Part 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  - Dạ ! Thưa bác , cháu có việc bân rồi... cháu về trước nhé !

- Sao vậy cháu ? Hiếm dịp mà !

- Dạ ! Nhưng Thiên Tỉ đang bệnh mà bác

- Ờ đúng rồi ! . Cháu về chăm sóc Thiên Tỉ giúp bác 1 thể

Nhắc đến Thiên Tỉ , mắt Tuấn Khải biến sắc... đôi mắt đỏ ngầu , hằn lên từng tia tức giận . Ánh nhìn hình viên đạn khiến bất cứ thứ gì bị hướng đến là có thể bị phá hủy ngay lập tức.... Nhưng chỉ có 1 người nhận ra sự tức giận của Tuấn Khải đó chính là Eric

(* Và các bạn biết không ? Người nhận ra cái nhìn mà Tuấn Khải dành cho Vương Nguyên suốt cả cuộc nói chuyện không chỉ có Vương Nguyên , Tuấn Khải mà còn có cả người thứ 3 nữa . Đó chính là Eric....... Eric không muốn ngừng cuộc trò chuyện vừa rồi bởi vì không muốn tạo nên cái không khí trở nên gượng gaọ . Bởi vì cậu nhận ra ánh mắt cuả Tuấn Khải nhìn cậu bây giờ hoàn toàn khác với xưa . Không có gì âu yếm như trước , mặc dù anh vẫn quan tâm đến cậu rất nhiều nhưng nó có chút gì đó cách biệt và thay đổi..... Cậu rất buồn vì điều đó..... Cậu nhận ra ánh mắt của Tuấn Khải nhìn Nguyên.... Có lẽ , chỉ có Nguyên mới có thể ở bên anh ấy... Nhưng cậu vẫn không hiểu sao.... vì cậu mà anh ấy thay đổi quá lớn , vì cậu mà anh ấy có thể bất chấp thế nào ? Cậu với anh cùng lớn lên , tình yêu của anh dành cho cậu được mức bao nhiêu ? Chuyện Vương Nguyên và Tuấn Khải cậu không dám khẳng định vì cậu chưa thấy điều gì mờ ám ...... Nhưng nếu mà nó xảy ra , cậu sẽ không bao giờ buông tay anh ấy đâu..... Cậu đã mất anh 1 lần và sẽ không có lần thứ 2 *)

...._ Trở về thực tại _........

- Thôi, 2 người , tôi về nhé !

Tôi đang chuẩn bị ra về thì .....

- Đứng lại !! ( Tuấn Khải gằn giọng làm tôi đứng sững người lại )

- Có gì không > ( Tôi nhếch lông mày )

- Sao vậy cậu chủ ? ( Bác Lương hỏi )

- ..... ( Tuấn Khải không nói gì )

- Không có gì thì tôi đi nhé ! (Tôi hờ hững , lạnh lùng với Tuấn Khải ) *( Tôi cũng đang chuẩn bị quay người bước đi thì đột nhiên Tuấn Khải đứng dậy kéo người Eric về phía hắn ta và đặt lên đó 1 nụ hôn )

Tất cả mọi người há hốc mồm nhìn 2 người đang hôn nhau .... Không...... Tuấn Khải thôi. Eric thì vẫn đứng im như 1 pho tượng . Nhưng trong lòng Eric lúc này đang có sợ sung sướng không hề nhẹ .

Tôi đứng sững lại , mắt trợn tròn . mồm há hốc ,....

Tôi nhắm mắt quay người nhanh và bước đi

- Cai gì ? Anh gọi tôi đứng lại để cho tôi xem cái cảnh âu yếm của 2 người thôi sao ? Lòng tự trọng của anh đặt ở đâu ? Hả ? Tại sao ? Tại sao ? Tại sao anh ta lại nhẫn tâm thế ? Phải nhìn mình sống trong đau khổ thì anh ta mới được sung sướng ư ?

Tôi cứ vừa đi vừa lẩm bẩm , vừa đi vừa khóc

- Này cậu em ! ( Một giọng nói ngọt ngào đến ghâ người của 1 thằng nào đó vang lên )

- AAAAAAAAAAAA ! Mi là ai ?

- Haha ! Em yêu , đi chơi với anh đi . Anh bao tất

- Cái GÌ CHỨ ! Đúng là cái loại dê xồm , cái loại chuyên đi dụ dỗ con nhà lành..... Lừa được con nhà ai thì lừa chứ không bao giờ lừa được ta đâu ( Tôi nhếch mép )  

  - Thằng  kia ! Mày thích chết à ? Anh em đâu !!! Giữ thằng điên này cho tao để ta "xử" nó... ( Vừa nói xong , lập tức có ngay 7-8 thằng ở đằng sau mấy gốc cây đi ra với bộ mặt "dê" cực độ =))

- Này này !! Các anh định làm gì ? đấy !

- Haha!.... Làm gì thì cậu em tự hiểu nhé ! Anh em đâu ....... xông lên

- AAAAAAAAAAA! Bỏ tao raaaaaaaaa.... Lũ khốn.

Ba tên khỏe mạnh nhanh tay giữ tay giữ chân tôi lại . Với anh mắt lóe lên tia "dê xồm" . Thằng đầu đàn nhìn tôi rồi cười ghê rợn làm da gà của tôi thi nhau nổi lên

Bỗng,,,,,,

Huỵch ! Huỵch !!!

Có tiếng đánh nhau từ đằng sau tôi.... ngoảnh mặt lại .......... Đó chính là Thiên Tỉ . Thiên Tỉ đã đến cứu tôi

- Thiên Tỉ..... ! ( Tôi khẽ gọi )

Chết rồi . Thiên Tỉ đang rất yếu . Với sự khốc liệt giờ chắc không đánh nổi 4 tên đâu , chúng lại còn rất khỏe nữa

Hự !

- Không.....g................g...............g............g! ( Tôi gào thét )

Thiên Tỉ đã bị một thằng đằng sau cầm tuýp đánh trúng gáy lăn quay ra , đầu cậu ta choáng váng ..... Máu chảy ròng ròng rừ vết thương ở chân , rồi ở đầu . Chân cậu ấy hẳn là không đi được . Vậy mà cậu ấy vẫn cố sức để đi . Thiên Tỉ xỉu đi...trong vũng máu

- Chúng mày đâu ! Đánh chết nó cho tao ( Thằng cầm đầu chỉ vào Thiên Tỉ )

Bọn kia chuẩn bị xông lên thì ....

Huỵch ! Huỵch !Huỵch !

Bỗng có tiếng chạy rất nhanh và mạnh ....Hàng chục người mặc đồ đen đang tiến đến và người cầm đầu không ai khác chính là thằng Tín 

PẰNG !

Thằng cầm đầu đứng trước mặt tôi và chết ngay tại chỗ

. Tôi nhắm tịt mắt .

Bọn đàn em của tên đó thấy thế liền thả tôi ra và chuẩn bị chạy trốn thì cũng bị bắn chết

- THIÊN TỈ !

Tôi khóc to và chạy nhanh đến chỗ Thiên Tỉ đang ngất..... Tôi gục mặt vào người Thiên Tỉ..... Bỗng từ từ..... rất yếu..... Thiên Tỉ nhẹ nhàng ôm tôi bằng tất cả những hơi thở còn có thể . Thiên Tỉ nói với tôi : " anh yêu em". Sau đó Thiên Tỉ ngất lịm luôn ..... Tôi cũng ngất luôn

............ – tỉnh dậy-......

-Thiên Tỉ ! ..... Không!Không !..... AAAA ( Tôi giật mình tỉnh và hét toáng lên )

- VƯƠNG NGUYÊN ! Cháu tỉnh rồi à ? Huhu ! Bác bất cẩn quá.... Huhu ! ( Bác Lương khóc lên vẻ hối hận nhiều lắm )

- Bác Lương ? Có chuyện gì vậy bác ? Thiên Tỉ sao rồi bác...... Thiên Tỉ đâu Bác . tại sao bác lại khóc thế ? ( Mặt tôi biến sắc và trở nên xanh xao hơn )

- Huhuhuhuhu ! Nguyên  ơi ! Thiên Tỉ có chuyện rồi !

Hả ? Bác Lương ...bác nói cho cháu biết đi... Thiên Tỉ có chuyện gì hả bác... ? ( Nước mắt tôi bắt đầu tuôn rơi )

- Nhanh ! Đi theo bác ( Bác Lương vội vã kéo tay tôi đi )

Tôi cũng chạy theo .......

- Đến ....đến nơi rồi 1 Cháu vào đi ( Bác Lương buồn bã hướng mắt vào phòng )

( Bác Lương dân tôi tới một căn phòng ..... dành cho người .... sống thực vật.... )

- Dạ  Bác ??? Ở đây .... ở đây là.......

- Huhuhuuhuh... cháu vào đi...... MAU ! ( bác Lương mạnh tay đẩy tôi vào )

Vừa vào trong phòng , tôi thấy Thiên tỉ đang nằm nhắm mắt có vẻ thanh thản với bông băng và dây chuyền..... xung quanh người....... Hàng tá bác sĩ cứ thay nhau chăm sóc Thiên Tỉ.  

  - Thiên Tỉ ! ( tôi chạy đến bên giường Thiên Tỉ và khóc )....- Bác sĩ ! Thiên Tỉ ! Cậu ấy bị sao vậy bác ? sao cậu ấy không tỉnh ??!!

- Dạ ! Cậu chủ đang rất yếu lại còn bị đánh rất mạnh ở gáy... Bây giờ cậu ý bị xuất huyết não nặng.... thưa cậu....... Tất cả các bác sĩ của bệnh viện từ các bác sĩ giỏi nhất trong nước đến tất cả các bác sĩ giỏi nhất trên thế giới cũng không thể làm gì được...... Xuất huyết não nặng thì phải mặc theo số phận mà thôi.... ( Bác sĩ buồn rầu )

- Huhhuhuhu.......... Không ! Bác sĩ ! Bác cứu cậu ấy đi... cứu giùm cháu đi..... Không thì bác có thể lấy bất cứ thứ gì từ cháu để cứu cậu ấy cũng được.....huhuhuhu....

- Xin lỗi....nhưng chúng tôi đã cố gắng hết sức mình

- Thiên Tỉ sẽ....... ngủ mãi như thế này sao ?

- Có lẽ 1 năm , 2 năm , 3 năm hay 4 năm gì đấy...... Mong rằng sẽ có kì tích ( Bác sĩ tiếp niềm tin cho tôi )

- 4 năm sao ? Mình nợ Thiên Tỉ rất nhiều. Mình sẽ sống như thế nào đây ? Thiên Tỉ vì mình mà thành như thế này...... huhuhuhuhu...... ( Tôi òa khóc như 1 đứa trẻ con )

**** đến lúc thiếp đi ***

(* GHI CHÚ : Lúc Nguyên thiếp đi , bác sĩ chưa kịp bế Nguyên lên giường bênh thì cả phòng bỗng xôn xao.... Một người con trai lạnh lùng bước vào , chìn chăm chăm vào Nguyên,..... rồi nhẹ nhàng bế Nguyên lên...

- Cậu chủ ! ( Người bác sĩ lên tiếng )

- Câm ! ( Tuấn Khải gằn giọng khủng khiếp )

- Dạ..... Thưa cậu chủ ! ( Bác sĩ cúi đầu )

Sau đó Tuấn Khải bế Nguyên đi..... trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi người

.....................

Tuấn Khải bế Nguyên vào 1 khách sạn ( @@ . Tác giả : Đừng ai nghĩ bậy nhé :))).... ) . Tuấn Khải không muốn đưa Nguyên về nhà vì nếu đưa cô về nhà thì sẽ khó nói , sẽ tạo nên nhiều rắc rối hơn bơi Eric – Người bạn thân của Nguyên và cũng sẽ là tình địch của cậu ... chuyện sẽ rất rắc rối...

......... Tuấn Khải chọn 1 khách sạn khang trang thuê 1 phòng , rồi bế Nguyên vào... Đặt Nguyên xuống giường một cách nhẹ nhàng và cẩn thận . Anh rút điện thoại ra và gọi : " Mang một bộ quần áo , chuẩn bị thức ăn... cho tôi " . Sau đó Tuấn Khải ngồi xuống bên cạnh Nguyên , anh vuốt tóc Nguyên một cách ân cần... anh khẽ nói :

- Ta sẽ yêu em..... nhưng không phải bây giờ..... ta phải bù đắp những gì ta đã gay ra cho Vũ Văn ... Sau đó..... không thằng nào có thể cướp em từ tay ta đâu... ( Nói xong , Tuấn Khải nhẹ nhàng đặt môi lên Nguyên , 1 nụ hôn nhẹ Sau đó cậu ta vào nhà tắm ........... *HẾT PHẦN GHI CHÚ )

• Mở mắt

- Ơ hơ...... ! Mình ở đâu thế này ? ( Tôi ngó nghiêng xung quanh... không biết mình đang ở đâu nữa. Đây là 1 căn phòng khang trang. Tôi bắt đầu đứng dậy và ngó khắp căn phòng lớn )

- WOA! Thức ăn ở đâu ra mà nhiều thế này ... eo ôi..... sao mà ngon thế ! ( Sau tiếng suýt xoa là bạn giao hưởng do chính cái bụng của tôi sáng tác )

... Tôi xoa xoa cái bụng đói meo . Có lẽ vì khóc nhiều quá nên giờ mệt và đói lắm rồi .

................

Vì đói quá nên bây giờ chỉ nghĩ đến ăn thôi nên quên mất cái việc "quan trọng" bây giờ

CẠCH ! ( 1 tiếng mở cửa làm tôi quay đầu lại ....)

Cửa nhà tắm bật mở ......  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro