Chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Au: Như đã hứa với bạn đây, Au xin tặng chap này cho bạn RinRoy0818 nhoa, cám ơn bạn đã ủng hộ cho fic của Au, tks bạn nhìu <3]
_______________________

Sáng hôm sau Tuấn Khải cùng Thiên Tỉ đã bắt đầu với tất cả cuộc họp trong ngày, anh ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ trong phòng họp làm ai nấy cũng căng thẳng, họ không ngờ anh có thể sắp xếp tất cả cuộc họp trong hai ngày vào một buổi rồi nhanh chóng ra sân bay về Trùng Khánh.

Đến trưa Vương Nguyên mới tỉnh lại, cậu mơ màng mở mắt dậy, người không còn chút sức lực nào cả, nhìn xuống cánh tay đã được quấn miếng băng gạc trắng mà thở dài, cậu sợ Tuấn Khải biết được chắc sẽ la cậu mất, có thể anh sẽ bỏ công việc mà quay về. Không được, anh không thể vì cậu chỉ bị vết thương có chút xíu này mà phải bỏ dở công việc như vậy được.

Vương Nguyên cố ngồi dậy, trong phòng giờ không có ai cả, nhìn quanh thì đây không phải phòng của mình rồi, à chắc cậu đang ở Vương Thị, có lẽ Chí Hoành đang ở đây, cậu sẽ hỏi xem Tuấn Khải đã biết chuyện này chưa?

"Chí Hoành a~" - Vương Nguyên cố gắng gọi thật to để Chí Hoành nghe được.

"Tớ đây, cậu dậy rồi sao? Trong người đã đỡ hơn chưa?" - Vừa nghe tiếng cậu gọi, Chí Hoành lập tức ba chân bốn cẵng phi thẳng lên phòng.

"Tớ không sao rồi, à phải Tuấn Khải đã biết chuyện này chưa?" - Vương Nguyên lo lắng nhìn Chí Hoành hỏi.

"Cậu nghĩ xem? Tớ phải công nhận người của Tuấn Khải nhanh hơn tớ nghĩ"

"V-vậy anh ấy đã biết rồi sao?" - Vương Nguyên mím môi nói.

Cậu gật đầu, vỗ vai Vương Nguyên nói: "Và khoảng 2 tiếng nữa là Tuấn Khải sẽ có mặt ở đây".

"Hả???? Thôi xong rồi" - Cậu mở to mắt ngạc nhiên nhìn Chí Hoành, không phải chứ anh thật sự bỏ công việc vì cậu mà quay về đây sớm như vậy sao?

"Không sao đâu, Tuấn Khải vì lo cho cậu thôi mà, cậu hảo nghỉ ngơi đi, tớ xuống nhà đây" - Chí Hoành đỡ Vương Nguyên nằm xuống giường rồi mở cửa bước ra ngoài. Vương Nguyên ở trong phòng nghỉ ngợi một lúc vì quá mệt nên ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
________________________

Đến tối Tuấn Khải, Thiên Tỉ xuống sân bay liền nhanh chóng sai người lái xe đến thẳng Vương Thi. Mở cửa bước vào, thấy Chí Hoành đang ngồi trên ghế sofa Tuấn Khải liền hỏi:

"Vương Nguyên bây giờ thế nào rồi?"

"À cậu ấy đã ngủ"

"Vậy tôi sẽ đưa Vương Nguyên về, cám ơn cậu" - Tuấn Khải vừa nói xong, lập tức lên phòng nhẹ nhàng bế Vương Nguyên đang ngủ trên tay, rồi cho xe về Vương Gia.

"Chí Hoành" - Thấy Chí Hoành đứng ngây người ra đó, Thiên Tỉ vỗ nhẹ lên vai cậu nói.

"Hả?" - Cậu giật mình nhìn anh.

"Em sao vậy? Không khỏe à?"

"A không phải vậy, em đang lo cho Vương Nguyên thôi"

"Đã có Tuấn Khải bên cạnh rồi, em không cần phải lo nhiều, Tuấn Khải sẽ chăm sóc cho Vương Nguyên mà" - Thiên Tỉ xoa đầu Chí Hoành nói.

"Được rồi"

"Nào, lại đây anh ôm em" - Thiên Tỉ bật cười, ngồi trên sofa vương tay kéo cậu ôm trong lòng mình.

*Vương Gia*

Tuấn Khải nhìn bảo bối nhỏ trong lòng mình mà đau xót không thôi, cậu lúc nào cũng để mình bị thương cả, làm anh phải lo lắng hết lần này đến lần khác. Bước lên phòng, anh đặt cậu nằm ngay ngắn trên giường, cậu khẽ giật mình, chớp mắt nhìn Tuấn Khải.

"A-anh về rồi sao?" - Khi tỉnh lại, thấy anh đang đứng trước mặt mình, cậu trố mắt nhìn anh.

"Phải"

"Sao anh lại về sớm như vậy?" - Vương Nguyên ngồi dậy nhìn anh nói.

"Là vì em"

"Xin lỗi, là lỗi tại em, đã làm cho anh phải lo lắng, lại bỏ công việc vì em" - Cậu biết là lỗi đều do mình, nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện cậu sẽ không đi lại chỗ đó đâu, để giờ cậu phải bị thương như thế này. Vương Nguyên cuối gằm mặt, mắt rưng rưng như muốn khóc.

"Ngoan, không phải lỗi do em đâu ngốc à, đừng tự trách mình như vậy" - Tuấn Khải nhẹ nhàng ôm cậu trong lòng dỗ dành.

"Nhưng... là em nên anh mới phải bỏ công việc mà quay về lúc này, do em không biết tự chăm sóc bản thân..." - Vương Nguyên lại cuối mặt nói không dám ngước nhìn anh, giờ đây cậu cảm thấy thật có lỗi với anh quá.

"Vương Nguyên, anh cấm em không được nói như vậy nữa, biết chưa?" - Anh nhíu mày nhìn cậu. Bảo bối nhỏ của anh lại tự trách bản thân mình nữa rồi~

"Em..."

"Ngước mặt lên?"

Cậu vẫn giữ nguyên không nhúc nhích gì cả.

"Lần thứ 2 anh nói với em, Vương Nguyên ngước mặt lên nhìn anh" - Tuấn Khải kiên nhẫn lặp lại lần nữa, nhưng vẫn không quên trừng mắt nhìn cậu.

"Vâng" - Vương Nguyên ngước đôi mắt to tròn đang ngấn nước lên nhìn anh.

"Từ giờ đừng để bị thương nữa, anh đau lắm đấy" - Tuấn Khải đặt Vương Nguyên ngồi trên đùi mình, ôn nhu xoa đầu cậu.

"Nói cho anh biết tại sao lại bị như vậy?" - Tuấn Khải liếc mắt nhìn cánh tay bị băng bó của cậu hỏi.

"Lúc đó em muốn lại lấy thêm bánh nhưng nó lại khá cao, nên em phải với tới mới có thể lấy được, em không biết là có cạnh sắc bén nào ở đó vì vậy mới bị xướt, mà em nhớ rõ là trước đó không có một vật nhọn nào cả" - Vương Nguyên nhanh chóng kể lại toàn bộ sự việc cho Tuấn Khải nghe, anh liền nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu.

"Anh hiểu rồi, bây giờ em còn đau không?"

"Em đỡ hơn rồi" - Cậu giơ cánh tay bị băng bó ra trước mặt Tuấn Khải, ý bảo là cậu không sao nữa rồi, anh không cần phải lo cho cậu nữa.

"Được rồi, giờ em mau đi ngủ đi" - Tuấn Khải nằm lên giường rồi kéo Vương Nguyên vào trong lòng, ôm cậu ngủ đến sáng hôm sau, cậu cũng vì quá mệt nên cũng thiếp đi lúc nào không hay.

Thấy cậu đã ngủ say, Tuấn Khải liền với tay lấy điện thoại để trên bàn gọi cho ai đó.

"Điều tra về chuyện Vương Nguyên bị thương cho tôi"

"Vâng thưa cậu chủ, tôi sẽ kêu người làm ngay".

___________________________

"Nè Tuấn Khải, mặt anh đừng có nhăn nữa mà" - Sáng hôm sau khi tỉnh dậy Vương Nguyên thay đồ đi học thì Tuấn Khải không cho đi, bảo phải ở nhà dưỡng thương, cậu phải năng nỉ anh muốn gãy lưỡi luôn anh mới miễn cưỡng đồng ý, cho nên vì vậy mà mặt anh đang nhăn như khỉ ăn ớt vậy, lạnh lùng không thèm trả lời cậu một câu, không lẽ vì vậy mà anh giận cậu thật sao?

"Hừ" - Tuấn Khải không thèm nói với cậu nữa, liền tập trung lái xe.

"Em hứa sẽ cẩn thận mà" - Vương Nguyên bén nắm lấy tay áo anh giật nhẹ, ngước đôi mắt long lanh nhìn anh. Cậu không tin cách này lại không hiệu quả đối với anh.

"Được rồi lần này anh tin em" - Anh thở dài một hơi, thật hết cách nói nỗi cậu rồi, thật muốn mắng cho cậu một trận vì tội không bao giờ cẩn thận luôn để mình bị thương như vậy, nhưng anh lại không nỡ làm vậy với bảo bối nhỏ của anh được.

Tuấn Khải lái xe chở cậu đến trường rồi đi thẳng đến tập đoàn TF.

"Đã điều tra ra được chưa?" - Tuấn Khải ngồi trên ghế sofa trong phòng làm việc riêng của anh, đưa đôi mắt hổ phách sắc bén nhìn Vương Khang đang đứng trước mặt.

"Chuyện đó là do có người muốn hãm hại thiếu gia nên cố tình sắp đặt như vậy, tôi chỉ có thể tìm được chút manh mối là người bên Huyết Bang nhưng chưa rõ là ai" - Vương Khang chậm rãi giải thích cho Tuấn Khải nghe.

"Có lẽ người ở Huyết Bang muốn khiêu chiến một lần nữa sao?" - Vừa nghe đến là người của Huyết Bang đã làm Vương Nguyên bị thương, lửa giận trong lòng anh đang không ngừng tăng lên, anh thề nếu biết được người đó là ai, anh sẽ cho sống không bằng chết.

"Vâng thưa những người đó đã nắm được điểm yếu của ngài đó là thiếu gia, nên tôi nghĩ...."

"Được rồi, chuyện này cứ tiếp tục điều tra, cho người theo sát bảo vệ Vương Nguyên không được rời nửa bước, nhớ rõ?"

"Vâng" - Vương Khang cuối đầu rồi nhanh chóng đi làm nhiệm vụ được giao.

Tuấn Khải quay trở lại với công việc của mình. Đến trưa, mệt mỏi anh ngã người ra ghế sofa tay xoa trán ngẫm nghĩ một lúc thì tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên làm anh giật mình, nhàn nhã đưa điện thoaị lên nghe nhưng chưa đầy 1p mặt anh lập tức biến sắc, hét lớn trong điện thoại.

"C-cậu chủ thiếu gia... lúc trưa ra về tôi đến đón nhưng không thấy thiếu gia và thiếu gia Lưu đâu cả, điện thoại cũng không bắt máy, tôi đang điều tra xem hai thiếu gia đang ở đâu..." - Giọng của Vương Khang có chút khẩn trương vang lên trong điện thoại.

"Hả??? Chết tiệt, ta đã dặn các ngươi sao hả??? Ta lập tức đến trường TF" - Vứa nghe xong, Tuấn Khải nắm chặt lấy bàn tay khiến nó nổi đầy gân xanh, khuôn mặt giận dữ đã diện rõ trên mặt anh, người thì tỏa đầy khí lạnh, nhưng trong lòng lại lo lắng không thôi, anh sợ Vương Nguyên sẽ xảy ra chuyện gì nữa, chắc anh sẽ không sống nổi đâu. Tuấn Khải lập tức bảo với thư ký hủy hết tất cả cuộc họp hôm nay, rồi báo cho Thiên Tỉ biết rồi cùng anh phóng xe đến thẳng trường TF.

"Làm ơn đừng xảy ra chuyện gì với em cả Vương Nguyên, anh sẽ tìm được em sớm thôi, chờ anh"

_____________________________
[Au: Sắp có biến rồi]
Tks mọi người đã ủng hộ fic của Au :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro