Chap 26: Đêm Dạ Tiệc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 26: Đêm Dạ Tiệc

Khoảng thời gian chờ đợi đã trôi qua, cuối cùng cái ngày mà cả Witchardđều háo hức trông mong đã đến – đêm dạ tiệc.

Nguyên cả ngày hôm nay, Witchard náo nhiệt hẳnlên, ai ai cũng mang trạng thái vui vẻ, hăm hở và không ngoại trừ nó.

Cốc... cốc... cốc...

Đang đứng trước tủ quần áo để chọn xem tối nay sẽmặc gì thì tiếng gõ cửa phòng nó vang lên. Đóng tủ lại, nó nhanh chóng chạy ramở cửa. Người xuất hiện trước mặt nó lúc này là hắn:

– Của em.

Không nói thêm bất cứ điều gì, hắn đặt vội mộtchiếc hộp vào tay nó rồi quay bước, bỏ đi mất. Nó vẫn sững sờ đứng trước cửa, cốgắng hiểu chuyện vừa xảy ra. Nhưng mà dường như lúc nãy nó nhìn thấy mặt hắnthoáng đỏ lên thì phải.

Lắc lắc đầu, nó đóng cửa bước vào trong.

Cốc... cốc... cốc...

Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, có lẽ là hắnquay lại, nó nghĩ vậy. Bước ra mở cửa lần nữa, nó thấy khá ngạc nhiên. Lần nàykhông phải hắn mà là anh. Anh đứng đối diện nó, mỉm cười dịu dàng, ánh mắt nhìnnó thật ấm áp. Anh cúi xuống sát mặt nó, đưa tay xoa nhẹ đầu nó, giọng nói đầyý cưng chiều:

– Đây là đồ để em mặc dự dạ hội tối nay. Em chuẩnbị nhanh rồi đến nhé, anh phải đi chuẩn bị vài thứ nên sẽ đến sớm.

Nói rồi, anh đưa cho nó một chiếc hộp. Nó mỉm cườivới anh, gật nhẹ đầu. Anh cũng mỉm cười đáp trả rồi quay đi, nó một lần nữađóng cửa lại.

Nó nhìn chiếc hộp của anh trên tay rồi lại nhìnchiếc hộp của hắn trên bàn. Thật kì lạ, sao ai cũng đưa cái này cho nó nhỉ.

Trong chiếc hộp trên tay nó là trang phục dự dạhội, không biết hắn đưa nó thứ gì nhỉ?

Cảm giác tò mò, nó tiến lại phía giường, nhẹnhàng mở chiếc hộp của hắn ra.

Nó bất ngờ. Là một bộ trang phục dạ hội màu đenkèm theo cả phụ kiện. Đặt hộp quà của anh xuống, nó cũng vội vã mở ra. Thêm mộtbộ nữa nhưng thay vì một tông màu đen như hắn thì chiếc hộp này chứa bộ trangphục màu trắng.

Nó thở dài, ngồi bệt xuống giường. Đưa tay ôm lấybé Pi, nó vuốt ve bộ lông tím mềm, chống tay đầy suy tư:

– Bé Pi à, chị phải làm sao đây? Chị phải mặc bộnào???

Bé Pi vẫn đang trong trạng thái cực kì thoải máikhi được nó vuốt ve, đưa đôi mắt long lanh đầy vui vẻ nhìn nó. Nó lại thở dài.

Nó phải đưa ra quyết định thôi. Đã vậy thì, nó sẽchọn bộ trang phục đó.

Gật đầu với quyết định của mình, nó nhanh chóngđóng chiếc hộp kia lại rồi ôm lấy chiếc hộp mình đã chọn, chuẩn bị thay quầnáo.

Cốc... cốc... cốc...

Tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên. Nó toangđi mở cửa thì bên ngoài đã vang lên giọng nói của hắn:

– Tiểu Sư, anh đến dạ tiệc trước. Em chuẩn bị rồiđến nhanh.

– Em biết rồi.

Nó đáp lại. Bên ngoài vang lên những tiếng bướcchân khẽ khàng. Có lẽ hắn đã đi rồi.

Cả anh và hắn đều đã đi trước, nó cũng nên chuẩnbị để đến đó thôi, đến muộn sẽ không hay.

Nghĩ là làm, nó lập tức thay ngay bộ trang phụctrong chiếc hộp.

Soi mình trong gương, nó mỉm cười, hoàn toàn hàilòng với hình ảnh của mình hiện giờ. Quay đầu nhìn về phía bé Pi, nó nhẹ nhàng:

– Bé Pi, mình đi thôi nào.

Theo lời nó, bé Pi nhanh chóng bay lên đứng trênvai nó, cọ cọ cái đầu nhỏ xinh vào má nó. Nó và bé Pi nhanh chóng đi đến nơi tổchức dạ tiệc.

Trên đường đi, nó nhìn khắp xung quanh, chẳngcòn ai cả.

– Chúng ta đi trễ rồi sao?

Nó thủ thỉ với bé Pi, khuôn mặt có phần hơi lo lắng.Nếu đến trễ, nó sợ mọi người sẽ nghĩ nó cố tình gây sự chú ý, như vậy chẳng haychút nào cả.

Bước chân nó ngày một nhanh hơn. Cuối cùng cũngđến nơi.

Mới đứng bên ngoài, nó đã nghe rõ tiếng ồn áo,náo nhiệt bên trong. Hít thở thật sâu, nó đưa tay mở cửa bước vào bên trong.

Nhìn vào khung cảnh bên trong kháng phòng, nóhoàn toàn ngơ ngác. Phải nói thế nào nhỉ, quả là tuyệt đẹp, còn hơn những gì mànó tưởng tượng.

Những chùm đèn pha lê đẹp mắt treo lơ lững phíatrên, tỏa ra ánh sáng rực rỡ như ban ngày. Cách bài trí trong phòng cũng rất bắtmắt, mang đậm phong thái quý tộc.

Hết nhìn cảnh vật, nó quay sang nhìn những họcviên trong trang phục dạ hội. Mỗi người muôn màu muôn vẻ, đẹp khỏi phải chê.

– Sư Tử.

Tiếng gọi đưa nó ra khỏi những suy nghĩ. Nó quaysang nơi phát ra tiếng gọi. Mỉm cười vui vẻ, nó tiến đến:

– Kim Ngưu, Thiên Bình, Song Tử. Chào mọi người.

Ngay lúc này đây, ánh mắt của Kim Ngưu, Song Tửvà Thiên Bình đều tập trung vào nó. Cả ba đều thẩn thờ trước vẻ đẹp của nó hiệngiờ.

Nó mặc một bộ đầm đen cách điệu dài phủ đất chiếceo hở vai. Bộ đầm rất hợp với nó, tôn lên dáng vẻ mảnh mai cùng làn da trắng mịncủa nó. Không chỉ có vậy, khuôn mặt nó ngày thường đã cực kì xinh đẹp đêm nay lạiđược phủ thêm một lớp trang điểm nhẹ nên đã xinh đẹp nay lại càng xinh đẹp hơnnhiều lần. Mái tóc tím của nó được để khá đơn giản, một phần xõa dài, một phầnđược tạo kiểu thế nhưng lại hoàn toàn phù hợp với khuôn mặt cùng bộ đầm.

Thấy mọi người đang ngơ ngác, nó cũng không hiểuchuyện gì đang xảy ra. Nó quơ quơ bàn tay nhỏ trước mặt ba người, lên tiếng:

– Này.

Tiếng nói của nó đưa họ trở về thực tại. KimNgưu vẫn không giấu nổi sự ngưỡng mộ trước vẻ đẹp của nó, lên tiếng:

– Sư Tử à, cậu đẹp thật đấy.

Thiên Bình và Song Tử bên cạnh cũng gật gù tỏ ýtán thành. Nó ngỡ ngàng, chỉ biết cười trừ:

– Cả ba cậu đêm nay ai cũng đẹp hết.

Cả bốn người tụi nó cùng đứng trò chuyện vui vẻmà không hay biết rằng xung quanh đang đổ dồn tất cả ánh mắt về phía tụi nó, nhấtlà nó, nó hiện là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người. Họ đều đã từng nhìn thấykhuôn mặt nó một lần thế nhưng không ngờ trong đêm nay, khuôn mặt đó lại càngxinh đẹp hơn nữa, khiến họ phải nhìn say đắm, làm bao người ngất ngây.

Mãi trò chuyện một lúc lâu, nó mới sực nhớ ra mộtchuyện. Nó hỏi Kim Ngưu:

– Kim Ngưu này. Anh Bảo Bình và cậu đi cùng đêmnay nhưng sao giờ chỉ có cậu vậy?

Kim Ngưu lắc nhẹ đầu:

– Tớ không biết. Từ đầu đến giờ tớ chẳng thấyanh ấy đâu cả.

– Còn Ma Kết của cậu đâu?

Song Tử chen vào câu chuyện giữa nó và Kim Ngưu,buông một câu hỏi khiến nó bất giác đỏ mặt, ấp úng:

– Gì... gì mà... Ma Kết... của tớ chứ?

Cả Kim Ngưu, Thiên Bình và Song Tử đều bật cười.Thiên Bình lên tiếng:

– Có gì phải ngại chứ. Nhìn biểu hiện của haingười là đủ thấy hai người có vấn đề rồi.

Mặt nó đã đỏ nay còn đỏ hơn, nóng bừng. Nó cúi gằmmặt. Kim Ngưu tiến lại gần vỗ vai nó:

– Đùa tí thôi mà, cậu đừng ngại. Thiên Bình, SongTử, hai cậu thôi chọc phá Sư Tử đi.

Cả Thiên Bình và Song Tử đều mỉm cười nhìn nhaurồi lại quay sang nhìn nó. Song Tử lại lên tiếng:

– Được rồi, không trêu cậu nữa. Ma Kết đâu rồi,sao từ nãy giờ chưa thấy cậu ta?

Nó ngẩng đầu lên, mặt cũng đã bớt đỏ, khẽ khànglắc đầu:

– Tớ không biết. Anh ấy nói đến đây trước.

Nó vừa dứt lời, cánh cửa phòng đột nhiên bật mở.Người vừa xuất hiện không ai khác chính là hắn. Hắn đang mặc trên người một bộvest cách điệu trông cực kì đẹp mắt. Mái tóc bạch kim cùng bộ vest làm toát lênvẻ đẹp hoàn mỹ của hắn, khiến nó không thể rời mắt.

Vẫn dáng vẻ lạnh lùng như mọi khi, hắn ngangnhiên đi lướt qua tất cả mọi người, tiến về phía nó, anh mắt nó và hắn hệt nhưnhau, không thể rời khỏi đối phương dù chỉ một giây.

Hắn tiến lại đứng đối diện Song Tử và Thiên Bình,thản nhiên nắm tay nó kéo về phía mình, khuôn mặt vẫn không chút cảm xúc nhìnba người còn lại:

– Làm phiền mọi người chăm sóc Tiểu Sư rồi. Từgiờ tôi sẽ lo cho Tiểu Sư.

Nói rồi hắn kéo tay nó đi trước sự ngơ ngác củahết thảy học viên cùng với nụ cười thích thú của Kim Ngưu, Thiên Bình và Song Tử.

Hắn kéo nó ra ban công. Nơi đây hiện không có mộtbóng người, chỉ có nó và hắn. Sự thật là hắn đã ra lệnh cho Nhân Mã không đượcđể bất kì ai đến ban công này làm phiền nó và hắn.

Đứng trên ban công, có cảm thấy hơi lạnh. Nhìnngắm bầu trời sao, phải nói là tuyệt đẹp, tất cả chúng đều lung linh, đều rất rựcrỡ.

Hắn cởi bỏ áo ngoài khoác lên vai nó khiến nó giậtmình, quay đầu nhìn hắn. Mắt nó và hắn nhìn thẳng vào nhau, nó thấy rõ, ánh mắtlạnh lùng vô cảm thường ngày của hắn giờ đây hoàn toàn khác biệt, nó ấm ấp mộtcách lạ thường.

Hắn nhìn con vật đang nằm trên vai nó, nhíu mày:

– Nhóc tím. Đi chỗ khác chơi ngay.

Bé Pi nghe thấy lời nói của hắn liền răm rắpnghe lời, lập tức bay đi. Nó thật sự ngạc nhiên, không ngờ linh thú của nó cũngsợ hắn như vậy.

Thấy bé Pi đã bay đi, hắn hài lòng. Lập tức, hắnkéo nó lại phía mình, ôm thật chặt vào lòng, thì thầm vào tai nó:

– Em... rất đẹp.

Nó mỉm cười, không nói gì, tim đập ngày mộtnhanh. Hắn cũng không nói thêm gì, vẫn giữ chặt nó trong lòng.

Một lúc sau, hắn từ từ buông nó ra, có một chútlưu luyến. Rồi, hắn kéo nó ngồi xuống cạnh hắn, một tay khoác lên vai nó, kéo đầunó tựa lên vai mình.

Cả hai vẫn ở trạng thái yên lặng. Nó thích như vậy.Đôi khi, không phải cứ nói là tốt mà im lặng cũng là một cách thể hiện tình cảm,còn tốt hơn thể hiện bằng những lời nói. Im lặng để ta cảm nhận được sự hiện diệncủa nhau, im lặng để nghe rõ nhịp đập trái tim của nhau, im lặng để ta hiểunhau sâu sắc hơn, để ta biết người kia quan trọng với mình như thế nào.

Thời gian lặng lẽ qua đi, bên ngoài dần xuất hiệnnhững tiến ồn ào. Có lẽ bữa tiệc đã bắt đầu. Nó vẫn tựa đầu vào vai hắn nhưngánh mắt hướng về phía bữa tiệc. Phá tan sự yên lặng giữa hai người, hắn lên tiếng:

– Tham gia thôi.

Nó ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ gật đầu.

Hắn đứng dậy trước, sau đó hắn đưa tay ra trướcmặt nó. Nó ngơ ngác nhìn hắn, hắn lạnh lùng quay mặt sang hướng khác, dường nhưmặt hắn đang đỏ lên:

– Đứng dậy rồi đi.

Nó "à" lên một tiếng, mỉm cười vui vẻ nắm lấybàn tay hắn. Hắn kéo nó đứng dậy, cả hai cùng bước đi.

Đột nhiên, chân nó đạp phải đuôi váy khiến nó mấtloạng choạng, đã vậy, đôi giày cao gót còn làm nó không thể giữ được thăng bằng.Nó nhắm tịt mắt lại, kiểu này thì nó hôn đất mẹ mất thôi.

===ENDCHAP26===    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro