* Lúc Eric ra ngoài mua cháo:
..................
.............................
Vừa bước ra khỏi cổng viện, đột ngột Eric phải dừng lại gấp vì.....
Trước mặt Eric bây giờ là mũi xe BMW............ phanh rất nhanh và gấp . Bước ra từ trong ô tô là bộ mặt lạnh lẽo của Tuấn Khải
.....------ tất cả đều dừng lại-----......
Tuấn Khải nhìn Eric một cách vô hồn, trong mặt chứa đựng cái gì đó mà không thể tả được...
CHOANG!!!!! – Cái cặp lồng cháo rơi xuống
- Ấy chết ! May mà không có cháo ( Eric vội vàng cúi người xuống nhặt cặp lồng lên ).......
- Ủa ! Anh là.........
- Vũ Văn? ( Tuấn minh khe khẽ gọi )
- ????!!!!!! Anh có gì muốn nói hả ? Nói với em sao ?
Tuấn khải không nói gì, quay người bước đi, Eric biết là cậu ấy muốn mình đi theo nên Eric cũng e dè từng bước theo sau...
***** Ra đến sau bệnh viện *****
- Anh ..... có chuyện gì không ạ ? ( Eric thắc mắc )
- Vũ Văn ??? ( Tuấn Khải lại khe khẽ gọi )
- Vũ Văn ??? Em tên Eric mà anh . Vũ Văn là ai ạ ?
Lúc đấy Tuấn Khải vẫn đang trong tư thế quay lưng lại trước mặt Eric....... Rồi Tuấn khải quay người lại
???????!!!!!!!!!!!!!!!
Tuấn Khải ôm chặt lấy Eric..... 1 cái ôm rất chặt như không muốn để tuột mất , chặt như vò lấy cái gì đó mà không muốn buông ra
- AAAAAAA ! Anh làm sao thế ! Bỏ tôi ra mau....... BỎ RA..... ( Eric vùng vẫy trong vòng tay của Tuấn khải )
- ........
- Anh.....anh định sàm sỡ tôi đấy hả ? Bỏ ra !! Đồ dê xồm ( Eric vừa hét vừa cố gắng thoát ra )
- ...... ( Nghe vậy , Tuấn Khải liền nhẹ nhàng tháo bỏ vòng tay mình ra )
- Tôi không ngờ anh ....... anh thật là khủng khiếp
- Em đã đi đâu suốt 4 năm nay ( Tuấn Khải nói rành rọ )
- 4 năm nay ? Anh bị thiểu năng hả ? Tôi ở nhà tôi chớ ử đâu ( Eric sửng cồ )
- Hừ .... thế 5 năm trước..... *( Tuấn Khải át sâu và tâm trí của Eric )
- 5 năm > Anh lại bị...... hơ hơ .......... HỞ ??5 năm trước , 5 năm trước sao ?........5 năm ...... ( Eric nhăn mạt có tìm lại kí ức )
- ................. < nheo mày >...........
- 6 năm........ 5 năm ......... sao không nhớ gì nhể ( Eric lầm bầm )
Rút điện thoại từ trong túi ra , Tuấn Khải bấm bấm: " Tìm hiểu về Jame Eric– người Nga cho tao . Tát cả mọi thứ ?
......
Nói xong , Tuấn Khải không nói gì nữa , lạnh lẽo bước qua Eric , để lại Eric cứ đứng ngẩn người để cố nhỡ lại mình của 5 năm trước
- Nó......nó có vấn đề gì sao ? ( eric run run , tay chỉ vào đầu , mắt rưng rưng )....- Phải tìm hiểu mới được...
........................... Eric lững thững trở về viện....................
* * * *
-Eric >>> Cậu đi đâu thế ? Tớ đói sắp nghẻo rồi đây này : hix hix.... ( tôi sụt sịt )
- Ơ Ơ Không ! Đây ! Cháo đây ! ( Eric lại tươi cười dơ cặp lồng cháo ra trước mặt tôi )
.............. Sờ vào.....................Mở ra..........
- =.=.... Eric à ? Từ nãy tới giờ cậu đi đâu đấy ?
- Mua cháo
- Thế cháo đâu ?
- *chỉ chỉ *...- ơ..... cháo.......cháo
- Lay chúa ! thôi , 2 anh em mình đi ăn vậy.....Hix
- Xin lỗi nhá....mình.....
- Không sao đâu....... Thôi ! Đợi mình chút xíu nhé , mình thay bộ đồ bệnh viện này ra đã rồi bọn mình tha hồ mà đi đánh chén
- Oke
............................... Thế rồi tôi với Eric đi bộ tìm quán ăn
- Êu ơi!!!!! Sao ở đây chả có quán nào hấp dẫn vậy trời ( Tôi ngao ngán )
- Ummm.......... hix ....hix......... A ! Ở gần đây có quán đồ nướng đấy..... khà khà....... Hôm qua mình vừa đi qua xong
- Thế á ! Hờ hờ..... thế quán ý nó ở chỗ nào ?
- Nhanh nhanh , thử tìm xem nào
- Ummmmmm
>>>>>huỵch huỵch huỵch ( Chúng tôi chạy nhanh ơi là nhanh )
- Này ! 2 cậu em ! 2 cậu em xinh đẹp đi đâu vậy ?
- Cái gì đây trời ?? ( tôi nheo mắt )
- Này cậ em..... anh ở đây cơ mà.... Hahahaha ( tiếng cười man rợn của mấy tên kia vang lên )- ( Vừa nói xong , chũng liền lấy tay bẩn thỉu của chúng sờ lên má tôi )
BỐP ! ( tôi mạnh tay tát vào mặt tên cầm đầu)
- tôi nói trước , tôi sẽ không tha cho ai khi chạm vào bạn tôi đâu đấy
- Á À ~~~ Thằng chó này , mày giỏi nhỉ
- Tôi là người – anh mới là chó
Ketttttttttt ( tên kia rút dao ra )
- Eric ! Chạy đi ! kệ tớ !
- Không !!!! 2 bọn mình cùng chạy
Tên kia bắt đầu dơ dao lên cao và đang chuẩn bọ dùng hết lực của mình để đâm xuống
- AAAAAAA ( Ai đó bị đâm ? )
- KKKKKKKKKHHHHHHHHHHÔÔÔÔNNNNNGGGGG ! Không Eric..... Tại sao....... Tại sao cậu lại đỡ cho tớ.... KHÔNG ( Tôi hét lên , gầm gừ trong cơn giận nhất )
Pằng..........Pằng.........Pằng !
tôi giật mình quay lại , tôi thấy người của tên Tuấn Khải và Thiên Tỉ đã đến
XỈU !!!- Vì mệt và đói quá nên tôi cũng ngất xỉu luôn. Eric thì vì đỡ cho tôi một nhát dao nên cũng bất tỉnh nhân sự luôn
------- Tỉnh dậy------
- Hơ hơ ..... tôi đang ở......
- CÂM (1 tiếng nói lạnh lùng vang lên , đó là Thiên Tỉ )
- Thiên Tỉ ????!!! ơ ... Eric......?
- CÂM ( thiên Tỉ gằn giọng )
- Cậu ấy đâu ? ( tôi hét )
- CÂM ( thiên Tỉ cũng gào lên , làm tôi cũng không dám to tiếng )
- ............... im lặng........
_ Tôi chuẩn bị đứng dậy _
- Nằm xuống ! ( Thiên Tỉ găn giọng )
- Không ! ( tôi vênh mặt )
- Nói lại ! ( Thiên Tỉ gằn giọng )
- Anh không cho tôi đi ăn để tôi lại ngất xỉu nữa ak ? Đồ nhẫn tâm.........
BỐP ! BỐP !! 2 tiếng vỗ tay đó lại bắt tất cả mọi người phải đi vào phòng
- Cho tôi hả ??
- ........ ( Không nói gì )
Ngoàm...ngoàm .....ngoàm
Tôi vồ ngay vào bàn mà ăn ngấu nghiến
- Tèn..... nít ! báo cáo bộ trưởng : Sạch bong sáng bóng....... kakaka
------ bàn ăn bây giờ hết sạch thức ăn-----
Ôi chua sơi ! Mình là cái thể loại gì đây ? Bao nhiêu thức ăn đấy chứ chẳng chơi....
- A ! Chết rồi ! Eric đâu ? ( tôi ngớ người ra , vì ăn mà tôi lỡ quên " ân nhân cứu mạng " của mình T.T...... xin lỗi Eric nha )
- .......
- Kệ cậu ! Tôi di tìm bạn tôi ........
- Đứng lại ! ( Thiên Tỉ gằn giọng )
- ............... , tôi không đứng lại mà vẫn đi >để lại Thiên Tỉ một mình trong phòng
* Thiên Tỉ năm chặt tay , hai hàm răng nghiến chặt
- Dạ ! Thưa bác , bệnh nhân Jame Eric ở phòng nào ạ ?
- Jame Eric ? Cậu là người nhà của câu ấy ?
- Vâng ạ ! Cháu là bạn rất thân của bạn ấy
- Phòng 263 !
- Dạ ! Cháu cảm ơn bác ạ
* tôi vội vàng chạy vào thang máy và bấm bấm *
. – A ! 263 đây rồi !
* tôi thấy cửa hé , chuẩn bị bước vào*
- ......................... ( Tôi đứng im như trời trồng , mắt rưng rưng )
Tuấn Khải đang năm tay Eric ư ??? Tôi không thể tin vào mắt mình được nữa........................
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro