Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Au đã trở lại rồi đây mời mọi người đọc chap mới ra lò nk]

_______________

Đã 1 tuần trôi qua, Vương Nguyên cũng không gặp lại Lâm Hạ Nhi ở trường và cả trong công ty của anh. Vài hôm trước, cậu có nghe lén Tuấn Khải nói với Thiên Tỉ trong thư phòng về chuyện Lâm Hạ Nhi đang có âm mưu làm hại cậu, lấy tài liệu của công ty anh. Cậu có phần hơi lo sợ, nhưng cũng nhờ có mấy ngày nay luôn có cận vệ đi theo sau đã do Tuấn Khải căn dặn rất kĩ càng nên Vương Nguyên cũng đỡ sợ hơn nhiều.

"Vương Nguyên a~" - Chí Hoành đang ngồi trong lớp thấy Vương Nguyên từ ngoài đi vào liền gọi.

"Sáng sớm làm gì cứ la làng lên thế tên Nhị Hoành kia" - Vương Nguyên bước tới cốc đầu Chí Hoành một cái mới chịu ngồi xuống chỗ mình.

"Au~ Đau mà"

"Đáng đời"

"À mà Vương Nguyên, lát trưa về mình đi ăn đi" - Chí Hoành làm mặt cún con nhìn Nguyên.

"Nhưng không phải hôm nay Thiên Tỉ đến đón cậu sao?"

"Mình sẽ gọi điện cho anh ấy thử"

"Được rồi, để tớ gọi cho Tuấn Khải xem sao"

Vừa nói Vương Nguyên lấy điện thoại trong cặp ra, ấn số gọi cho Tuấn Khải, chưa đầy 1p anh đã bắt máy.

"Alo, gọi anh chi vậy Vương Nguyên?" - Trong điện thoại giọng trầm ấm của anh vang lên.

"À, Tuấn Khải lát nữa anh không cần đến đón em"

"Tại sao?"

"Em đi ăn với Chí Hoành một lát rồi em sẽ về"

"Được, đi nhanh về sớm, anh ở nhà chờ em"

"Vâng, em biết rồi" - Vương Nguyên cúp máy vui vẻ nói với Chí Hoành - "Này tớ đi được rồi"

"Okie"

Tan học, cả hai cùng ghé vào một tiệm ăn nhỏ gần trường, và đương nhiên có theo cả đám vệ sĩ đi sau để bảo đảm an toàn cho cả hai do Tuấn Khải và Thiên Tỉ ra lệnh.

Ăn uống no say, hai người tạm biệt nhau rồi ai về nhà nấy.

*Tại Vương Gia*

"Tuấn Khải, em về rồi, ủa..." - Vương Nguyên hớn hở chạy một mạch vào nhà, giờ cậu chỉ mong được nhìn thấy anh, muốn ở trong lòng anh ngủ một giấc cho đã, vì chỉ khi ở bên anh, cậu mới cảm thấy ấm áp nhất. Nhưng trong phòng khách không có ai, cậu đi lên phòng ngó quanh cũng chả có, lại nghe trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, hóa ra là anh đang tắm. Nhưng sao tự nhiên mặt cậu có cảm giác nóng ran thế này?

Vương Nguyên cứ đứng nhìn chằm chằm cái cửa kính mờ nhạt kia. Cậu tò mò rón rén đi lại phía phòng tắm, ở đó có một cái khe hở nhỏ, cậu ghé mắt vào xem.

Woaaa!!! Mặc dù không thể nhìn rõ hết, nhưng những đường cong trên cơ thể anh thật tuyệt, cậu ước gì cũng được một phần như anh thì hay biết mấy.

"Uầy, sao mình lại biến thái như thế không biết? Bỏ nó ra khỏi đầu mới được" - Vương Nguyên lắc đầu để bỏ ra những hình ảnh lúc nãy của anh cứ hiện trong đầu cậu mãi.

*Cạch*

"A...T-Tuấn Khải" - Thôi xong cậu rồi, anh ấy mà biết mình đứng đây nhìn trộm anh tắm chắc cậu độn thổ mất.

"Em đứng đây làm gì?" - Tuấn Khải bước ra, tay cầm khăn lau mái tóc ướt, anh chỉ mặc một chiếc quần short ngắn, những giọt nước chảy dọc theo khuôn ngực trần rắn chắc xuống vùng bụng sáu múi. Anh thật quyến rũ quá đi!

"À em chỉ..." - Nguyên ấp úng trả lời.

"Không phải em đang rình mò anh tắm đó chứ?"

"A... không... có"

"Đừng có giấu anh, mặt em hiện rõ rồi kìa" - Tuấn Khải bật cười đưa tay nhéo mũi cậu.

"Em..." - Vương Nguyên đỏ mặt, vội che đi.

"Rình chồng tắm là không tốt đâu đó"

"Em làm gì có"

"Thế sao lại đứng đây?"

"Em chỉ là vô tình đi ngang qua thôi mà"

"Thật không?" - Tuấn Khải nhướng mày nhìn Vương Nguyên, nhìn cử chỉ lúng túng của cậu anh thừa biết là cậu đang nói dối chuyện lúc nãy.

"L-là thật.... ưm..." - Lời chưa kịp nói hết Vương Nguyên đã bị Tuấn Khải nhào tới ôm chầm lấy cậu mà hôn.

"Nè a-anh..ưm..ư.. buông e.." - Vương Nguyên vùng vẩy, đánh mạnh lên người anh, nhưng Tuấn Khải nào chịu buông vẫn ôm chặt cậu không buông.

"Em có biết là em nói dối rất tệ không?" - Rời khỏi môi Vương Nguyên, anh nhìn cậu nói. - "Từ giờ cứ em nói dối anh sẽ hôn đến khi nào em chịu thừa nhận thì thôi".

"Anh..." - Cậu tức giận nhìn anh.

*Reng reng* - Tiếng chuông điện thoại của Tuấn Khải reo.

"Chủ tịch xin ngài đến công ty giải quyết một số việc quan trọng" - Giọng nói có phần lo lắng của thư ký riêng.

"Được rồi, ta lập tức tới" - Tuấn Khải nhăn mặt khó chịu, lựa lúc nào không lựa anh mới về chưa được bao lâu lại phải lên công ty, giải quyết những việc không đâu do cái đám nhân viên làm việc chẳng ra gì. Thật là bực mình~

"Vương Nguyên anh phải trở lại công ty có việc gấp, em ở nhà không được đi đâu cả, biết chưa?" - Quay sang xoa đầu Vương Nguyên, ôn nhu nói.

"Anh lại đi sao?" - Khi nghe anh nói vậy, mặt cậu buồn hẵng đi.

"Phải, nếu như anh có về trễ thì em hãy ngủ trước không được đợi anh"

Thấy cậu ngoan ngoãn gật đầu, anh mới yên tâm thay đồ rồi lái xe rời đi.

Vương Nguyên bước ra ban công nhìn chiếc xe màu xanh dần khuất xa, cậu mỉm cười rồi chạy một mạch sang thư phòng của Tuấn Khải, lôi trong góc phòng ra những cuốn đam mỹ còn đang đọc dỡ trong cái thùng mà cậu đã cất kĩ càng. Cậu lại lôi nó ra đọc cho gần tối khuya mà không để ý đang có người trong phòng nhìn cậu.

"Vương Nguyên"

"A-anh???" - Vương Nguyên mở to mắt nhìn Tuấn Khải đang đứng trước mặt cậu. Thôi xong rồi~

"Em lại ở đây làm gì hả?" - Giọng nói có phần tức giận của anh làm cho cậu sợ đến tim như muốn nhảy ra ngoài.

"Em..." - Vương Nguyên nhìn cuốn truyện đang ở trên tay rồi run run đưa cho Tuấn Khải.

"Anh đã dặn em như thế nào hả?" - Anh nhíu mày nhìn cuốn truyện cũng không khỏi bất ngờ. Sao cậu lại biết anh cất nó ở đây mà đọc được chứ? Phải, đó là những cuốn truyện của anh, nhưng giờ anh cũng không còn đọc nữa nên cất đi, từ lúc điều tra lý lịch đã biết cậu hay đọc những thứ này nên anh đã cấm tuyệt để cậu không phải suy diễn hay nghỉ ngợi lung tung nữa. Anh cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi mà.

"Không được lén anh đọc những thứ này nữa, em sai rồi" - Vương Nguyên cuối gằm mặt xuống nói.

"Bước về phòng nhanh"

"Vâng"

________________________

[Au: Tới đây thôi nhé, dự kiến chap sau sẽ có H nhẹ :))))]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro