Part 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi khi bị tên Thiên Tỉ xách cổ áo đi ra ngoài thì tôi chỉ biết quẫy và la hét,,,, ồn ào cả 1 sân trường......Tôi càng quẫy mạnh thì càng khó thở...Bây h tôi không còn cảm giác gì ở chân nữa , đôi chân đã tê cứng,cổ họng k0 thể phát ra tiếng nói được nữa ,mắt cũng đã bắt đầu chao đảo và muốn sụp xuống .Toàn thân thể tôi cảm thấy khó chịu, khó chịu lắm rồi .Tôi đành mặc kệ cho tên Thiên Tỉ đưa tôi đi đâu thì đi , trong tâm óc tôi bây giờ chỉ nghĩ rằng tên Thiên Tỉ là 1 con quỷ sống.........TT đưa tôi đến 1 cây cầu . Khi tôi chuẩn bị xỉu vì thiếu oxi thì tên TT đặt tôi xuống đất , tôi ngồi sụp xuống thở hổn hển. Tôi cứ nghĩ lại cái cảm giác vừa nãy là tôi lại rùng mình hoảng sợ . Tôi ngửa mặt lên nhìn TT , Thiên Tỉ đang nhìn tôi một cách vô hồn . Tôi không còn đủ sức để nói với cả hắn bây h vả lại tôi cũng k dám nói ...Tôi đứng dậy định trở về trường thì Thiên Tỉ lên tiếng:


- Đứng lại!


- Sao tôi lại phải đứng lại? Sao tôi lại phải nghe theo lời cậu? Cậu đã lấy nhà của tôi, để tôi sống chui sống lủi, đáng nhẽ cậu phải vui mừng chứ? Hay là cậu vẫn chưa hài lòng. Cậu muốn tôi ra sống đầu đường xó chợ chứ gì? Oke! Miễn không dính dáng gì tới cậu là tôi luôn sẵn sang...( Tôi quay gót bước đi)


- Đứng lại !


- TÔI ĐÃ BẢO CẬU ĐỪNG RA LỆNH HO TÔI! THẾ BÂY H CẬU MUỐN GÌ Ở TÔI? ( Tôi quay đầu lại, hét to)


- TÔI BẢO CẬU ĐỨNG LẠI!


Mặc kệ, tôi vẫn bước đi....Thế rồi Thiên Tỉ đi thật nhanh, kiểu lạnh lùng pha tức giận, trông lúc này ghê cực...Thiên Tỉ giữ chặt lấy tôi, đẩy tôi vào thành cầu. Hắn giữ chặt lấy tôi nhưng tôi không sợ:


- Cậu muốn gì? ( Tôi trừng mắt)


- .......


* * * * *


(* Tuấn Khải sau khi nhận được điện thoại của Hoành rằng nó đang bị Thiên Tỉ" áp giải" ở đường AB, cầu XXX thì nhanh chóng chạy ra cửa....TK chạy nhanh, lấy xe và lao vun vút,,,lao như đang vồ lấy một con mồi ngon, sợ mồi đó chạy thoát, cũng có thể tưởng tượng rằng phải vồ lấy, sowjnhuw sắp mất cái j đó quan trọng với cuộc đời mình, cho nên các bạn phỉ tưởng tượng lúc đó TK khẩn trương như thế nào? *)


* * * * * *


Thiên Tỉ từ từ cúi xuống, nhẹ nhàng đặt môi hắn lên môi tôi.


- Thằng khốn! ( Bỗng1 tiếng gằn giọng phát ra)


Tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên, sau đó đẩy tên "khốn nạn" Thiên Tỉ kia ra, mặt bắ đầu đỏ lựng, tôi cúi đầu xuống khổ sở, kiểu như hối lỗi vì vừa làm điều j có lỗi lớn lắm ...Mà có lỗi với ai nhỉ? Điên quá! @@...Phải bảo là như vừa làm 1 việc " vụng trộm" bị người ta bắt quả tang ý T.T...


Người vừa nói không cần nói chắc ai ai đều biết...đó là TK là đương nhiên....Điều làm tôi ngạc nhiên hơn đó chính là người đi bên cạnh TK là Chí Hoành- thằng bạn chí cốt của tôi... " chắc em ý báo với TK đây mà...^^ Về phải " trả ơn" mới được tên TT không giữ tôi nữa mà quay sang nhìn Tuấn Khải, nhếch mép...như chớp được thời cơ, tôi liền chạy thật nhanh ra chỗ Chí Hoành và Tuấn Khải....


Cạch! ( Bỗng 1 họng súng chĩa vào Thiên Tỉ...)


...................


Cạch! ( Thiên Tỉ lại rút sung ra chĩa lại)


Huhuhuuh...sao thế này hả trời....định "thanh toán" nhau sao? Anh em 1 nhà mà bắn nhau sao?


- Huhuhuhuhuhuh.....( Bỗng tôi òa khóc, vì thấy quá hài khi dây dưa với 2 anh em nhà này...tôi dúi đầu vào Hoành)


- Nín đi! (Chí Hoành dỗ dành..) ..- Thôi! Đi về!


- Hức hức ( Chỉ còn tiếng nấc nhẹ)


2 tên kia thấy tôi khóc...liền hạ súng xuống....


Sauk hi thấy tình hình đã ổn...tôi lại toe toét như gì ý....tôi chuẩn bị tung tăng cùng Hoành thì....


- Đứng lại! ( TT gằn giọng)

-.........


Sau đó TT chỉ tay vào tôi:


- Hôm nay - cậu ấy- thuộc về tao !!!! ( Gằn giọng hết mức )


- CÁI GÌ ???!!! ( Tôi và Hoành trố mắt )


- .........


- Ak ......umk( tôi ấp úng khi nhớ ra cái giao kèo của 3 chúng tôi: TK - Tôi - TT . Chắc chắn hôm nay tôi phải ở nhà hắn rồi ( Thiên Tỉ ) . Tôi cũng đã dọn dẹp hành lí sang bên đó ....Haizz) ( tôi thở dài )


- Đại Nguyên ( Chí Hoành hướng ánh mắt khẩn thiết vào tôi )


- Không sao đâu ! Tao ổn ! ( Tôi cười nhẹ với con bạn cảu mình , nhằm bảo nó không phải lo lắng cho tôi . Tôi biết mình đủ mạnh để xử lý tất cả )


Tôi quay mặt sang Tuấn Khải nói :


- Quân tử nhất ngôn !!


Nói xog tôi quay đi , bước lên xe , nhìn qua khug cửa , tôi hướng ánh mắt buồn buông vào Hoành và cả vào......TK . Tôi nói câu " Quân tử nhất ngôn " nhằm đả kích TT và TK . Tránh hai an hem nhà này đỡ ' cắn nhau " không thì " chó mèo cắn nhau , ruồi muỗi chết " Ặc ...ặc


( Tác giả : Sao lại ví mình với ruồi muỗi chứ , thiên nga không ví .........hức......hức.......hehe)


Tôi vs Thiên Tỉ chạy xe băng băng trên đường . Xe rã sang một hướng mà tôi không hề biết vì từ trước đến nay tôi có biết nhà Thiên Tỉ đâu . Tôi chăm chú nhìn hai bên đường dài , những chiếc là vàng rơi đầy đường , gió thu xào xạc quá


- Đẹp quá ! ( Tôi thốt lên )


TT vẫn im lặng


Tôi vẫn quan sát , mắt sang rực ........Quả thực là đẹp ơi là đẹp , cứ thư là 1 thiên đường trên cõi mộng ý . . Một con đường hai hàng cây sừng sững , ; lá vàng như trải thảm tòa bộ con đường, .......... Phải nói là như sứ xở thần tiên bên sữ xở Kim chi Hàn Quốc vậy . Đi từ từ , tiên gần thêm . OA ! Tôi sững người.


Cả một cái cổng to , to bằng cả chiều rông của con đường . Từ ngoài nhìn vào trong , to , to , phải nói là rất to . Sao mà giống một thành phố thu nhỏ vậy trời ???!!!. Nhưng nó không có người , một thành phố đẹp ơi là đẹp


Tôi há hốc mồm , " rớt rãi dòng dòng " nhìn mà muốn nổ con mắt


- Sao thế này !! ? Cả cái con đường to đùng đùng mà chỉ dành riêng vad dẫn vào 1 ngôi nhà thôi ư ??? AAAAA ( Tôi ngạc nhiên, chưa bao giờ tôi ngạc nhiên đến vậy , tôi hét )


- CÂM !! ( Thiên Tỉ vẫn lạnh lùng )


- Nhà anh đó hả ?? Đẹp quá !!


- Đó không phải là nhà .......mà ........ ( Thiên Tỉ chưa nói hết đã ngừng )


- Ak ! Đó là 1 thành phố , một thành phố tuyệt đẹp ......nhưg sao không có người vậy ( Tôi thắc mắc )


- Tôi đã xây cho riêng mình tôi và.......


- AI ????


TT nhìn thẳng vào ánh mắt của tôi :


- Người tôi yêu ....... ! ( Giọng Thiên Tỉ yếu dần )


- Uồi !! Cô nào mà có phúc quá zợ ?? Chắc cô ấy sướng khi ở ngôi nhà này lắm nhỷ............. ( Tôi cười tươi rói )


- Chỉ tôi và người ấy ms được bước chân vào đây ( Thiên Tỉ nói tiếp ) { tg : uầy , như vậy là có ý gì }


- Thế á !! Cậu khắt khe quá nhỷ ......ơ .....hình như là..........( đầu tôi bỗng thoáng qua một ý nghĩ )


ỌC !!!! ỌC !!!!


Bỗng bụng tôi biểu tình và chỉ nghĩ đến việc ăn . ẸC !!


( Tác giả : nói như thế thì các bạn phải biết Nhị Nguyên đang nghĩ gì rồi chứ . Đấy !! Cứ ăn là mất hết lý trí ! Chẹp chẹp )


- Cậu đói bụng chưa ??? ( Thiên Tỉ như đánh trống lảng )


- Rồi !! Rồi !! ( Tôi gật đầu lia lịa )


- Vào ( Thiên Tỉ phán rồi bước vào luôn cánh cổng lớn )


Từ một ngôi nhà.......Không !! Phải nói là một biệt biệt thự cao tầng . Thằng Tín - thằng em trai ngoan ngoãn của tôi bước ra mơt cửa :


- Anh Thiên Tỉ......! ( Tín cúi chào )


Thiên Tỉ không nói gì mà chỉ bước vào


Tôi vẫn ngẩn tò te, đứng lù lù trước cổng , to quá , nhìn nhiều lác mắt mất . HIX HIX


Các bạn hãy lien tưởng đến khu " ROYAL CITY " ! Khu nhà này còn cao , to , cao và rộng hơn gấp 3 lần cái đấy cơ . Vào đây , chắc từ bây h đến gìa cũng chưa đi hết. Ặc .....ặc.....sợ quá .


- Không vào ak mà còn đứng đấy


- Vào ???!!


- Chả vào ! Thế mi có định "đớp " không ??


- Có có !! ( Tôi gật đầu một cách dứt khoát )


Rồi tôi đi theo thằng Tín , nó đãn tôi vào một khu nhà lớn . Những tòa nhà ở đây không có biển , không có chỉ dẫn , Chắc chỉ dành cho những người đầu óc tốt , trí nhớ tốt


- Đang đi đâu vậy ( Tôi thắc mắc )


- Ăn !!


- Ak......biết rồi


Rồi tôi bước vào


- Hả ??!!! ( Tôi há hốc mồm .......Tầng 1- tất cả cứ như là một nhà hàng , có chữ này - Nhật )


- .............


- Ta không thích ăn đồ Nhật , ta bị dị ứng !!


- Biết rồi ! ( Vì nó là em trai tôi, 2 anh em ruột cùng chung 1 " rốn" thì tất nhiên phải biết rồi.)


Tôi bị dị ứng đồ Nhật vì: đồ Nhật chủ yếu là cá- mà còn là cá sống nữa chứ....


Hồi còn nhỏ, ba tôi đi câu về, câu được 1 chú cá thia thia. Ba tặng cho tôi chú cá đó, mặc dù món quà rất nhỏ nhoi... Tôi rất thích thú và ngày đêm chăm sóc chú cá.... Có chuyện vui buồn gì đều ra " chia sẻ" với nó. Ngày đó, tôi phải đi mẫu giáo như bao đứa trẻ khác, khi đi học về, tôi sững sờ khi thấy 1 con mèo " khốn khiếp" đang ăn 1 con cá...... tôi giật mình vội vàng đi vào trong nhà tìm " em cá" của tôi...cầu trời phù hộ đó không phải....,......


OMG! TRôi không thấy em ý đầu...tôi nước mắt giàn giụa, chạy ra ngoài sân để " tính sổ" với con mèo kia...tôi đuổi , con mèo chạy luôn, để lại 1 góc cái đuôi của "em ấy". Huhuhuhu... Mấy hum sau đó tôi khóc suốt, làm phiền bố mẹ tôi suốt. Ba tôi bảo là sẽ câu cho tôi con cá khác nhưng tôi nằng nặc không nghe. Tôi đã tự hứa với mình rằng sẽ không bao giờ ăn cá nữa, không bao h ăn đồ sống nữa..và cả cuộc đời phải căm thù họ hàng nhà bọn mèo vô tâm, tàn nhẫn ....Tôi đã bị dị ứng cá từ lúc đó....Những đồ tái, sống phải được làm cho chín, thật chín tôi mới dám đụng đến...


Tôi trở về với thực tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro