Chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này hơi ngoài lề tí thôi, chủ yếu là hường của hai bạn trẻ :))))

Và chap này Au xin tặng cho mấy bạn đã ủng hộ fic của Au trong thời gian qua, nhờ mấy bạn mà fic của Au mới có nhiều vote đến vậy. Cám ơn các bạn nhiều <3

_________________________

"Vương Nguyên" - Sáng hôm sau, Chí Hoành đang ngồi trong lớp học, thấy Vương Nguyên bước vào liền gọi lớn.

"Cái gì tên nhị Hoành kia???" - Sáng nào Vương Nguyên đang mơ màng đi vô lớp là thế nào cũng bị tiếng hét của Chí Hoành làm cho tỉnh giấc mất thôi.

"Cậu có nhớ hôm nay là ngày gì không?" - Chí Hoành kéo tay Vương Nguyên ngồi vào chỗ, rồi bắt đầu hỏi tới tấp.

"Là ngày bình thường của năm"

"Aish~ Tên nhị Nguyên đại ngốc này, là ngày tình nhân đó biết chưa?" - Chí Hoành cốc ngay vào đầu Vương Nguyên một cái, la làng lên.

"Hả??? Tớ quên mất, vậy bây giờ tớ phải làm sao đây?" - Vương Nguyên chợt nhớ ra, luống cuống tay chân ngồi không yên.

"Bình tĩnh nào, cậu chuẩn bị quà cho Tuấn Khải đi"

"Tớ không biết tặng quà gì hết"

"Cậu thử suy nghĩ xem, thường ngày Tuấn Khải thích gì?"

"Tớ..." - Vương Nguyên ngồi ngây người một hồi lâu, Tuấn Khải thường ngày chỉ thích đè cậu ra hôn thôi, hay là hôm nay mình sẽ cũng anh ấy làm... "Không được, mày không thể làm vậy được, nhưng... đó lại là thứ mà Tuấn Khải thích nhất mà, aish~ làm sao đây"

"Nè, cậu đã nghĩ ra chưa?" - Chờ một hồi lâu mà chả thấy cậu trả lời, Chí Hoành lây người cậu.

"Tớ nghĩ ra rồi, tớ sẽ làm cho Tuấn Khải thật bất ngờ" - Vương Nguyên nói xong, liền lấy điện thoại ra gọi ai đó.

"Alo, thưa thiếu gia" - Đầu dây bên kia là Vương Khang.

"À lát trưa anh đưa tôi đến tập đoàn TF, đừng nói cho Tuấn Khải biết là tôi đến"

"Vâng thưa thiếu gia, tôi sẽ giữ kín chuyện này"

Cúp máy, Vương Nguyên vui vẻ suy nghĩ tiếp kế hoạch làm cho Tuấn Khải bất ngờ trong buổi lễ tình nhân đầu tiên của cậu và anh lần này.

________________________

*Tập đoàn Tf*

"Cốc cốc"

Tuấn Khải đang ngồi trong phòng làm việc, anh tập trung xử lý tài liệu công việc cẩn thận, nghe có tiếng gõ cửa giọng nói lạnh lùng cất lên " Vào đi".

"Tuấn Khải" - Vương Nguyên đẩy cửa bước vào, thấy anh đang chăm chú làm việc cậy chỉ dám nhỏ giọng gọi.

"Sao em lại đến đây?" - Nghe được giọng nói trong trẻo quen thuộc, lúc này anh mới ngẩng mặt lên nhìn thấy bảo bối nhỏ đang đứng nép ngay cánh cửa, liền buông bút trên tay xuống, vẫy tay ngoắc cậu lại phía mình - " Lại đây".

"Em đến chơi với anh một chút, ở nhà một mình chán lắm" - Vương Nguyên vui vẻ chạy nhanh tới chỗ Tuấn Khải, ngã nhào vào lòng anh, vòng tay ôm chặt lấy thắt lưng anh nói.

"Vương Nguyên, tối nay anh sẽ về trễ nên em phải ngoan đi ngủ sớm, được chứ?" - Tuấn Khải ôm cậu trong lòng, cưng chiều nói.

"Vâng, à Tuấn Khải em muốn ăn bánh cookie" - Vương Nguyên chợt nhớ ra điều gì đó liền ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Được rồi, em ngồi đây đợi anh một lát, anh đi lấy bánh cho em, không được đi lung tung đâu đó" - Tuấn Khải để Vương Nguyên xuống rồi đứng dậy dặn dò cậu rồi mới quay lưng chuẩn bị đi.

"Em biết rồi mà, anh đi đi nhanh lên" - Chưa kịp để anh nói thêm, Vương Nguyên liền đẩy Tuấn Khải đi nhanh ra ngoài. Anh nhìn biểu hiện hôm nay của cậu rất lạ, có gì mà cậu phải gấp gáp đến như vậy, anh rất muốn hỏi cậu cò chuyện gì nhưng để xem cậu sẽ làm cái trò gì nữa đây.

Đợi Tuấn Khải đi vào thang máy, Vương Nguyên nhanh chóng đi lại chỗ cái tủ quần áo trong phòng anh, mở ra nhìn đống quần áo một lúc rồi với tay lấy một bộ nhanh chóng nhét vào balo của mình, đóng tủ lại rồi lại ghế ngồi chơi như không có chuyện gì xảy ra. Cậu chỉ cầu mong anh không biết là được.

"Vương Nguyên, của em này" - Chưa đầy 10p sau, Tuấn Khải trở lại trên tay cầm bịch bánh cookie, bước tới chỗ Vương Nguyên đưa cho cậu.

"Tuấn Khải em về đây, cám ơn anh" - Cậu đưa tay nhận lấy bịch bách rồi đứng dậy, đeo balo trên vai nhìn anh nói.

"Sao lại mới tới rồi về nhanh vậy?"

"D-do em... à em có vài bài tập chưa làm xong n-nên em phải giải quyết cho xong mới được" - Bị anh hỏi, làm cậu không biết trả lời sao, ấp úng nói.

"Vậy sao?" - Tuấn Khải nhướng mày nhìn biểu hiện của cậu.

"Phải, em đi đây, tạm biệt anh" - Cậu phải ra khỏi đây càng nhanh càng tốt chứ không lát nữa cậu sẽ sợ tới mức nói ra hết toàn bộ quá. Vừa dứt câu, Vương Nguyên đi thẳng ra cửa rồi xuống lầu ngồi vào xe về đến Vương Gia.

________________________

Đến gần tối, Tuấn Khải tranh thủ làm xong hết công việc rồi ra về, trước khi về anh ghé vào một cửa hàng rồi bước ra với một hộp quà trên tay, anh mỉm cười rồi ngồi vào xe lái xe rời đi. Anh biết hôm nay là lễ tình nhân chứ, anh cũng muốn tặng cậu một bất ngờ nhưng không ngờ cậu đã nhanh hơn anh.

Lúc Vương Nguyên rời khỏi tập đoàn Tf, Tuấn Khải đã kiểm tra camera ngầm trong phòng, anh đã thấy tất cả mọi hành động của cậu mà chỉ biết bật cười "Không biết em lại bày ra trò gì cho anh nữa đây, bảo bối~"

Về đến Vương Gia, anh đẩy cửa bước vào phòng mình, đã thấy cậu đang đứng bên cạnh giường quay lưng về phía mình, trên người lại mặc bộ đồ mà cậu đã lấy từ phòng làm việc của anh.

Tuấn Khải khẽ đóng cửa lại khóa chốt, nhẹ nhàng đi tới vòng tay ôm lấy thân hình nhỏ bé kia. Vương Nguyên nhìn cánh tay đang ôm mình, giật mình xoay người lại chớp mắt nhìn anh "Sao anh lại về lúc này chứ, cậu còn chưa chuẩn bị xong mà~".

"Vợ à, hôm nay em đã chuẩn bị cho anh được gì rồi?" - Tuấn Khải chăm chú nhìn Vương Nguyên, cậu đang mặc một cái đầm ren mỏng tanh màu đỏ làm bật lên nước da trắng hồng, hai đầu nhũ không ngừng ẩn hiện sau lớp vải mỏng, cái đầm ngắn củn đủ để thấy cái boxes cùng cặp mông trắng nõn kia. Chi nhiêu đó thôi cũng đủ biết nãy giờ, anh phải nhịn lắm mới không đè cậu ra mà ăn sạch. Vương Nguyên thật biết cách dụ hoặc Tuấn Khải mà~

"Em..." - Vương Nguyên cúi mặt, không dám nhìn anh đâu, bị anh trêu đến nỗi mặt đỏ cả lên.

"Em đã cất công chuẩn bị cho anh món quà đặc biệt thì bây giờ hãy tặng anh đi" - Tuấn Khải nâng mặt Vương Nguyên lên, ngắm nhìn khuôn mặt đẹp không tì vết, đôi môi đỏ mọng nhìn thật muốn cắn một phát.

"Được, e-em sẽ tặng anh ngay đây - Nói rồi, Vương Nguyên lùi về sau vài bước đến khi đụng đến cạnh giường rồi dùng sức kéo tay anh về phía mình ngã theo xuống giường. Cậu vòng tay qua cổ anh, kéo anh vào một nụ hôn, Tuấn Khải lúc đầu cũng chưa kịp thích ứng chuyện gì, thấy cậu chủ động hôn mình cũng phối hợp với Vương Nguyên.

Vương Nguyên vụng về hôn anh, cho đến khi hết dưỡng khí mới rời khỏi môi anh mà thở dốc. Tuấn Khải mỉm cười, cưng chiều nhìn cậu.

"Món quà của em thật tuyệt, giờ mới tới phần chính của món quà đặc biệt em dành cho anh phải không Vương Nguyên?"

_________________________

[Au: Màn dạo đầu kết thúc, chờ màn chính lên sàn thôi]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro