỐC" - Vương Nguyên bụm miệng cố nén cười.

"Hôm nay em gan lớn nhỉ, có phải lâu rồi em chưa bị ăn đòn nữa nên nhớ sao hả?" - Tuấn Khải trừng mắt nhìn Nguyên, cậu vẫn bụm miệng cười đến đau cả bụng.

"Không phải, nhưng sự thật là vậy mà...hahahaaa..."

"Về đến nhà sẽ dạy dỗ em" - Vừa dứt câu, Tuấn Khải nhấn ga vọt nhanh như bay về đến Vương Gia, làm cậu hoảng sợ tim như muốn nhảy ra vào. 
Về đến biệt thự Vương Gia, Tuấn Khải vác cậu lên vai đi thẳng lên phòng, khóa trái cửa đẩy cậu nằm lên giường rồi nằm đè lên và bắt đầu dạy dỗ cậu....

[Au: Tuấn Khải dạy dỗ bảo bối nhà mình thế nào chắc mọi người cũng biết nhỉ. Tới đây mọi người cứ nghĩ theo ý riêng nha, Au thì rất trong sáng không nghĩ bậy bạ đâu hihi]
______________________________

*TỉHoành*

Trên xe không ai nói câu nào, Thiên Tỉ tập trung lái xe còn Chí Hoành ngồi bên cạnh mà tim không ngừng đập liên hồi, cậu đang nghĩ bây giờ anh đưa cậu đi hẹn hò giống như lúc sáng anh đã nói không. Đến giờ cậu vẫn chưa hiểu anh có ý định làm gì nữa, hôm qua đã nói không thích cậu rồi bây giờ lại muốn đem cậu đi hẹn hò để không cảm thấy có lỗi với cậu chăng, nếu thế anh đâu cần phải vậy đâu. Chí Hoành vẫn còn đang trong mớ hỗn độn đó, cho đến khi anh lên tiếng cậu mới biết.

"Đến nơi rồi" - Anh mở cửa xe bước xuống, cậu cũng mở cửa bên cạnh mà xuống theo.

"Anh đưa em đi đâu?" - Nhìn xung quanh, anh đưa cậu tới công viên làm gì chứ.

"Đi hẹn hò, không phải anh đã nói rồi sao" - Bỗng Thiên Tỉ nắm lấy tay cậu kéo đi.

"Nhưng chẳng phải anh đã nói không thích em rồi còn gì" - Chí Hoành muốn gỡ tay anh ra nhưng anh lại càng nắm chặt hơn.

"Bây giờ thì thích rồi" - Thiên Tỉ quay sang nhìn cậu cười.

"Ơ? Là sao?" - Chí Hoành bất ngờ trước câu nói của anh.

"Là yêu em rồi đó, ngốc à" - Thiên Tỉ dừng lại, kéo cậu đứng đối diện mình.

"Thật sao? Nhưng hôm qua..." - Giờ không biết nên vui hay buồn nữa, tim lại đập không ngừng, mặt bắt đầu ửng đỏ.

"Anh xin lỗi, hôm qua đã để em khóc nhiều như vậy, từ giờ anh sẽ đền bù cho em được chứ?" - Thiên Tỉ kéo cậu lại ôm chặt trong lòng.

"Vậy là hôm qua anh là người đưa em về nhà sao?"

"Phải là anh"

"Vậy có phải là em đã tỏ tình trước không?" - Chí Hoành ngây thơ hỏi.

"Cũng đúng nhưng người thích trước là anh" - Nghe vậy, Chí Hoành nở nụ cười hạnh phúc, vòng tay ôm lại anh, vậy là cậu đây không có yêu đơn phương nữa rồi.

Buông cậu ra, anh nắm tay cậu đi vòng quanh công viên, cùng cậu chơi trò chơi, đi ăn, chơi đã rồi tối về nhà ôm nhau ngủ. Đối với cậu thật hạnh phúc, hôm nay như là buổi hẹn hò thật sự vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro