Chap 35 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap mới ra lò vào đầu năm đây, mọi người nhớ ủng hộ fic của Au nha, tks mọi người rất nhiều ^^

Vẫn không quên tặng 2 bạn RinRoy0818 và bạn shiinlovetuankhai04, cám ơn hai bạn đã ủng hộ fic của Au :)

________________________

Tuấn Khải ôm trọn lấy thân thể đang nóng bừng kia vào xe, rồi sai người lái xe trở về Vương Gia.

"Gọi Đình Tín đến ngay lập tức"

"Vâng thưa cậu chủ"

"Tuấn Khải... em m-muốn...ưm..." - Vương Nguyên cố gắng ôm sát lấy cơ thể Tuấn Khải, trên trán ướt đẫm mồ hôi, đôi môi đỏ mọng đã có vài vết máu khô đọng lại vì do nãy giờ cậu cắn chặt môi chịu đựng từng đợt dục vọng đang dâng trào trong cậu.

"Vương Nguyên, em ráng chịu đựng một chút, sẽ nhanh về tới nhà thôi" - Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên như vậy, làm anh không khỏi đau xót, anh thề sẽ giết chết kẻ nào đã cho Vương Nguyên hít phải xuân dược này, nếu như lúc đó anh không tới kịp thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Về sau phải giữ em ấy bên người không rời nữa bước.

*Vương Gia*

Vừa về đến, Tuấn Khải bế Vương Nguyên trên tay đưa vào trong nhà, rồi đi thẳng một mạch lên phòng, đặt cậu nằm trên giường, anh toan bước đi lấy bộ đồ khác thay cho Vương Nguyên, nhưng chưa kịp bước đi nửa bước, cậu đã kéo tay anh lại.

"Tuấn Khải làm ơn giúp em với" 

"Vương Nguyên ngoan, anh đi lấy đồ cho em tha..." - Anh xoa đầu cậu, ôn như nói.

"Không, em không muốn, em... muốn anh" - Cậu nhào tới ôm chầm lấy người anh không rời.

"Em..."

*Cốc cốc*

"Cậu chủ, Đình Tín tới rồi" - Quản Gia đứng ngoài cửa nói vọng vào.

"Cho vào" - Mở cửa, Đình Tín bước vào xem xét vết thương trên tay cậu, rồi đi lấy dụng cụ y tế.

"Vương Nguyên, anh sẽ giúp em nhưng trước hết băng bó vết thương lại đã" - Tuấn Khải ngồi lên giường đặt Vương Nguyên ngồi lên đùi anh, để mặt cậu áp sát vào lòng ngực anh, một tay ôm lấy thân hình nhỏ bé kia, tay kia cầm lấy cánh tay đang bị thương của cậu đưa qua cho Đình Tín băng bó.

Khi để cậu ngồi như vậy, vô tình "cậu nhỏ" đang cương lên chạm sát vào cái đó của anh, khiến nó cũng nhô lên không ít, anh hận không thể đè cậu ra ăn sạch sẽ ngay lập tức.

Vương Nguyên cũng ngoan ngoãn nghe lời Tuấn Khải, cậu úp mặ vào lồng ngực anh thở dốc, nhưng "cậu nhỏ" của cậu lại không nghe lời cứ tiếp tục cương lên làm cậu càng khó chịu hơn vì không được giải tỏa dục vọng của mình, liền cố gắng nhích hông gần sát cái đó của anh. Vừa chạm nhẹ lên, Tuấn Khải liền có phản ứng mà dựng thẳng.

Anh cũng đang rất khó chịu mà, Vương Nguyên càng làm vậy anh không biết có thể kiềm chế nỗi mà đè cậu xuống trước khi Đình Tín đi ra hay không.

"Tôi gần xong rồi... cậu chủ chờ một chút" - Đình Tín nhìn thấy Vương Nguyên đang chủ động áp sát vào người Tuấn Khải mà cuối mặt tập trung làm nhanh chóng.

"Đ- được nhanh lên"

"Tuấn Khải... e-em..." - Vương Nguyên thật sự chịu không nỗi nữa rồi, cậu nắm chặt lấy cổ áo anh, khó nhọc nói từng chữ.

"Vương Nguyên ngoan, cố... ưm..." - Tuấn Khải chưa kịp nói hết câu, đã bị Vương Nguyên nhướng người tới hôn anh. Tuấn Khải như chết đứng tại chỗ, Vương Nguyên chủ động hôn anh sao?

Phải, đúng là như vậy, Vương Nguyên đang cố hôn anh bằng những động tác vụng về nhất, cậu đưa lưỡi vào trong khoang miệng anh khuấy đảo một lúc rồi nhả ra để thở, rồi lại tiếp tục rướn người tới hôn.

Vương Nguyên biết là bản thân rất xấu hổ khi làm như vậy ở trước mặt người khác, nhưng cậu thật sự chịu không nỗi nữa rồi, "cậu nhỏ" của cậu đã trướng đến phát đau, mà anh vẫn chưa chịu giúp cậu giải thoát nó.

Đình Tín bên cạnh cũng không khỏi bất ngờ trước hành động này của Vương Nguyên, còn Tuấn Khải thì cũng đang cố phối hợp với cậu, biết phận, Đình Tín nhanh làm cho xong phần của mình rồi dọn đồ cuối chào đi ra ngoài.

Vừa đợi Đình Tín ra khỏi phòng, Tuấn Khải lập tức lật Vương Nguyên đè xuống giường, quần áo của cả hai cũng được anh nhanh chóng cho yên vị dưới sàn nhà. Hiện tại trên chiếc giường lớn, hai cơ thể trần trụi không ngừng quần lấy nhau. Tuấn Khải điên cuồng chiếm hết vị ngọt ở môi cậu, cắn mút khiến nó đã sớm sưng đỏ lên.

"T-tuấn Khải nhanh... em muốn a..." - Vương Nguyên nằm dưới thân Tuấn Khải thở dốc, cầu xin anh ra vào thân thể mình.

"Được rồi bảo bối" - Tuấn Khải mỉm cười, đưa tay lau mồ hôi trên trán cho cậu, rồi trực tiếp đem cái đó đang đứng thẳng lên của mình đâm mạnh vào hậu huyệt không ngừng co rút của cậu.

"Aaaa... đ-đau... Tuấn Khải dừng... a..." - Khi anh đẩy mạnh vào, khiến nó không ngừng cọ sát vào vách tràng bên trong, đau rát kinh khủng, Vương Nguyên đau đến nước mắt chảy dài xuống gò má, tay cậu nắm chặt lấy grap giường.

"Vương Nguyên ngoan, một lát sẽ hết đau ngay, a... nè em đừng như vậy anh đau đó... a~" - Do hậu huyệt cứ thít chặt lấy cái đó của anh, mặc dù đã qua lần đầu rồi nhưng nó vẫn không thể rộng hơn được, làm anh đau quá~

"Tuấn Khải... nhanh đi mà..." - Vương Nguyên thấy anh không nhúch nhích cứ ngẩn người ra đó, cậu là đang khó chịu lắm rồi mà anh còn như vậy, không làm thì cậu làm.

Vương Nguyên liền đưa tay kéo người anh nằm xuống giường để cậu leo lên trên, nhưng kéo mãi anh vẫn không nhúc nhích tí nào. Tuấn Khải bắt lấy cánh tay không yên phận kia đặt ở trên đỉnh đầu, nhướng mày nhìn cậu.

"Nè em muốn lật ngược tình thế sao hả?"

"Là tại anh" - Vương Nguyên uất ức nhìn Tuấn Khải nói.

"Không phải là do em nóng vội quá sao?"

"Không có"

"Bảo bối, nói dối anh là không tốt đâu đó, em biết kết quả sẽ như thế nào chứ?" - Tuấn Khải liền đẩy mạnh một cái, khiến nó đâm sâu vào bên trong cậu như một lời cảnh báo.

"Tuấn Khải em muốn" - Vương Nguyên nghe anh nói vậy, liền hạ giọng lấy tay chọt chọt má anh, nũng nịu nói.

"Vậy thành ý của em đâu?" 

"Hả??? Thành ý gì?"

"Nếu muốn anh thì hãy nói ông xã đến thao chết em đi" - Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên trố mắt ngạc nhiên mà bật cười.

"Cái gì???" - Vương Nguyên mắt mở to hết cỡ nhìn anh, có thật là anh đang nói câu đó không vậy?

"Sao nào em có nói được không? Vậy thôi anh bỏ mặc em luôn" - Vừa dứt câu, Tuấn Khải chầm chậm rút cái đó của anh ra khỏi hậu huyệt của cậu.

Anh đang giỡn với cậu đó hả, có phải anh muốn để cậu nằm như vậy cho tới chết sao? Tuấn Khải anh quá đáng lắm~

"Tuấn Khải e-em nói mà, anh đừng đi... em..."

"Em nói đi anh đang nghe đây vợ à"

"Em... ô-ông xã mau t-thao em" - Vương Nguyên mặt đã sớm ửng đỏ, cậu mím chặt môi, dùng giọng ngọt ngào nhất có thể để nói với anh.

"Được rồi, anh sẽ thao chết em bảo bối" - Tuấn Khải liền cuối xuống hôn lên môi Vương Nguyên, và bắt đầu di chuyển thân dưới ra vào trong cậu cho đến khi cả hai đạt đến cao trào, anh bắn thẳng vào trong hậu huyệt nhỏ bé của cậu, Vương Nguyên liền bắn đầy lên bụng của anh. Tuấn Khải cuối xuống hôn lên trán cậu, nhìn bảo bối nhỏ đang nằm thở dốc bên cạnh anh, chỗ đó vẫn đang co thắt dữ dội. Anh mỉm cười bế cậu đi vào phòng tắm, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ cho cả hai, rồi đi ra đặt cậu lên giường. Vương Nguyên vì quá mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay, cuộn tròn trong lòng Tuấn Khải ngủ ngon lành cho đến sáng hôm sau.

_______________________

[Au: Một màn H dở tệ :) Do đây là lần đầu Au viết H nhiều hơn chap trước nên hơi khó, mong mọi người thông cảm cho Au nha]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro