CHAP 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Longfic|KarRoy] Thân Ái! Bác Sỹ Vương

– Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ được sao Vương Nguyên lại bị tai nạn, chẳng lẽ có người đột nhập? An ninh ở bệnh viện chúng ta tệ thế à?

Chí Hoành nằm dật dựa trên ghế hai mắt thiếu điều mở không lên nhưng mỗi lúc nhớ tới Vương Nguyên thì không tài nào ngủ ngon giấc được, cậu nằm nghiêng đầu vẻ mặt tự nhiên có chút thất bại. Tính ra Tuấn Khải hay nói là mỗi lúc hắn bận thì đều mong cậu có thể để mắt tới Vương Nguyên, vì cậu biết cách nói chuyện làm người khác vui vẻ.

Thiên Tỉ tuy đang chăm chú lái xe nhưng lời nói thốt ra đều an ủi cậu

– Bệnh viện chúng ta nằm ở chỗ nào chứ? Gần ngay khu đắt đỏ K, an ninh chặt chẽ hơn nữa còn có camera quan sát từ trên cao. Ngoại trừ nhà vệ sinh ra chỗ nào cũng đều có gắn, ngày mai anh sẽ bảo Tuấn Khải đưa người đến điều tra. Vương Nguyên cũng không hậu đậu tới mức tự đi tự té, cậu đừng nghĩ nhiều nữa.

Ngay trong hoàn cảnh này rốt cuộc Chí Hoành cũng biết tại sao hắn lại là Trưởng phòng khoa thần kinh với tâm thần rồi, vì hắn rất hiểu nỗi lo của người khác. Hắn đem nỗi sợ hãi của người khác từng bước phân tích ra, lại đắp thêm một lời trấn an tinh thần làm người khác yên tâm.

Nếu như ngày đó cậu chịu khó một chút thì cũng thành học trò xuất sắc của hắn rồi, chỉ do nghề không chọn cậu lúc đó đành ngậm ngùi qua học nội khoa.

Chí Hoành bây giờ mới nở nụ cười được, cả thân người thả lỏng ra nhưng ngay sau đó thì bật dậy hơi hấp tấp:

– À anh ghé qua biệt thự của nhà Thitiwat được không?

Hắn hơi nhíu mày
– Đến đó làm gì? Giờ này cũng mới tờ mờ sáng thôi.

Nói rồi Thiên Tỉ nhìn xuống đồng hồ trên tay

– Vừa 5h sáng, em tới đó lỡ người ta thả chó rượt đó.

– Em thấy cũng...

Chưa thốt hết câu ra khỏi miệng trong túi quần của Chí Hoành rung lên liên hồi, cậu móc ra nhìn cái tên đập vào mắt. Trong lòng tự nhiên động đậy một cái dường như cảm thấy sắp có biến:

– Alo cậu Fluke? Cậu gọi tôi giờ này có gì hay không?"

Đầu dây bên kia Fluke hít sâu một hơi rồi xả ra như bão lũ, bảo bọn họ sao lại để Vương Nguyên té để phẫu thuật như thế. Nói bọn họ vô dụng có người muốn hãm hại Vương Nguyên mà cũng không bắt được, sau đó là càng nói càng hăng. Giữa lúc Fluke còn kêu rằng sẽ đánh sập cả bệnh viện, thái độ không hề có chút muốn nghe giải thích. Chí Hoành cũng lười cãi lại, dù sao nói gì thì nói sự việc lần này là do bên cậu đã làm không tốt nên mới xảy ra việc này.

– Tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này! Bên cảnh sát hôm nay sẽ tới điều tra, mong là bên các anh chịu hợp tác.

Giọng nói đanh thép như dao liên tục đánh ầm ầm vào tai Chí Hoành, cậu hít thở sâu vào:

– Được chứ cậu Fluke, cậu yên tâm bệnh viện chúng tôi uy tín. Chúng tôi sẽ đi kiểm tra từng camera an ninh, cậu không cần lo. Lần này là sơ suất của chúng tôi, thành thật xin lỗi.

Fluke im lặng không trả lời Chí Hoành cũng trầm ngâm đợi cậu ta lên tiếng, hồi lâu sau không phải Fluke trả lời mà là người khác. Âm thanh cứng cỏi nghiêm nghị:

– Bên tôi sẽ ra sức hỗ trợ bệnh viện tìm ra hung thủ, bác sĩ Lưu đừng để ý cậu ấy. Tính tình có chút bộc trực, mong cậu bỏ qua cho.

Chủ tịch Ohm đã nói thế Chí Hoành cũng không dám kì kèo cho lâu, cậu qua loa khách sáo vài câu rồi cúp máy.

Đúng là tin tức đến nhanh như chó chạy ngoài đồng cậu còn đang định đến tận nhà để nói thì Fluke đã biết hết rồi.
________________________________

Tuấn Khải ở trong phòng bệnh nhìn nhóc con đang thở oxi đôi mắt vẫn nhắm nghiền, làn da trắng tái đôi môi nhợt nhạt không có chút sức sống. Hắn vẫn luôn cầm tay cậu dường như muốn truyền hơi ấm và ý chí sang cho cậu, bên ngoài kia còn nhiều điều thú vị và đẹp đẽ.

Trước khi quen người cảm thấy mọi thứ chỉ là tạm bợ không đáng bận tâm, nhìn thấy người lại lần đầu muốn cùng người đi tìm hiểu điều tạm bợ, không có người thế giới lại trở thành vô vị.

Cửa bất ngờ được đẩy ra Tuấn Khải cũng không để ý, chỉ chăm chú ngắm gương mặt của Vương Nguyên. Sammy đứng ngoài cửa làm động tác mời với hai người vừa đến, cô mím môi rồi cất giọng:

– Viện trưởng, người nhà của bệnh nhân tới thăm.

Ohm khẽ đưa tay ý bảo Sammy ra ngoài, lát sau mới kéo tay Fluke nói nhỏ:

– Em ở yên chỗ này cho anh, hấp tấp một chút xem tí nữa về nhà anh có xử em hay không.

Fluke giơ hai tay đầu hàng không dám cãi, nhìn thấy anh hài lòng gật đầu thì lè lưỡi làm mặt quỷ.

Hai người nhẹ nhàng đi tới cũng không hỏi vì sao Tuấn Khải ở đây, nhìn thấy Vương Nguyên rồi Fluke dường như tự trách:

– Nếu như ngày đó em chịu dẫn cậu ấy đi khám sớm, cũng không dẫn đến hệ lụy như hôm nay.

Fluke ngồi xuống ghế bên cạnh không dám chạm mạnh cậu, đuôi mắt hiện lên vẻ u sầu. Ohm đứng kế bên chỉ đưa mắt nhìn tay đặt ở trên bả vai Fluke hơi xoa xoa, cũng không biết nói cái gì thì phù hợp, một phần đến đây là đưa Fluke đi thăm Vương Nguyên, hai là đến để kiểm tra độ an toàn quanh chỗ này.

Dù sao Ohm cũng là dân làm ăn, chỗ mình đôn tiền đầu tư dĩ nhiên có bận tâm về việc này. Có lỗ có lời hay trục trặc gì hắn vẫn phải hứng một ít khó khăn, Ohm dĩ nhiên không đời nào chịu thế phải đích thân đến đây làm rõ mọi thứ. Đêm hôm qua chỉ có một kẻ đột nhập mà ảnh hưởng phần lớn những người đang nằm viện, trên hết bệnh viện K cũng có tiếng tại Bắc Kinh lỡ việc này lộ ra thì chả biết ăn nói thế nào.

Trong phòng im lặng thì chuông điện thoại đặc trưng của Iphone vang lên, Tuấn Khải giật mình đứng lên ra ngoài:

– Alo?

– Alo, anh có phải Vương Tuấn Khải không?

Tuấn Khải không biểu hiện gì trả lời. Đầu dây lại nói tiếp:

– Chào anh, chúng tôi đến từ sở cảnh sát Bắc Kinh. Chúng tôi được biết đêm qua bệnh viện anh có kẻ lạ đột nhập, mời anh xuống đây để cùng hợp tác điều tra.

Hắn ừ một tiếng lạnh nhạt, vừa quay đầu định lấy mắt kính để quên trên đầu tủ giường thì thấy Ohm thong dong cầm ra. Anh nhẹ nhàng đưa tận tay cười khẽ:

– Tôi cũng phải đi, Viện trưởng Vương cứ yên tâm hôm nay tôi có cử thêm bảo vệ từ khu nhà của tôi tới đây. Sẽ không xảy ra tình huống xấu nào đâu.

Tuấn Khải đeo kính vào đi song song với Ohm vào phòng họp của bệnh viện, bên trong có mấy cảnh sát ngồi trải kiên nhẫn đợi. Vài vị bác sĩ thấy Tuấn Khải thì đứng nép qua một bên:

– Viện trưởng bọn họ đã tới được 15 phút rồi, y tá Sammy nói anh còn đang chăm sóc bệnh nhân nên chưa tiện đi xuống.

– Được rồi, cậu ra làm việc đi.

Tuấn Khải ngồi vào chỗ chính giữa trên cái bàn hình bầu dục, Ohm cũng lựa đại một chỗ ngồi xuống. Trưởng cảnh sát hỏi Tuấn Khải một vài điều, hắn đều bình tĩnh trả lời. Lúc sau bọn họ ngỏ ý muốn điều tra camera an ninh ở chỗ nạn nhân, Tuấn Khải gật đầu.

– Chỗ anh lắp bao nhiêu camera đều đủ ở máy này có phải không?

– Đúng vậy.

Cảnh sát cùng Tuấn Khải với Ohm kiểm tra từng đoạn quay vào lúc 12h 40 phút hôm qua, sau đó một cảnh sát viên phát hiện ở camera ở cổng sau có bóng người anh ta lập tức đưa tới. Tuấn Khải liền cho người kiểm tra toàn bộ phần camera ở đoạn đường này, vốn dĩ đây là ngỏ cụt không đường ra. Quanh chỗ đó chỉ có một nhà kho, từ nhà kho có cầu thang dẫn lên tầng cao nhất của bệnh viện, và hung thủ đã men theo con đường này để tới phòng Vương Nguyên.

Chỉ là những đoạn này ánh sáng quá tệ không thể thấy được mặt, nếu muốn nhìn tận mắt chỉ có camera trong phòng Vương Nguyên. Mà lúc đó tên kia đi vào đã che lại, bây giờ bằng chứng mờ mờ ảo ảo không thể buộc tội ai hết.

Tuấn Khải nhìn người trong video tay cuộn lại bóp thật chặt đến nỗi nổi khớp tay trắng bệch, chắc chắn tên đó không sống thêm ngày nào nữa đâu!
Ohm từ nãy giờ không xen vào lúc này buông một câu:

– Camera ở phòng của Vương Nguyên đã hỏng rồi, chỉ còn cách kiểm tra quanh hành lang. Chẳng lẽ nghe chuông báo động tên đó còn nhớ đường thoát sao? Hoặc có thể hắn là một trong những người làm việc ở đây, gây họa xong lại ung dung tự tại mà sống tuy khó tin nhưng lại là thật cũng nên.

Đội cảnh sát cũng biết danh tiếng của Ohm tự nhiên sẽ không nghi kị anh, bọn họ chia ra làm hai đội đi kiểm tra hành lang dãy phòng của Vương Nguyên. Đội còn lại kiểm tra cửa sau nhà kho, thật sự giống như muốn đem toàn bộ bệnh viện lật tung lên.
________________________

Ngồi ở trong phòng Fluke cứ luôn ngồi nói tùm lum chuyện với Vương Nguyên, từ chuyện cậu đã tìm được việc làm hay đứa bạn đại học kia đã kết hôn rồi đứa em họ trong nhà sắp vào năm ba. Từng chuyện Fluke đều nói với tâm trạng vui vẻ vô tư, giống như hai người họ đang thật sự ngồi buôn chuyện với nhau.

Lâu thiệt lâu đáp lại Fluke chỉ là một mảnh không tiếng động, cậu chớp mắt ngăn nước mắt chảy ra. Cậu sợ khi không kiềm được sẽ khóc ngập lụt trôi cả phòng, hai mắt cứ trợn lên rồi hít thở sâu vào.

Fluke ngồi đến ê mông trong phòng bệnh, lúc cậu ngủ gà ngủ gật thì cửa mở ra Ohm đi ra sau lưng cậu để đầu cậu tựa vào phần bụng anh. Hai tay kia của Ohm bóp nhẹ phần cằm của Fluke, nhẹ giọng hỏi:

– Tối rồi, muốn về hay không?

Cậu ngước mắt nghĩ tới chưa tìm được thằng ất ơ đánh Vương Nguyên thì lắc đầu nguậy nguậy, Ohm cười xoa nắn má cậu:

– Ừ, vậy ở đêm nay anh kêu người đưa đồ tới.

Người vào tiếp theo là Tuấn Khải, hắn nhìn đôi người yêu tự nhiên phút chốc chạnh lòng.

Đến tối Fluke không chống cự nổi nữa hai mắt cụp xuống ôm hông của Ohm dựa vào đó khò khò ngủ, Ohm xoa đầu cậu dìu cậu sang giường bệnh của phòng kế bên. Ohm cũng nhìn Tuấn Khải nói mấy câu ngủ ngon rồi vừa khiêng vừa kéo bé cưng đi khỏi, tiếng cửa đóng lại.

Tuấn Khải vẫn tư thế cũ nhìn Vương Nguyên, Chí Hoành có nói qua chấn thương trên đầu thật sự không nhỏ hôn mê chỉ khoảng thời gian ngắn. Nhưng mà mới qua một ngày hắn đã không chịu nổi, đứa nhỏ này cứ như làn gió bay đi hắn có dùng cách gì cũng không giữ được.

– Em mau tỉnh lại đi, tôi dẫn em đi chơi. Tôi giúp em tìm giác mạc, em rất muốn nhìn gương mặt tôi mà phải không? Em tỉnh lại mới thấy được chứ, đứa nhỏ ngốc đừng có đối với tôi im lặng nữa.

Nửa đêm gần 3h sáng cánh tay trái của Vương Nguyên động đậy nhẹ, Tuấn Khải nắm tay cậu dĩ nhiên bị cái động này làm tỉnh giấc. Hắn giật mình choàng tỉnh nhìn kĩ lại, ngón tay Vương Nguyên hơi cử động miệng cũng mấp máy vài từ không rõ. Từ hôm qua giờ trên mặt hắn rốt cuộc cũng có thể thả lỏng nở một nụ cười, hắn đứng lên đặt tay lên đầu cậu kêu:

– Vương Nguyên... Vương Nguyên....

– Ưm...ưm... – Vương Nguyên ho vài cái hắng giọng như vô ích, cậu bây giờ chẳng thể phát ra tiếng.

Một ngày chỉ truyền cháo vào, cổ họng của Vương Nguyên sớm khàn đặc. Cậu dù cố gắng cũng không nói gì được hoàn chỉnh, Tuấn Khải thoáng cái đã hiểu ý đi lại bàn rót ít nước lọc cho cậu. Nhận được nước Vương Nguyên nhanh chóng uống hết, sau khi uống xong thì cậu bị Tuấn Khải cầm tay hơi cuống lên lùi ra xa. Tuấn Khải bất ngờ lên tiếng:

– Vương Nguyên không cần sợ, là tôi đây không cần sợ.

Hắn nhẹ nhàng trấn an cậu lúc này cậu mới dần bình tĩnh, cả người cũng không căng cứng nữa Tuấn Khải nhìn như thế lại đau lòng. Tim như có ngàn mũi tên đâm vào, mỗi cái run mày, hai tay giơ lên phản kháng khiến hắn không nỡ động vào.

Chí Hoành nói lúc phẫu thuật cho Vương Nguyên miệng cậu cứ luôn miệng gọi bác sĩ Vương, lặp đi lặp lại như thế giống như đã hoàn toàn ỷ lại hắn. Vương Nguyên nhận ra giọng nói của hắn, cái giọng nói trầm lặng ôn nhu quen thuộc kia làm cậu bình tĩnh.
Tuấn Khải cũng không gọi chuông tránh cho cậu hoảng sợ, tự tay hắn đích thân kiểm tra toàn bộ thân thể cậu. Ngoại trừ phần đầu ra thì những thứ khác đều rất tốt, cũng không nhận thấy bất cứ tác dụng phụ nào.

– Mắt em có phải không nhìn thấy được nữa đúng không?

Nhớ lúc vị thanh niên kia đánh đầu cậu có sợt qua phần mắt, khi ấy cậu chỉ thấy có lẽ đời mình đã đặt dấu chấm hết. Khi tỉnh lại phần mắt cũng không có nổi lên đau nhức, cậu cho rằng đã không thể cứu chữa được nữa.

Tuấn Khải kéo ghế lại gần đưa tay đỡ Vương Nguyên ngồi dậy, tay kia thông thạo kê gối sau lưng cậu. Hắn đưa tay vuốt từng lọn tóc chưa vào nếp:

– Không phải, Chí Hoành đã phẫu thuật cho em. Ngày đó tôi không trực tiếp dùng phẫu thuật laser cho em, mắt em vẫn chưa hoàn toàn phục hồi. Sau đó, vì lần này chấn thương của em đã động đến dây thần kinh trong mắt, Chí Hoành đã đích thân chữa cho em.

Hắn dừng lại đưa bàn tay chạm lên vùng băng trắng, nét cười hiện lên trên mặt:

– Chỉ cần tìm được giác mạc cho em, là em sẽ thấy được.
______________________

Có chuyện Vương Nguyên không biết, Tuấn Khải chưa bao giờ thật sự muốn phẫu thuật cho cậu. Lúc cậu ngất xỉu tuy rằng hắn chỉ nhìn sơ cậu rồi mặc kệ nhưng vừa hay Fluke ở đấy, gương mặt cậu ta lúc đó nhăn lại biểu hiện gấp gáp đã nói với hắn mau cứu cậu. Nhưng hắn là viện trưởng lúc đó còn có công việc, cũng không rảnh để ý. Nhưng Fluke đã đứng trước cửa phẫu thuật một hai phải bắt hắn điều trị cho Vương Nguyên, hắn ngay lúc đó bảo như thế này:

– Tôi không dễ gì chữa cho người khác đâu.

Fluke cười khẩy gương mặt kiêu ngạo hất lên đứng trước cả mấy chục người lấy ra một tấm thẻ ngân hàng quăng cho một bác sĩ gần đó, cậu chỉ thẳng vào tấm thẻ nói rằng:

– Chỉ cần cứu cậu ấy, 100 tỷ NDT đó tôi xem như tiền viện phí còn dư sẽ coi như tài trợ cho bệnh viện. Được chứ?
Không phải vì Fluke cao sang muốn đích thân hắn phải chữa cho Vương Nguyên, mà là vì Fluke biết mắt của Vương Nguyên không phải người nào đó muốn chữa là chữa. Dây thần kinh mắt của cậu đã rất yếu, chỉ là Vương Nguyên một hai vẫn cứ mảy may không quan tâm.

Dù sao Fluke giàu có chữa trị tận gốc, với những cơ sở vật chất tốt xem như an tâm.

Cho nên cũng không biết vì 100 tỷ của Fluke hay là vì lương tâm mà Tuấn Khải chấp nhận phẫu thuật cho Vương Nguyên. Đến tận lúc mà Vương Nguyên điên cuồng gào thét như một kẻ điên, hắn cũng thờ ơ chẳng quan tâm.

Sau đó thời gian đẩy đưa, đứa nhỏ đó lanh lợi bắt chuyện với hắn. Cậu am hiểu mọi thứ nói chuyện cũng rất tâm lý, EQ lẫn IQ hắn đều rất tán thưởng. Dần dần đứa nhỏ đó như mặt trời nhỏ quây quanh hắn, không biết e sợ cũng không vì bệnh tình của bản thân mà ủ dột nghĩ đến tiêu cực.

Tuấn Khải thật ra rất gian xảo như lời Fluke nói, hắn đã từng có ý nghĩ muốn bàn giao chuyện của Vương Nguyên cho người khác để bản thân tự do đi du học Pháp. Một miếng mồi ngon trước mắt ai lại nỡ từ chối chứ?

Nhưng Tuấn Khải bây giờ sẵn sàng làm trái ý thầy chỉ để toàn tâm dốc hết sức tìm giác mạc để tìm lại ánh sáng cho cậu.
____________________________

– Vương Nguyên, bây giờ nói tôi nghe là ai đã đột nhập phòng em? Nghĩ gì nói cái đó, không cần sợ.

Đứa nhỏ ngốc của hắn vừa nghe chuyện vừa qua thì lại mím môi, hắn cũng không trách móc:

– Hoặc nếu không muốn nói cũng được, cảnh sát vẫn đang tiến hành điều tra rất tốt. Hiện tại em phải nghỉ ngơi, thời gian gần đây đừng ra ngoài.

Vương Nguyên tuy không nhìn thấy nhưng linh cảm mách bảo cho cậu biết chuyện lần này có thể ảnh hưởng rất nhiều đến danh tiếng bệnh viện và hắn, hơn nữa còn có thể liên lụy đến Ohm và Fluke. Cậu đắn đó ngập ngừng rồi mò mò nắm lấy tay hắn:

– Không sao, em nhớ được mà.

Cậu ngừng lại hít thở một chút

– Thứ hắn đánh em là gậy bóng chày, hoặc là một loại cây gỗ được mài dũa. Còn lại chính là tiếng bước chân.

Tuấn Khải bất ngờ hỏi lại
– Tiếng bước chân sao?

Cậu gật nhẹ đầu lại nói tiếp:
– Hắn mang một loại giày da đế gỗ, hơn nữa từ cửa đến giường của em, hắn đã đi hai mươi bước chân, anh cũng biết từ giường đến cửa phòng là bốn mét, với tốc độ đó chính là muốn em phát hiện ra sự hiện diện của hắn. Lúc em bấm chuông báo động, hắn đã va phải thành giường sau đó chạy trốn. Còn một điểm nữa là giọng hắn rất khàn.

Tuấn Khải ngồi nghe cậu kể từng chi tiết, tuy chỉ là một vài manh mối nhỏ nhưng đều có tính trí mạng cao.

Không ngờ đứa nhỏ này trong lúc nguy cấp vẫn có thể bình tĩnh suy nghĩ nhạy bén như thế, vừa đoán bước chân lại đoán tiếng giày. Những thứ đó tuy hung thủ hoặc những người bình thường lúc bị dồn vào đường cùng có thể không để ý, nhưng với người đã mù hai mắt như Vương Nguyên đây là điều dễ nhận biết nhất.
Hắn nhìn đồng hồ chỉ mới khoảng gần 4h sáng, sợ cậu đói nên tranh thủ lấy cháo ra hâm nóng rồi đút cho cậu. Vương Nguyên vừa tỉnh dậy miệng lưỡi đều nhạt nhẽo chỉ ăn vài muỗng đã nằm xuống, hắn cũng không ép để cháo sang một bên rồi dìu cậu nằm xuống ngủ.

– Ngủ đi, dậy giờ nào cũng được.

– Anh cũng ngủ đi, có phải mấy đêm chưa ngủ phải không?

Tuấn Khải dĩ nhiên là chối bây bẩy, Vương Nguyên cười nhẹ nói:

– Mấy ngày trước anh tăng ca mà, lúc em hôn mê có lẽ cũng không ngủ được bao nhiêu còn phải gặp cảnh sát. Làm sao qua mặt được em chứ, anh ngủ đi em cũng ngủ.

Cậu còn định nói rằng, lúc tay hắn chạm lên mặt cậu lúc đó làn da hắn thô ráp cậu liền len lén sờ mặt hắn lại. Thế là phát hiện trên cằm hắn đã nổi mấy cọng râu cứng cáp lên, gương mặt cũng không có chút sức sống mấy. Hắn đau lòng cho cậu, dĩ nhiên cậu cũng đau lòng hắn.

____________________________

Buổi sáng, Fluke biết được Vương Nguyên đã tỉnh dậy hơn nữa cũng không có bị gì thì vui đến nhảy chân sáo lôi kéo cậu nói đủ thứ. Hôm nay, cảnh sát như thường lệ tới đây thực hiện công tác điều tra. Tuy là đã được Tuấn Khải dặn trước không thể ra ngoài, nhưng Fluke vẫn để cậu lên xe lăn đi ra bên ngoài. Cảnh sát biết cậu tỉnh dậy cũng hỏi thăm một vài thứ, Vương Nguyên không giấu diếm nói tất cả. Vì để bảo vệ cậu, Tuấn Khải để luôn cậu ngay trong phòng họp chung với hắn.

– Viện trưởng có mấy thực tập sinh muốn gặp anh bảo là có chuyện cần hỏi.

Ohm nhíu mày, hắn cũng không phải quản gia cái gì sao cũng đến tay hắn. Dù sao cũng là tiền bối không nên lộ ra bản thân là người thiếu trách nhiệm, Ohm phất tay cho bọn họ vào.

Từng tốp thực tập sinh có trai có gái đi vào, một trong số đó lên tiếng:

– Chào viện trưởng.

Hắn ừ một tiếng rồi không nói gì nữa ý bảo bọn họ muốn hỏi gì thì hỏi đi, họ cũng rất lanh lẹ nhanh chóng hỏi hắn mấy điều trong y học hơn nữa chỉ toàn mấy vấn đề sâu xa hắn cũng hài lòng trả lời. Lúc sau có người bước tới, là một thanh niên trẻ tươi tắn có thần thái sáng lạng. Cậu ta định bước tới hỏi thì Vương Nguyên ngồi kế bên Tuấn Khải chợt đứng lên chỉ tay vào cậu ta kêu lên:

– Là cậu!

Tuấn Khải cùng mọi người đều theo bản năng nhìn tới hướng cánh tay cậu, vị thực tập sinh trẻ kia mặt bỗng dưng tái lại hơi lùi ra sau. Mọi người chỗ Vương Nguyên chỉ tới, chỉ là hai người đang đứng với nhau, không xác định được người Vương Nguyên nói là ai.

Fluke đứng đó cũng cuống theo:

– Vương Nguyên mày làm sao? Mày nói ai thế? Là trong đám thực tập sinh này là hung thủ ư?

Vương Nguyên gật đầu chắc nịch, Tuấn Khải cũng lia mắt qua hơi nhìn chỗ đằng sau hai cô gái kia. Hắn không biểu hiện gì chỉ là trong tay âm thầm gửi tin nhắn cho cảnh sát và Thiên Tỉ. Ngoài việc giỏi tư vấn tâm lý cho người khác Thiên Tỉ còn biết cách moi móc thông tin từ người ta nên Tuấn Khải rất tin tưởng lần này sẽ bắt được gã hung thủ.

Ngay sau đó toàn bộ thực tập sinh có mặt đều bị cảnh sát đưa đi điều tra, tuy công an không thể nghe một bên phiến diện được nhưng có mặt Fluke ở đây không thể phật lòng.

Toàn bộ thực tập sinh bị dẫn đi đều hiện lên vẻ sợ hãi, có người không nhịn được mà khóc nấc lên. Tuấn Khải không có chút mềm mỏng nào trực tiếp cho cảnh sát muốn làm gì thì làm.

Ở hành lang gấp khúc, một vị cảnh sát trẻ khoanh tay dựa vào cột vẻ mặt hơi khinh khỉnh khi nhìn Tuấn Khải:

– Anh chỉ vì một câu của cậu bệnh nhân mà bắt cả mấy chục người này đi điều tra. Có phải hơi lạm dụng quyền lực quá rồi không?

Tuấn Khải nâng kín quay lại, mày kiếm sắc lạnh như xuyên thủng tâm tư người khác:

– Chỉ cần em ấy nói có thì chính là có, nếu là như thế thì tôi bằng lòng đuổi hết bọn họ đi. Nói tôi lạm quyền? Đúng vậy! Là tôi cậy quyền không biết lý lẽ, tôi cũng chưa bao giờ tự nhận bản thân tử tế biết phải trái hết.

Vị cảnh sát câm nín xấu hổ quay mặt đi, Tuấn Khải lại càng không quan tâm tới nhìn một hồi lại quay về phòng họp với Vương Nguyên.

Lúc mở cửa thấy Ohm và Fluke chụm đầu xem video, hắn cũng không có ý tò mò định bụng đi ngang nhưng Fluke chợt la lên:

– Bác sĩ Vương, anh dừng một chút. Xem xem có phải đây là hung thủ hay không?

Giọng Fluke gấp gáp chỉ người đàn ông trong video, trong hình vừa bấm dừng người đàn ông mặt áo khoác đen đội mũ lưỡi trai che kín mặt. Dường như không thể thấy được mặt, nhưng phần đèn ở nhà kho đã tố cáo một phần trên người hắn ta, chính là đôi giày!

Tuấn Khải hỏi Ohm về chất liệu loại giày này, quả nhiên anh đã trả lời là giày da đế gỗ. Khi nãy Vương Nguyên nói trong đám thực tập sinh có hung thủ, hắn đưa bằng chứng này cho phía cảnh sát.

– Lần này tên đó không thoát được đâu!

Một loạt thực tập sinh trải qua một đợt điều tra sau đó trải qua trận chiến tâm lý với Thiên Tỉ, ai nấy sợ hãi trước vẻ mặt và cách ăn nói khéo léo của Thiên Tỉ bị hỏi gì cũng nói thật hết. Sau khi làm một cái công tác tư tưởng Thiên Tỉ đã gặp riêng Tuấn Khải và nói:

– Đám thực tập sinh này vừa bị hù một chút đã khai tất tần tật, chỉ có duy nhất một người tôi luôn lấn cấn.

– Ai?

– Hạo Nhiên

– Hạo Nhiên? Có phải là thực tập sinh của đại học K không?

Thiên Tỉ nhìn xung quanh rồi ừ một tiếng, Tuấn Khải cảm ơn Thiên Tỉ vài ba câu rồi bắt đầu xâu chuỗi mọi thứ.
Vương Nguyên đã từng bảo người hận cậu nhất chính là những sinh viên trong đại học K. Tất nhiên khi cậu lên nhận danh hiệu thủ khoa, ngàn người ủng hộ khâm phục cũng phải lòi ra một hai người phản đối. Điều đó Fluke có nói qua với cậu từ trước, nhưng cậu không để tâm. Lần này bị như thế, Vương Nguyên đã nói với hắn có thể lần này là sinh viên bên đó muốn trả thù cậu, nhưng cậu cũng bảo là không chắc chắn lắm nên cứ tiếp tục điều tra thôi.

Nhưng Tuấn Khải đã hiểu hết mọi thứ rồi, tất nhiên tốc chiến tốc thắng báo cảnh sát nhanh chóng bắt Hạo Nhiên lại. Khi cảnh sát nhận được tin thì thấy Hạo Nhiên đang lái xe trốn bằng cửa sau khỏi bệnh viện, bọn họ huy động lực lượng chặn xe hắn ta lại.

Hạo Nhiên điên cuồng giãy dụa hòng muốn chạy thoát nhưng Tuấn Khải cùng mọi người chạy xuống đó, Tuấn Khải đi tới ôn hòa nói với cảnh sát:

– Yên tâm để tôi.

Dứt câu Tuấn Khải dùng một tay nắm đầu Hạo Nhiên lôi ra khỏi xe, khuôn mặt hắn trở nên tàn ác bàn tay đặt trên đầu Hạo Nhiên nắm chặt thiệt chặt rồi đập mạnh đầu hắn ta xuống mui xe.

Tiếng rầm vang lên rất lớn làm mọi người kinh hãi.

Ai ai cũng là lần đầu tiên thấy Tuấn Khải ra tay đánh người, hơn nữa là ra tay đặt biệt không nhún nhường. Hạo Nhiên vừa ngóc đầu dậy thì bị hắn đập lại xuống mui xe, đến lúc Hạo Nhiên chịu không nổi cả người trượt dần xuống dưới chân hắn quỳ rạp. Lúc này mọi người mới thấy phần mui xe đã bị hóp xuống một lỗ to.

Xong việc Tuấn Khải lại nhìn phía cảnh sát, vẫn là gương mặt thân thiện tươi cười nhưng lại khiến người khác rét run:

– Thành thật xin lỗi các anh rất nhiều, tôi có chút quá tay rồi. Tôi sẽ đích thân chữa trị cho cậu ta, các anh yên tâm vì đây là nội bộ bệnh viện chúng tôi đã sơ suất. Nếu để lộ ra sẽ rất ừm mất mặt nên là...

Tuấn Khải đi tới nhét vào trong tay một vị cảnh sát trưởng một tấm thẻ:

– Tôi sẽ đề cử anh với cấp trên, năng lực làm việc của anh rất tốt đấy.

Nói rồi Tuấn Khải vỗ vai anh ta, anh ta cũng rất biết điều nhanh chóng giao lại Hạo Nhiên cũng không kì kèo mà cùng những người khác rời khỏi.
Sau khi còi cảnh sát ngày càng xa, Tuấn Khải mới từ từ đi lại trước mặt Hạo Nhiên khụy một chân ngồi xuống:

– Bây giờ bệnh nhân, hãy nghe lời làm theo lời bác sĩ dặn nhé nếu không vết thương sẽ nặng thêm đấy.

Hắn đứng lên nắm lấy cổ áo Hạo Nhiên lôi xềnh xệch lên tầng cao nhất của bệnh viện, hắn đã dùng quyền lực của viện trưởng nói thế này:

– Thực tập sinh Hạo Nhiên tâm trí có chút không được bình thường, ai là người nhà cậu ta hãy nhắn lại bây giờ cậu ta đang có dấu hiệu điên loạn mong người nhà không tới đây. Nếu không sẽ khiến cậu ta kích động...có thể giết người.

Một vài thực tập sinh nhìn Hạo Nhiên bị trói tay chân vào thành giường, miệng thì la lối om sòm nói gì mà ‘tao không điên, tao không điên’. Ai cũng bắt đầu tin tưởng rằng Hạo Nhiên bị điên thật nên những người quen của Hạo Nhiên bắt đầu gọi cho người thân hắn ta nói về bệnh tình.

Thiên Tỉ bắt đầu sơ tán mọi người đi chỗ khác, còn nói chỗ này nguy hiểm không được đến gần.

Hạo Nhiên tận mắt nhìn thấy bạn bè rời đi thì càng gào thét to hơn, lúc này Tuấn Khải đi tới cúi người xuống:

– Tức giận không?

Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Tuấn Khải bằng cặp mắt căm thù, mà hắn thì không chút để ý:

– Nếu như cậu chịu an phận giống anh trai của cậu, đừng đi nói gì mà đòi lại công bằng thì mọi chuyện đâu có thế này chứ. Nhìn xem bây giờ ai cũng biết cậu là một người bị bệnh tâm thần, thần trí điên loạn có thể giết người.

Hạo Nhiên căm tức:
– Mày là thằng bác sĩ không có lương tâm!

Tuấn Khải nhướn mày ồ lên thái độ có chút khinh miệt:

– Lương tâm thế nào tự tôi biết được, để tôi nói cậu nghe cái này.

Hắn từ tốn nói tay lại lấy cây kéo cắt đi tóc trên đầu Hạo Nhiên cắt loạn xạ không theo nếp

– Mạng nào cũng là mạng có phải hay không? Người ta cũng có câu ‘Lương y như từ mẫu’, tôi có thể kéo một người từ cõi chết về lại thế giới. Cũng có thể dùng bàn tay này giết chết cậu mà không bị pháp luật kết tội đấy.

Âm thanh Tuấn Khải như ma quỷ xuất hiện lại trên cõi đời này, không ra tay giết người nhưng bằng việc khiến người khác không tin tưởng mình nữa đã làm Hạo Nhiên tuyệt vọng.

Tuấn Khải nói xong thì gọi Thiên Tỉ vào:

– Thiên Tỉ, cậu nhìn xem người điên thì thiếu việc bốc bùn ăn có đúng không?

– Để tôi lên sân thượng bệnh viện lấy ít bùn đất.
__________________________________

Ngày qua ngày Hạo Nhiên bị hành hạ bởi đủ thứ độc địa từ Tuấn Khải, hết bị nhồi nhét đất cát vào họng lại bị đổ nước hồ cá vào người. Fluke cũng biết chuyện không những không ngăn cản mà còn tiếp tay, cậu cầm gậy theo cười với Hạo Nhiên:

– Nhìn xem gậy này hôm bữa mày dùng để đánh Vương Nguyên này.

Fluke đánh một gậy vào cẳng chân Hạo Nhiên, rồi cánh tay sau đó là toàn thân chỉ chừa duy nhất chỗ trí mạng.
Chí Hoành mấy ngày sau nghỉ phép cũng biết hung thủ đã bị bắt đã chạy tới, nhưng khung cảnh khiến cậu ta sợ hết hồn.

Người thanh niên nằm vất vơ trên giường, đầu tóc loạn xạ tay chân thì bị móc bằng dây xích miệng cứ bảo ‘tao không điên, tao không điên’.

– Chậc, cái giá phải trả thật cao quá. Vương Nguyên biết chuyện này không viện trưởng?

– Biết chứ.

Chí Hoành nhẹ giọng hỏi:
– Thế cậu ấy không nói gì sao?

Tuấn Khải cười trừ dường như là bất đắc dĩ:

– Em ấy bảo chưa đủ, chừng nào chưa thành người tàn tật giống em ấy thì chưa được bỏ qua.

Không phải chứ mới nghỉ phép hai ngày mà Vương Nguyên đã bị Tuấn Khải biến thành đứa trẻ hư rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro