Chap 6: Khúc dạo đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời hôm nay thật khác thường. Mây đen không ngừng kéo đến, từng đàn quạ nối đuôi nhau bay đi bay lại trên trời. Thỉnh thoảng 1 vài con còn bay xuống đậu trên nóc nhà cất những tiếng kêu ''quác quác'' đầy rợn người. Vương Tuấn Khải vừa đi vừa suy nghĩ, không mảy may chú ý đến sự bất thường đang xảy ra. Sáng nay là ngày đầu tiên hắn bước ra khỏi căn phòng hắc ám đó sau 8 năm không nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Vương Tuấn Khải thập phần chán ghét nơi này, nếu không phải ở đây có con người đó, có đánh chết hắn cũng không rời căn phòng kia nửa bước. Đôi lông mày hắn không tự động nhăn lại thành 1 đường khi thấy đám đông vây quanh mình. Vương Tuấn Khải vốn không muốn nán lại lâu nhưng đột nhiên hắn cảm thấy có 1 đôi mắt vẫn luôn nhìn mình, hắn vội quay đầu lại. Trước mặt hắn là 1 khuôn mặt non nớt như thiên sứ, nước da trắng hồng, đôi môi đỏ mọng tươi tắn đang ngơ ngác nhìn hắn trông đến là ngốc nhưng đột nhiên cậu lại kéo tay 1 cậu bạn chạy nhanh vào lớp. Hắn nhìn thân ảnh đó rồi khẽ cười, sau đó hắn cũng nhanh chóng tiến vào lớp.

.

.

.

.

.

Vương Nguyên chưa bao giờ cảm thấy tiết học trôi qua 1 cách nhàm chán như vậy. Cậu nhận thấy bầu không khí trong lớp hôm nay rất lạ, có gì đó rất không ổn. Thường ngày cái lớp của cậu như chim vỡ tổ. Chỉ cần không phải tiết của cô San là nói không dứt miệng. Chuyện trên trời dưới đất gì cũng có,... Nhưng hôm nay lại im ắng lạ thường, Vương Nguyên nhận thấy có gì đó không đúng ở đây.

- Tiểu Hoành, cậu có thấy lớp học hôm nay rất lạ?.- Vương Nguyên quay sang hỏi Lưu Chí Hoành.

- Lạ gì đâu tớ thấy vẫn như mọi ngày mà.- Lưu Chí Hoành nói.

- Ừ vậy thôi chắc tớ suy nghĩ nhiều quá.

Vương Nguyên không biết lúc cậu hỏi câu đó trong mắt Lưu Chí Hoành thoáng hiện lên thần sắc lo sợ nhưng chỉ 1 lúc rồi biến mất. Cậu cũng không hiểu ngày hôm nay mình bị làm sao, cậu chỉ thấy trong người rất khó chịu, hình như là cậu đang thèm máu. Nghĩ vậy Vương Nguyên càng thêm khẩn trương, cậu muốn tiết học nhanh chóng kết thúc........

Cuối cùng cũng đến thời gian nghỉ giải lao giữa giờ. Học viện Vampire vốn là một ngôi trường bán trú thế nên trong trường cũng có rất nhiều KTX. Học sinh trong trường cũng đa phần là Vampire bậc cao, họ vốn không cần phải chen chúc trong những căn phòng chật hẹp, tuy nhiên vì không muốn cha mẹ quản quá chặt nên những cô cậu thiếu gia vẫn thường thích ở KTX. Vương Nguyên cũng trọ ở KTX trong trường, thế nhưng lý do của cậu khác hẳn bọn họ. Thứ nhất cậu ở đây để tiện việc đi lại, thứ hai cậu muốn tìm hiểu đôi chút về ngôi trường kỳ lạ này mà theo như Chí Hoành nói, ở đây có rất nhiều người chết.....Tiếng chuông vừa vang lên, Vương Nguyên liền kéo tay Chí Hoành xuống căntin, không hiểu sao ngày hôm nay cậu thấy đầu óc rất choáng váng, trong cơ thể cứ giống như có từng dòng nhiệt lưu chạy thẳng lên não. Sau khi giải quyết xong bữa trưa, Chí Hoành có việc phải đi, Vương Nguyên cũng muốn yên tĩnh một mình thế nên sau khi Chí Hoành rời đi cậu liền 1 mình tản bộ quanh sân trường.

Bất giác cậu đi đến 1 bãi đất trống sau trường, nơi này cũng không phải là lần đầu tiên cậu đến nhưng lần này Vương Nguyên cảm giác được nơi đây có người. Cậu rẽ từng nhánh cây trên đầu, trước mắt cậu liền xuất hiện 1 căn nhà kho. Vương Nguyên khẽ đẩy cửa bước vào, cậu lên tiếng gọi:

-Có ai ở đây không?. Không có tiếng trả lời, Vương Nguyên nghĩ thầm trong lòng, cậu định ra khỏi đây nhưng ánh mắt cậu đột nhiên chạm phải 1 bức tranh được treo trên tường. Bức họa đó vẽ chân dung 1 gia đình, người phụ nữ bế đứa bé trên tay khuôn mặt rạng rỡ nở nụ cười, người đàn ông thì dang rộng cánh tay ôm hai mẹ con họ vào lòng. Vương Nguyên cảm thấy bức họa có chút quen mắt nhưng nhất thời vẫn chưa nhớ ra đã thấy nó ở đâu. Cậu nhìn xung quanh căn phòng 1 lượt chợt cậu phát hiện ra đây là phòng khách của 1 ngôi nhà, bởi mặc dù căn phòng đã có điểm cũ nát nhưng đồ vật trong phòng như bàn ghế, ly, dĩa đều chứng tỏ điều đó. Ở giữa căn phòng có 1 cây đàn piano, lúc bước vào đây Vương Nguyên chỉ lo quan sát bài trí trong phòng mà không nhận ra có 1 cây đàn piano nằm ngay cạnh đây. Vương Nguyên từ nhỏ vốn thích đàn, khi còn bé cậu chính tai mình nghe thấy Vương Thiên Đằng đánh đàn liền yêu thích nó, cho nên những lúc Vương Thiên Đằng không có nhà cậu lén vào phòng nhạc tự học đàn. Chính là đã lâu như vậy rồi không có sờ vào cây đàn, Vương Nguyên có chút hồi tưởng, cậu bèn cẩn thận ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, nhẹ nhàng điều chỉnh những phím đàn rồi bất giác dạo 1 khúc nhỏ trong ''Thư gửi Elise'' của Beethoven. Cậu say sưa với những phím đàn mà không hề hay biết trong phòng giờ đây đã có thêm thân ảnh của một người...... Vương Tuấn Khải không thể chịu nổi mùi của những Vampire ở đây, chưa hết tiết học hắn đã ra khỏi lớp. Hắn ung dung đút tay vào túi quần đi ngang nhiên trước mắt giáo viên khiến vị giáo sư già trên kia sắp nghẹn chết. Vương Tuấn Khải định bụng sẽ nằm ngủ một giấc chờ người kia xuất hiện thì đột nhiên mắt hắn lóe lên, hắn nhìn thấy cậu đi vào khu đất trống sau trường............

.

.

.

-Bốp....bốp....bốp.......đàn rất hay - Vương Nguyên cứng đờ người, từ khi nào cậu đã thiếu cảnh giác như vậy. Vương Tuấn Khải trông thấy người phía trước đột nhiên dừng đàn liền có điểm không vui, hắn lên tiếng:

-Sao không đàn? Cậu sợ tôi sao?

Vương Nguyên từ từ quay đầu lại vừa hay lúc đó Vương Tuấn Khải cũng cúi đầu xuống, tình cảnh hiện tại giữa hai người thập phần ám muội. Hơi thở của hắn phả lên mặt cậu, Vương Nguyên bất giác đỏ bừng cả khuôn mặt. Từ bé đến lớn đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với 1 nam nhân gần như vậy.

-Anh theo dõi tôi sao?

-Cậu nghĩ sao?-Vương Tuấn Khải nhếch miệng cười lớn, hắn cảm thấy người trước mắt này thật thú vị.

-Chắc là không phải rồi, tôi và anh không quen biết nhau, anh theo dõi tôi chẳng được lợi gì, hơn nữa theo tôi quan sát là anh trốn học ra đây.- Vương Nguyên lớn tiếng nói.

-Nga, đúng là như vậy, nhưng cậu chỉ đoán đúng 1 nửa thôi. Thứ nhất đúng là tôi trốn học ra đây. Thứ 2 tôi không quen cậu nhưng tôi biết cậu có quen biết tôi.- Vương Tuấn Khải nghịch nghịch những ngón tay thon dài của mình, hắn nhìn cậu không rời mắt khiến da đầu Vương Nguyên có chút tê dại. Cậu không nhìn hắn, cậu cố gắng bước nhanh ra khỏi căn phòng. Ngay lúc chân cậu sắp sửa bước ra đột nhiên sau lưng cậu vang lên tiếng đàn. Vương Tuấn Khải nhắm mắt lại, hắn khẽ lướt nhẹ bàn tay lên phím đàn dạo lại khúc nhạc Vương Nguyên vừa đánh. Hắn biết cậu không có rời khỏi đó. Bất chợt Vương Tuấn Khải dừng lại, hắn quay đầu ra sau nhìn cậu, nhếch môi nói:

-Nghe kĩ không, cậu đánh sai nốt thứ 3 trong bản nhạc, điều đó chứng tỏ trong lòng cậu đang rất không ổn. Nhớ kĩ, tên tôi là Vương Tuấn Khải, sau này sẽ còn gặp lại.

Vương Nguyên đứng bất động trong giây lát, trong phòng giờ đã không còn 1 ai. Cậu cứ ngỡ mình vừa gặp ảo giác nhưng cảm xúc đó.....không thể là sai được. Vương Nguyên khẽ đưa tay sờ vào mặt mình, cậu khẽ lẩm nhẩm lại tên người đó, Vương Tuấn khải......Vương Tuấn Khải......Vương Tuấn Khải......Anh ấy tên là Vương Tuấn Khải. ............................

~End chap 6~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro