Chương 19: Xuất phát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã tới ngày đi cắm trại. Hôm nay là thứ hai – ngày chuyến đi bắt đầu, và sẽ kết thúc vào tối thứ tư, trọn vẹn ba ngày hai đêm. Khỏi phải nói, hiện tại bây giờ Vương Nguyên đang vô cùng vô cùng phấn khích luôn. Mới năm giờ sáng, trời còn tối hù, vậy mà cậu đã thức dậy, chạy lăng xăng khắp phòng, hết kiểm tra ba lô rồi loay hoay nghiên cứu lịch trình, sau đó lại kiểm tra ba lô, cứ như thể nếu quên một thứ gì đó thì sẽ chết không bằng. Tiếng dây kéo loạt xoạt, còn tiếng đồ vật bị quăng lên giường, rồi còn nhiều tiếng động khác nữa cứ vang lên đều đặn trong căn phòng ký túc xá vốn dĩ rất yên tĩnh này.

Vương Tuấn Khải vì tối hôm qua thức khuya rất mệt mỏi, lại bị tên nhóc cùng phòng với mình làm cho ồn ào không ngủ được nên cảm thấy bực mình vô cùng. Hắn ngồi nhổm dậy, dùng một ánh mắt hằn tia lửa điện nhìn tên nhóc kia, sát khí tỏa ra đầy phòng. Ấy thế nhưng đứa bị nhìn vẫn không hay không biết, còn ngây thơ nhìn lại, lên tiếng hỏi, "Ủa Tuấn Khải, anh dậy rồi à, dậy sớm thế?" kèm theo đó là một nụ cười ngơ ngơ hết sức, nhưng trong mắt Vương Tuấn Khải bây giờ sao mà thấy khó ưa quá chừng đi.

Hắn im lặng không trả lời, lấy tay xoa xoa hai bên thái dương, rồi đứng dậy, dáng vẻ mệt mỏi bước vào toilet.

Vương Nguyên cũng không để ý gì nhiều, cậu vẫn tiếp tục công việc kiểm tra balo của mình. Còn những ba tiếng nữa mới tới giờ tập trung, nhưng cậu không tài nào ngồi yên được, trong lòng cứ thấy bồn chồn không thôi. Dù sao cũng là lần đầu tiên đi với lớp mới, tất nhiên không tránh khỏi cảm giác như vậy a.

Chuyến đi ngoại khóa này dự tính là sẽ tổ chức đi ba ngày hai đêm, sáng khởi hành, khoảng chiều tối là sẽ đến nơi và bắt đầu dựng lều cắm trại. Tuy nhiên, nếu như vậy sẽ rất mất sức cho mọi người, ngồi trên xe sáu tiếng đồng hồ, đến nơi mà không được nghỉ ngơi thì cũng không hay lắm, vì thế nên lịch trình có một chút thay đổi. Nhà trường quyết định sẽ thuê khách sạn cho học sinh, để sáng hôm sau mọi người sẽ bắt đầu các hoạt động ngoại khóa. Dù sao chuyến đi cắm trại này dài ngày hơn chuyến đi của học kỳ trước, nên phải cân nhắc thật kỹ lưỡng.

Vương Tuấn Khải thân là phó ban của hội học sinh, nằm trong ban tổ chức của chuyến đi, nên mấy ngày nay cứ phải đi họp suốt, thậm chí sáng nay là khởi hành rồi vậy mà hôm qua vẫn họp. Đối với một người không có hứng thú như hắn, việc làm ban tổ chức của chuyến đi như thế này thì đúng là mệt mỏi vô cùng.

Loay hoay trong phòng chuẩn bị suốt gần hai tiếng, trời cũng sáng hơn, đến khi cảm thấy tất cả đều ổn, đồ đạc đều đã chuẩn bị đầy đủ, Vương Tuấn Khải nhanh chóng vác balo rời khỏi ký túc xá đến trường trước, bởi hắn là ban tổ chức, nên có một số việc cần phải làm.

Còn lại một mình Vương Nguyên ở trong phòng. Cứ ngồi đó mãi cũng chán, cậu xem kỹ lại một chút, sau đó cũng nhanh chóng đeo balo, khóa cửa phòng lại, rời khỏi ký túc xá đến trường.

"A Tiểu Nguyên, đi sớm thế, còn một tiếng nữa mới đến giờ tập trung mà?" vừa xuống cầu thang thì có ai đó vỗ vai làm Vương Nguyên giật mình, quay lại thì thấy tên nhóc Lưu Chí Hoành, bên cạnh còn có lớp phó học tập đại nhân. Cả hai cũng đang đến trường.

"Sớm thì có sao đâu, cậu cũng đi sớm vậy thôi." Vương Nguyên trả lời, đồng thời gỡ tay tên nhóc đang đặt lên vai mình ra, mặt lém lỉnh ghé sát tai cậu nhóc, gằn từng tiếng, "Mà cậu vừa mới gọi tớ là gì, Tiểu Nguyên? Tiểu Nguyên là để cho cậu gọi đấy hả? Hả? Hả?" mỗi từ hả cậu ký nhẹ vào đầu cậu nhóc một cái rồi cười rộ lên, Lưu Chí Hoành chỉ biết phụng phịu lấy tay xoa đầu, rồi sau đó cũng cười cười líu la líu lo nói chuyện với Vương Nguyên. Cả ba lững thững đi, vừa bước vào cổng trường đã thấy từng chiếc xe du lịch nối tiếp nhau thành hàng dài ở trước cổng, trong lòng mỗi người đều cảm thấy phấn khởi hẳn lên.

Cả ba người tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, bắt đầu tán gẫu giết thời gian, chờ tới giờ tập trung.

"Vương Tuấn Khải trong ban tổ chức, vậy là anh ta sẽ không tham gia vào các trò chơi được rồi." Vương Nguyên nói với Lưu Chí Hoành, ánh mắt hướng về phía sảnh, nơi mà vị phó ban hội học sinh nào đó đang bận bịu với đống dụng cụ cắm trại.

"Đúng vậy." Lưu Chí Hoành cũng nhìn theo, tay chắp trước ngực, ánh mắt long lanh, "Trời ơi nam thần Karry, nam thần thật tuyệt vời quá đi, anh ấy thật là giỏi quá, còn trong ban tổ chức nữa a a a, nếu tớ là con gái, nhất định tớ sẽ yêu anh ấy mất..."

"Này đừng có mở miệng ra là nam thần này nam thần nọ, thần cái quái gì, chỉ là người bình thường thôi mà." Vương Nguyên lẫn Thiên Tỉ cùng đồng thanh, cả hai ngạc nhiên nhìn nhau. Thiên Tỉ ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác khiến Vương Nguyên chả hiểu gì cả. Cậu nói với Lưu Chí Hoành, "Tớ nói cậu nghe, Vương Tuấn Khải ấy hả, thật ra không tuyệt vời như vậy đâu nha." cậu lấm lét nhìn về phía Vương Tuấn Khải, bày ra bộ mặt bí hiểm, giọng đè xuống cứ như đang kể chuyện ma.

"Này nhé, tớ kể cho nghe, anh ta là một người cực kỳ cực kỳ khó tính luôn, mới sáng sớm cậu thử làm ồn một chút đi, thế nào cũng bị anh ta nhìn đến muốn thủng mặt, còn nữa, chậc chậc... anh ta cả ngày đều bày ra một bộ mặt như chủ nợ, cậu cứ thử chung phòng với anh ta như tớ xem... hây da... chắc sẽ nghẹt thở mà chết mất. Còn nữa... @#$%^&!#$%^&..."

Vương Nguyên cứ thao thao bất tuyệt, không để ý đến ánh mắt khinh bỉ của Lưu Chí Hoành. Thiên Tỉ ngồi kế bên chỉ biết lắc lắc đầu cười, vị lớp trưởng lớp hai của chúng ta lại bắt đầu nói xấu người cùng phòng với mình nữa rồi.

Trước sảnh, người nào đó không bị bệnh gì bỗng nhiên hắt xì một cái.

Bầu trời càng lúc càng sáng rõ hơn, học sinh tập trung càng lúc càng đông, gương ai nấy cũng hớn hở và phấn khích, chuyến ngoại khóa lần này cả giáo viên cũng đi, nên ai ai cũng thấy vui hơn rất nhiều. Vương Nguyên xởi lởi, hết nói với người này rồi cười với người kia, cả sân trường càng lúc càng rộn ràng sôi động, không khí náo nhiệt hơn hẳn so với ngày thường.

Vương Nguyên chạy lòng vòng điểm danh, đến khi mọi người trong lớp đã có mặt đầy đủ thì cũng tới giờ tập trung. Mỗi lớp xếp thành hai hàng ở sân trường nghe thầy tổng quản nhiệm dặn dò một chút, sau đó từng lớp từng lớp di chuyển lên xe, chuẩn bị xuất phát.

Lúc đi ngang qua chỗ ban tổ chức, Vương Nguyên khều nhẹ Vương Tuấn Khải một cái khiến hắn giật mình, vừa quay lại thì thấy gương mặt cười toe toét của cậu. Cậu nháy mắt với hắn, "Tuy là không có dịp được chơi trò chơi so tài với anh, nhưng mà thôi, cố gắng lên nha, nhất định phải tổ chức mọi thứ cho thật tốt đó." cậu cười với hắn rồi nhanh chóng bước lên xe.

Vương Tuấn Khải đơ ra mấy giây, tự nhiên thấy mặt mình nóng lên, cũng không biết tại sao luôn. Hắn nhìn cậu nhóc cùng phòng với mình bước lên xe, mặt mày cũng từ từ giãn ra, rồi sau đó nhanh chóng quay trở lại làm tiếp công việc của mình.

Một lớp học có khoảng ba mươi lăm học sinh, đợt ngoại khóa lần này có một vài người không đi được, xe du lịch lại bốn mươi lăm chỗ, nên nhà trường quyết định sẽ ghép lớp lại, cùng ngồi chung một xe. Lớp của Vương Nguyên là lớp đi đầy đủ nhất, nên vừa lên là thấy ngay toàn mấy gương mặt quen thuộc đến phát chán của đám lớp hai, chỉ lác đác vài người từ bên lớp khác.

Lưu Chí Hoành và Thiên Tỉ vừa bước lên xe, Vương Nguyên liền kéo Lưu Chí Hoành lại, cười đon đả, "Này Nhị Hoành, ngồi chung với tớ đi.", lời vừa nói xong, còn chưa kịp nghe trả lời thì Thiên Tỉ kéo tay nhóc Hoành lại, nói với Vương Nguyên, "Cậu ấy ngồi chung với tớ rồi." sau đó quay sang cậu nhóc, "Hôm bữa hứa với tớ là đi cắm trại tụi mình ngồi chung mà, phải không?" Thế rồi, Thiên Tỉ đẩy cậu nhóc ngồi xuống chỗ trước mặt, cũng không để ý đến vị lớp trưởng nào đó đang mở to mắt nhìn mình, vô tư ngồi xuống kế bên tên nhóc Nhị Hoành kia luôn.

Vương Nguyên vẫn còn đơ ra chưa kịp phản ứng, đến lúc nhìn lại thì đã thấy Thiên Tỉ và Chí Hoành yên vị tại hàng ghế thứ hai, mà có vẻ như ai cũng ngồi vào chỗ hết rồi thì phải, chỉ có mình cậu là vẫn cứ đứng đó.

Aish~ không có Lưu Chí Hoành thì ai ngồi với cậu bây giờ? Vương Nguyên gãi gãi đầu, ánh mắt láo liên nhìn ngó xung quanh, cảm giác như mình đang bị lơ đi vậy.

Thiên Tỉ sau khi yên ổn chỗ ngồi xong, cậu ta liền đứng dậy đem balo của mình đặt lên giá hành lý. Nhìn cái balo to vậy mà cậu ta nhấc lên vô cùng nhẹ nhàng, sau đó lại tiếp tục lấy cái balo của Lưu Chí Hoành đặt lên luôn, để kế balo của mình, hành động vô cùng tự nhiên mặc dù Chí Hoành không hề yêu cầu cậu ta làm. Thiên Tỉ cất balo xong còn quay qua hỏi "Có bị say xe không?" rồi móc trong túi ra một viên kẹo gừng đưa cho tên nhóc Nhị Hoành kia, sau đó cũng nhanh chóng ngồi xuống, quay sang bắt đầu cười nói với nhau.

Sao mà tên nhóc Nhị Hoành và Thiên Tổng đại nhân hôm nay trông đáng ghét quá đi.

Vương Nguyên còn đang không biết phải rủ ai ngồi với mình, lại thấy tên nhóc kia được Thiên Tổng đại nhân quan tâm vậy, trong lòng bắt đầu nảy sinh cảm giác ghen tỵ.

Gì chứ, hai người hứa với nhau là sẽ ngồi chung ư, Đại Nguyên đây cũng không thèm, không thèm, không thèm nữa.

Cậu nhìn ngó xung quanh, phát hiện mình đang đứng ngay giữa lối đi trên xe. Như vậy cũng không hay lắm, thế là cậu đành đem cái balo to bự của mình đặt lên giá hành lý, sau đó miễn cưỡng ngồi xuống hàng ghế bên cạnh Thiên Tỉ và Chí Hoành, cách nhau một lối đi.

Xe của Vương Nguyên là xe số bảy, có vẻ như mọi người đều đã lên đầy đủ. Tuy nhiên chỗ kế bên cậu lại chả có ai ngồi, cậu cũng chẳng thèm quan tâm đến, ánh mắt lơ đãng ngó ra cửa kính xe, trong lòng vẫn còn ấm ức.

Lát sau, thầy tổng quản nhiệm bước lên xe, tiếp tục dặn dò thêm một số điều nữa. Vương Nguyên nghe tai này lọt tai kia, chữ được chữ mất. Trên cửa kính xe, từng tia nắng chiếu xuống rọi trên gương mặt cậu. Dù là đang mùa xuân nhưng cũng sắp đến hè rồi, nên không khí dễ chịu vô cùng.

Thầy tổng quản nhiệm dặn dò một hồi rồi nhanh chóng xuống xe. Ngay sau đó lại có một người khác bước lên, đúng hơn là chạy lên xe, trông bộ dáng vô cùng hấp tấp, có vẻ là một học sinh nào đó đi trễ.

"Xin lỗi, mình để quên chút đồ phải quay lại lấy nên đến trễ, xin lỗi."

Người vừa bước lên còn chưa kịp ngồi vào chỗ đã cuống quýt xin lỗi, Vương Nguyên tò mò ngước mắt lên nhìn, thì ra là một cô bạn nào đó, không phải học sinh lớp hai.

Cô bạn ấy vừa mới xuất hiện đã khiến không ít người chú ý tới, bắt đầu có vài tiếng xì xào nổi lên. Một số tên choi choi ở cuối xe còn vẫy vẫy tay chào hỏi không ngớt. Vương Nguyên liếc mắt quan sát, thầm đánh giá, cô bạn này thật ra cũng không tệ. Dáng thon gầy, tóc ngang vai, mặc quần jeans bó sát, chiếc áo phông màu hồng rộng thùng thình in chi chít cơ man nào là mèo Hello Kitty, nhìn khá là xinh xắn và dễ thương. Người như vậy xuất hiện khiến cho người ta trầm trồ cũng không phải là lạ. Vương Nguyên thầm nghĩ vậy, nhưng cậu cũng không phải 'người ta', nên lại quay qua, tiếp tục lơ đãng ngó ra cửa sổ.

Cô bạn ấy lẽn bẽn cười, nhìn xung quanh một hồi rồi tiến đến chỗ cậu:

"Bạn Vương Nguyên ơi, mình ngồi chỗ này nha?"

Vương Nguyên bị cô bạn ấy làm cho giật mình, cậu dáo dác nhìn xung quanh, phát hiện trên xe chỉ duy nhất chỗ kế bên cậu là còn trống. Đúng là nếu không ngồi đây thì cũng chẳng biết phải ngồi đâu bây giờ.

Vương Nguyên nhìn cô bạn, tạm thời không biết nên phản ứng như thế nào đây. Cậu cảm giác rằng tất cả ánh mắt của mọi người trên xe dường như đang chĩa thẳng về phía cậu làm cho cậu trong phút chốc cảm thấy chột dạ.

Vương Nguyên thầm nhủ trong lòng, không nghĩ rằng chuyến đi này mình lại ngồi chung với con gái. Tuy rằng cậu là một người vô cùng dễ gần hòa đồng thân thiện, nhưng ngồi chung với con gái như vậy cũng làm cậu có chút ngại, chưa kể đây không phải bạn cùng lớp, không quen thân gì, lại càng thấy ngại hơn.

Nhưng mà thôi, dù sao cũng có người ngồi chung, quen hay không quen cũng vậy thôi, đỡ hơn là ngồi một mình. Vương Nguyên nhìn cô bạn kia, vui vẻ gật đầu.

Cô bạn ấy thấy vậy, liền cầm cái balo của mình, giọng điệu có chút ngại ngùng nói với cậu, "À... bạn có thể..."

"Không sao, cứ đưa cho mình." Vương Nguyên hiểu ý, cậu ngắt lời, không đợi cô bạn nói hết, ngay lập tức đứng dậy cầm cái balo của cô bạn ấy đặt lên giá hành lý, xong còn dịch người sang một bên, nhường chỗ để cô bạn ấy bước vào ngồi bên trong.

Đám trên xe thấy cảnh ấy liền 'ồ' một tiếng rõ to. Vương Nguyên nhíu mày khó hiểu, có cái quái gì mà kích động chứ, bộ chưa thấy người ta lady first bao giờ à, có cần phải phản ứng ghê thế không.

Cô bạn ấy cảm thấy hơi ngại liền cúi đầu xuống, nhanh chóng bước vào ngồi ghế bên trong.

"Cám ơn Vương Nguyên nhé." cô bạn ấy nói với cậu, giọng nói vô cùng trong trẻo.

"Không có gì đâu." cậu trả lời, nở một nụ cười tươi nhất có thể. Cô bạn ấy nhìn thấy vậy, liền bị đơ mất mấy giây, khuôn mặt bỗng chốc đỏ hết lên.

Quả là lớp trưởng Vương của lớp hai có khác, đúng như lời đồn, chỉ cần cười lên thôi cũng có thể hút hồn người khác.

Vương Nguyên không để ý đến biểu hiện của cô bạn, cậu vô tư vô lự ngồi xuống kế bên. Rồi giống như sực nhớ ra chuyện gì đó, cậu quay sang nhìn cô bạn ấy, cười thân thiện:

"À mà tại sao bạn biết mình tên Vương Nguyên thế?"

"Ờ thì..." cô bạn ấy có vẻ bối rối, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, cũng nở một nụ cười lại với Vương Nguyên, "Thì bạn là học sinh mới chuyển đến, được bầu làm lớp trưởng của lớp hai, ai cũng biết cả thôi mà."

"Mình còn nghe nói bạn là một người chơi bóng rổ rất giỏi nữa, học kỳ trước còn giúp cho trường trung học A đoạt giải ở trận đấu toàn thành."

Woa...

Vương Nguyên nghe cô bạn ấy nói vậy, trong lòng như nở hoa. Hóa ra cậu lại hot đến thế, ha ha ha, người ta còn biết cả thành tích về bóng rổ của cậu nữa cơ, cậu quả nhiên là hotboy của trường mà... ha ha ha...

"Bạn quá khen, rất vui được làm quen với bạn." Vương Nguyên mặt mày rạng ngời sắc xuân, cười cười làm quen với cô bạn kế bên. Cô bạn ấy nhìn cậu như vậy, cũng thấy vui lây.

"Hi hi, mình cũng rất vui được làm quen với bạn. À mà, mình là Trịnh Tử Khởi, học lớp một kế bên lớp cậu đó."

"Ồ, là Trịnh Tử Khởi à, tên cũng đẹp lắm...."

Vương Nguyên cười ha ha bắt đầu hỏi han bắt chuyện với cô bạn mới quen này, Trịnh Tử Khởi cũng không phải kiểu người khép kín, thấy Vương Nguyên nhiệt tình như vậy cũng vui vẻ đáp lại, không khí giữa hai người thoáng chốc đã không còn ngượng ngập nữa.

Lưu Chí Hoành ngồi bên này liếc nhìn sang, liên tục nháy mắt với Vương Nguyên, cậu thấy vậy thì không hiểu cho lắm, nhưng cũng không để ý đến. Lát sau bác tài xế bước lên, nhanh chóng khởi động xe, từ từ rời khỏi trường.

Không khí lúc này đã bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên, Vương Nguyên 'Yay' lên một tiếng, tay chỉ lên trời gào to "Xuất phát thôi!" gương mặt hớn hở như trẻ em được quà, vô tình làm cho Trịnh Tử Khởi ngồi kế bên trong phút chốc cảm thấy tim mình như đập loạn lên.

Cuối cùng, chuyến đi cắm trại cũng đã bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro