Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khải a" - Sáng hôm sau tỉnh dậy, Vương Nguyên xoay người nhìn qua thì thấy Tuấn Khải đang nằm cạnh ôm cậu ngủ ngon lành, khẽ lay anh dậy.

"Sao?" - Anh nheo mắt hỏi.

"Buông em ra, em còn phải thay đồ đi học nữa" - Vương Nguyên nhích người ra xa chút thì anh lại kéo về phía mình ôm chặt lấy cậu không buông.

"Hôm nay nghỉ học đi"

"Rất muốn a, nhưng em có bài kiểm tra thể dục, và cả toán nữa" - Mặt Nguyên ỉu xìu.

"Được rồi, anh đưa em đi" - Anh buông cậu ra rồi đi lấy đồ thay.

"Nè nè, anh đi chỗ khác mà thay đi" - Vương Nguyên trố mắt nhìn anh đang thay đồ nhưng vội che mặt khi thấy anh tự nhiên đứng trước mặt cậu mà cởi áo, mà cậu phải công nhận là cơ thể anh thật tuyệt bắp tay rắn chắc, vùng bụng sáu múi rõ rệt, nhìn lại mình thì chỉ một múi dồn lại thôi, cả hai cánh tay gầy nhom, toàn da bọc xương.

"Có gì đâu em phải ngại, không phải em sắp thành vợ anh rồi sao, trước sau gì chả thấy" - Tuấn Khải cười cười trêu chọc cậu.

"Anh... anh... thôi bỏ đi, đáng ghét" - Nguyên cứng họng không nói nên lời, quay sang lẩm bẩm trong miệng chửi rồi vào phòng tắm.

Một lát sau cậu bước ra không thấy anh, liền chạy xuống nhà, anh đang ngồi nhâm nhi tách cà phê trên tay cầm tờ báo, thấy cậu anh liền đứng dậy đưa cho Vương Nguyên một hộp cơm nhỏ và một bịch thuốc ho, nói:

"Đồ ăn sáng của em, nhớ là ăn xong và uống thuốc cho đúng giờ"

"Vâng" - Nguyên gật đầu.

"Giờ thì đi" - Khải một tay cầm luôn cả cặp cậu và anh, còn một tay nắm trọn tay Nguyên mà kéo đi ra xe riêng của anh.

*Tại trường Tf...* (Trường này cũng là của Tuấn Khải nhé)

Chiếc xe Ferrari LaFerrari màu xanh đậm dừng lại trước cổng trường làm mọi ánh mắt đổ dồn về phía nó chật kín cả sân. Cánh cửa mở ra Tuấn Khải đeo mắt kính đen để không ai nhận ra anh, nắm lấy tay Vương Nguyên kéo ra. Hai người bây giờ nhìn rất hoàn hảo một người mặc áo vest đen lịch lãm, lạnh lùng kế bên là một chàng trai với bộ đồnh phục trắng đẹp tựa thiên sứ.

Tất cả mọi người đều nhìn cậu bằng ánh mắt ngưỡng mộ có, ganh ghét có trong lúc cậu tạm biệt Tuấn Khải để vào trong, thấy cậu an toàn bước vào anh mới từ từ lăn bánh đi cả sân trường cũng đã yên ắng trở lại.

Cậu bước vào lớp ai cũng nhìn chằm chằm cậu không rời, cậu cũng không quan tâm liền về chỗ ngồi đã thấy Chí Hoành kéo cậu lại nói nhỏ:

"Này được nam thần đưa đi học luôn sao? Sướng nha"

"Còn cậu thì sao?" - Nguyên huýt tay Hoành hỏi.

"Ờ thì... cũng như cậu thôi, Thiên ca đó, hạnh phúc quá đi"

"Nhưng cậu nên nhớ chuyện này không được để ai biết đó, nghe chưa?"

"Cậu yên tâm, tớ sẽ kín miệng không hó hé một lời"

"Hảo, ôn bài kiểm tra kìa"

"Kiểm tra toán sao? Ôi xong... tớ quên mất, Nguyên a~ cứu tớ với" - Hoành chắp tay năng nỉ nhìn Nguyên.

"Hì, tớ cũng bó tay, đành lụi vậy"

"Tiêu rồi" - Cả hai úp mặt xuống bàn than thở.

Đúng như lời Nguyên nói, đến tiết kiểm tra Toán, hai cậu cứ nhìn qua nhìn lại, rồi cuối cùng vẫn phải lụi cho hết thời gian.

Cả đến tiết thể dục nữa, kiểm tra chạy 100m nhưng Nguyên và Hoành chỉ chạy được tới 50m đã nằm lăn ra giữa sân.

Giờ ra chơi Nguyên lấy hộp cơm mà Khải đã đưa đặt lên bàn, nhìn sang Hoành lại thấy cậu ấy cũng lôi ra một hộp cơm. Bốn mắt nhìn nhau, Vương Nguyên hỏi:

"Ai làm cho cậu vậy?"

"Thiên Tỉ ca"

"Xí, ăn thôi tớ đói bụng rồi"

Nguyên mới ăn được phân nửa hộp cơm, thì bị cánh tay của ai đó hất thẳng xuống đất, cơm văng tứ tung trên sàn. Cậu ngước lên nhìn là một cô gái rất đẹp, đang khoanh tay đứng trước mặt cậu.

"Sao cô lại làm vậy, Dương Tuyết Linh?" - là hoa khôi của trường, khuôn mặt nhìn có vẻ rất hiền lành, nhưng tính tình thì trái ngược hoàn toàn với vẻ bề ngoài, con gái của tập đoàn Dương Thị.

"Tức sao? Mày đáng bị như thế, thứ người của mày mà lại đeo bám theo Tuấn Khải, dơ bẩn" - Cô ta hất mặt nói.

"Tôi không có"

*CHÁT*

Dương Tuyết Linh vung tay tát thẳng vào má Vương Nguyên, đạp cậu ngã ra sau đầu va phải cạnh bàn đến rướm máu. Chí Hoành vội chạy lại tính đánh Dương Tuyết Linh, nhưng ả nhanh tay đẩy mạnh cậu vào tường làm lưng đập vào đau điếng.

"Tao cảnh cáo nếu hai đứa bay không tránh xa Tuấn Khải và Thiên Tỉ ra thì sẽ không dừng ở đây đâu" - Nói rồi, ả bước ra khỏi lớp.

Hoành liền dìu Nguyên xuống phòng y tế.

"Cậu có sao không?" - Nguyên thấy Hoành khó nhọc dìu cậu đi, lo lắng hỏi.

"Tớ không sao, cậu ổn chứ?"

"Tớ ổn"

Đến phòng y tế, Nguyên được thay miếng băng gạc trên đầu.

*reng reng*

Nguyên lấy điện thoại trong túi ra, màn hình hiện lên tên người gọi "Tuấn Khải", cậu run run bắt máy:

"Vương Nguyên, hôm nay anh và Thiên Tỉ có việc đột suất nên không đến rước được, em với Chí Hoành tự đi bộ về nhà đi, nhưng nhớ đừng đi lung tung, anh sẽ về sớm"

"Vâng" - Nguyên thở phào nhẹ nhõm, nếu mà giờ anh đến rước mà thấy cậu thành ra vậy chắc cậu chết mất.

Tiếng chuông ra về, hai người cùng nhau đi bộ về, Nguyên thấy đói bụng vì nãy cậu chỉ mới ăn được có một nửa thôi.

"Hoành đi ăn đi, tớ đói bụng"

"Được a, tớ cũng đói... cũng tại con ả Tuyết Linh làm cậu và tớ phải ra nông nỗi thế này, tức chết đi mà" - Hoành nghiến răng.

"Thôi bỏ qua, đi ăn nhanh"

Ăn no xong xuôi, hai người quay trở về nhà mình, Nguyên bước vào cửa bác quản gia liền cầm hộ chiếc cặp rồi nhìn cậu hỏi:

"Thưa thiếu gia đã về... nhưng mặt thiếu gia..."

"À không có gì đâu, chỉ là cháu... sơ ý nên đụng đầu vào cửa thôi, bác đừng lo" - Nguyên vội giải thích rồi phi thẳng lên phòng nằm chờ anh, mệt mỏi nên lăn ra ngủ lúc nào không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro