Part 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  - Em vào đi ! Lần sau rút kinh ngiệm !

Ngửng mặt lên.... cô giáo tôi là người lai sao ? ôi xinh quá

- Dạ ! Em cảm ơn cô.....

Tôi phi vào lớp , định kiếm chỗ ngồi nhưng không còn chỗ trống... chỉ còn duy nhất 1 chỗ..... chúa ơi.... Sao mình lại học cùng lớp với cậu ta. Vâng , đó chính là Thiên Tỉ ! ...... Cả lớp đã chật kín chỗ ngồi.. Còn mỗi chỗ trống ở bàn Thiên Tỉ.... Cậu ý ngồi 1 mình... Không cần đoán tôi cũng biết lí do là tại sao.... Ai mà dám ngồi gần cậu ta chứ. Xí ......

- Dạ..... dạ..... thưa cô. Em ngồi đâu ạ !

- Ờm.... ờm.... Cô cũng chưa biết

- Dạ..... ! Sao ạ !! ? ( Tôi há hốc mồm )

- Ừm.... ừm......

- Em ngồi đây thưa cô !

- Không.... không được........

- Tại sao ? ( Tôi nhăn nhó )

- Đây là chỗ.... chỗ của .......

- Dạ ! Cho dù cậu ta có là Dịch Dương Thiên Tỉ hay là cậu chủ , thiếu gia của tập đoàn gì gì đi chăng nữa thì cậu ta vẫn đi học với vai trò là của 1 sinh viên... Em cũng chả ham được ngồi cạnh hoàng tử của trường đâu... Nhưng hết chỗ rồi.... Cậu ta lại ngồi 1 mình nên em mới bất đắc dĩ ngồi đây thôi

- Tại sao em có thể nói những lời trên.... em có sợ......

- Em biết thưa cô! ( Tôi che vào lời cô)- Cô có thể hỏi ý kiến cậu ta , nếu được phép thì em đây có thể nhường chỗ cho bạn khác

- Thưa thiếu gia.....

- CÂM !( Thiên Tỉ gằn giọng khiến không khí ngày càng trở nên nặng nề )

Nói xong Thiên Tỉ lạnh lùng đứng dậy và đi ra khỏi lớp

Cả lớp thở phù nhẹ nhõm

- Em có biết thiếu gia là người như thế nào không ?... Em không thể ngồi đấy được!

- Dạ ! Thưa cô . Hòi còn học ở Việt Nam em vẫn ngồi cạnh cậu ta mà........ ( Giọng tôi lắng xuong )

Cả lớp há hốc mồm , ai nấy đều nhìn tôi bằng ánh mắt mang hình hỏi chấm (?)

- Không sao đâu ạ ! ( Tôi mỉm cười )

- Nhưng cô e.....

- Dạ ! Không sao mà... em hiểu con người cậu ta mà

- Ừ... ừ........ Thôi chúng ta vào vấn đề chính đi... Hôm nay chúng ta đến đây nhạn lớp thôi... Bắt đầu từ mai chúng ta mới vào học

- Cả lớp vẫn không thôi hướng ánh mắt vào tôi.. Tôi còn nghe thoang thoảng tiếng nói chuyện :

Thằng  này là ai vậy ? Sao mà liều thế ?

Thằng này cả Thiên Tỉ có quan hệ gì sao ? Tại sao Thiên Tỉ lại để yên cho nó ngồi cạnh mình ?

Nghe nói hồi ở Việt nam cậu ý học không có đứa nào dám đến gần cậu ta... Chỉ dám lén nhìn từ xa...

..............bla..................bla..........

- Thôi nào trật tự đi cả lớp !!! Thôi.... cô có việc rồi... hẹn gặp lại các em vào tiết học đầu tiên vào ngày mai.

Thế là chúng tôi tan lớp------- 

  Ai đi qua chỗ tôi cũng phải liếc nhìn tôi. Tôi không quan tâm !! Đứng dậy và ra về ...

Định gọi cho Chí Hoành thì chợt có điện thoại gọi đến :

- Alô ! Cậu ở đâu thế , tớ tìm mãi ! ( Tôi thét )

- Cậu về trước đi... Tớ có việc mất rồi..... sorry cực cưng nhé

- Xí.... ờ thôi ! Tớ về 1 mình cũng được

- Ừ !

.... Thế là tôi lững thững ra về

Con đường quốc lộ dẫn vào trường tôi thật là đẹp . Vừa đi tôi vừa ngắm nghía những vòm hoa các loại được thiết kế xung quanh đường vào trường.. Vì vừa đi vừa ngắm nghía mà không để ý rằng rôi đã ra khỏi khuôn viên trường từ lúc nào..... Bỗng....

KÍT!!!! ( 1 tiếng kít chói tai )

Tôi giật nảy mình.... ngã xuống đường

Cửa xe mở ra....

...............

Mắt tôi trợn tròn

Ngước bước ra từ trong chiếc ô tô suýt đâm phải tôi chính là Tu.... Tuấn Khải

Bây giờ Tuấn Khải đã đổi xe..... đó là 1 chiếc Lamborghini đen.... Chiếc BMW cũ đã hỏng vì bị tai nạn

Tuấn Khải vẫn đứng đấy nhìn tôi... với ánh mắt lạnh lùng hơn trước

Tôi rơm rớm.... nhìn Tuấn Khải sâu thẳm

Tôi biết tất cả đều trở về với vạch xuất phát..

Tôi đứng dậy , phủi quần áo và sau đó chạy lên lề đường

- Xin lỗi ! Tôi bất cẩn ! ( Tôi cúi nhẹ người xin lỗi và quay người cố tình đi thật nhanh nhưng không phải là chạy )

(* CHÚ THÍCH : Tuấn khải vẫn đứng đó.... nhìn Vương nguyên . Sau đó Tuấn Khải lại chở về với bản chất lạnh lùng của mình , cậu lên xe và phóng như bay..... Cậu không thể tin rằng cậu có thể gặp lại Nguyên....

-------- Thiên Tỉ với Tuấn Khải mới tỉnh lạ được hơn 1 tháng... Khi tỉnh lại , 2 người đều tìm Vương Nguyên nhưng không có tung tích gì . Vì bây giờ Vương nguyên đã được thay đổi toàn bộ giấy khai sinh , đó là Roy Wang theo quốc tịch Anh... Còn ở Việt Nam cậu là Mã tư Viễn.... Không ai biết điều này , kể cả em trai : Vương đình Tín , chỉ có cậu , Hoành và chú thím ( ba mẹ ) cậu... Kể cả cái tập đoàn lớn nhất có điều tra thì kết quả vẫn chỉ là con sỗ 0 tròn trĩnh

Tập đoàn SL đã chông chênh suốt 3 năm nay . Vì vị chủ tịch – tức cha của Thiên Tỉ và tuấn Khải đã già. Với lại vì lo cho 2 người con trai không biết sống chết ra sao nên đã đổ bệnh . Rồi sau đó yếu dần ...... Khi kinh tế Thế giới bắt đầu rơi vào tình trạng khủng hoảng trầm trọng thì cũng là lúc 2 người con trai đó cùng lúc tỉnh dậy

Và sau đó , họ tranh dành tập đoàn ..... Hiện tại thì chưa ai phân thắng bại được * )

Đến trung tâm thành phố....... Các màn hình hàng nghìn , hàng trăm inch được gắn với các tòa nhà vĩ đãi hiện lên hàng loạt hình ảnh , thông tin về tập đoàn SL

------* Hai người con trai của SL đã tỉnh lại trong trạng thái sống thực vật trong vài năm... Giờ đây , nền kinh tế của thế giới đã được cứu – SL – Tập đoàn đứng đầu thế giới về mọi mặt .. Xin chào các bạn đến với Luân Đôn*----

Sau đó 1 loạt hình ảnh của Thiên tỉ và Tuấn Khải hiện ra . Tôi không nhìn nữa . Bắt taxi về nhà

Về nhà , tôi nằm vật ra giường và đánh 1 giấc dài.. Tôi không muốn suy nghĩ thêm bất cứ điều gì..  

  ..... Lại 1 ngày trôi qua....

Hôm nay tôi lại bắt đầu con đường học hành... Hôm nay là ngày đầu tiên tôi học đại học !Tôi phải thành công !

Vì Chí Hoành phải bay về Việt Nam để giải quyết công việc nội bộ gia đình nên tôi phải đi học 1 mình..

Nhà tôi may mà khá gần trường , đi bộ mất khoảng 15 phút nên cũng tiện

Một mình lê lết trên con đường thành phố đông đúc , nhộn nhịp... Vừa đi vừa được ngắm đầy đủ các loại thương hiệu xe hơi nổi tiếng . Vì bên này trời lúc nào cũng như lúc nào , quanh năm ngày tháng mát mẻ nên người ta toàn đi xe mui trần

Đang đi bống 1 chiếc xe mui trần đen xẹt qua mặt tôi... đó là Tuấn Khải... chiếc lamborghini thu hút tất cả ánh mắt của mọi người xung quanh bởi vẻ đẹp thương hiệu của nó

VEOOOOOOOOOOOO'!

Lại 1 chiếc lamborghini trăng xẹt qua mặt tôi, nheo mắt lại..... là Thiên Tỉ !

..............

Tôi cúi gằm mặt xuống

- Hai người đó bây giờ phải thừa kế cả 1 tập đoàn to lớn.... Phải nắm giữ trong tay hàng triệu miếng ăn..... họ phải thay đổi.. Minh cũng vậy... mình phải thay đổi ! Quyết tâm thành công trên con đường học hành để sau này có 1 tương lai sáng lạn . Bây giờ mày phải sông bằng con người tên Mả Tư Viễn ! Cái tên Vương Nguyên đi vào dĩ vãng lâu rồi !!

Trường tôi hôm nay có gì mà nhộn nhịp thế nhỉ ? Hàng trăm người đổ xô nhau chen chỗ ở cổng trường làm gì ?.. Lúc này tôi mới đến được trường mà không có đường đi vào trường nên tôi bất đắc dĩ đứng ở đây luôn... Như là mình "hùa" theo họ vậy

- AAAAAAAA Anh Tuấn Khải

- Á Á á á ! Anh Thiên tỉ

-Trời ơi ! Lamborghini kìa!!!!

Tất cả đều reo hò , ồn ào hết cả 1 vùng . Mặc dù bảo vệ ngăn cản nhưng vẫn không thể làm gì được

Rồi tất cả rẽ thành 1 lối để 2 chiếc xe kia đi vào !

Tất cả đều tròn xoe mắt sung sướng vì được ngắm 2 hoàng tử của trường

Ai nấy đều cầm điện thoại chụp ảnh , quay film...

Hai chiếc xe đã vào trong trường ai cũng theo 2 chiếc xe kéo nhau vào trường.. Tôi nhanh chân chen luôn vào trường... Phù ! May quá Đúng lúc đóng cổng vì đã đến giờ vào lớp

Đen đủi cho lũ sinh viên hám trai ngoài kia . Chưa kịp vào nên phải nghỉ luôn buổi học ngày hôm nay

Có trách thì cũng trách cái tính hám trai của mấy người mà thôi

Bây giờ tôi nhanh chân chạy vào lớp .Cũng may là cô giáo chưa kịp vào !

Nhanh chân chạy vào chỗ ngồi bất đắc dĩ của mình. Tôi nhận được rất nhiều ánh mắt bất bình thường của các nữ sinh cùng lớp

Không thể chịu đựng được nữa , tôi đứng phắt dậy và nói

- Này ! Tôi nói cho tất cả biết nhá ! Các người tưởng tôi muốn ngồi chỗ bẩn thủi này sao? Vậy thì bạn nào muốn có thể đổi chỗ cho tôi được không ? Coi như tôi cầu xin ! Ok ? ( Tôi hùng hổ nói )

- ...... ( Im re )

- Nếu không ai đổi... Hi vọng các bạn có thể bỏ cái ánh mắt của các bạn ra khỏi người tôi.. hay là các người hâm mộ tôi.. Có việc gì thì cứ nói chứ lúc nào , ngày nào cũng nhìn , nhìn , nhìn ,nhìn ,nhìn . Tôi thấy tôi không đủ dũng cảm để chịu đựng đâu

- ............. ( im re )

Tôi chuẩn bị ngồi xuống thì.....  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro