Chương 108: Vì sao anh tức giận.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sau khi xe khởi động, Vương Tuấn Khải theo bản năng khống chế tốc độ xe tốt, xe từ từ đi phía trước, trong lòng gào thét mau dừng lại, nhưng lại vẫn không có làm như thế nào. .

Vương Nguyên vuốt cửa sổ xe, chạy theo xe, không ngừng hô.

"Thiếu chủ —— thiếu chủ ——"Chính là sau khi chạy một đoạn đường ngắn, cậu cũng đã chạy hết nổi rồi, mệt mỏi ngồi lên trên mặt đất, vừa thở, vừa khóc.

"Thiếu chủ ——"Trước kia cậu cũng chỉ nhìn thấy thiếu chủ tức giận người khác, nhưng mà lúc này đây, thiếu chủ tức giận cậu, lòng của cậu đau quá, cậu không biết mình đã làm sai điều gì, khiến cho thiếu chủ tức giận như vậy, cậu biết mình ngốc, nhưng mà lại không biết mình ngốc như vậy, thiếu chủ tức giận cái gì cậu cũng không biết.

Vương Tuấn Khải lái xe đi về phía trước, lái xe đến trên đường cái, vừa lái xe vừa nổi giận mà đánh tay lái.

"Đáng giận, cậu ngốc này tại sao phải nói chuyện giúp Vương Hùng, vì sao?"Nguyên nhi luôn rất ngoan ngoãn, ở bên cạnh anh đều rất nghe lời, vì sao hôm nay lại đi nói chuyện giúp Vương Hùng, vì sao, mặc kệ cậu nói gì, chỉ cần là giúp Vương Hùng, anh rất không thích.

"Shift——" Trong lòng Vương Tuấn Khải vùng vẫy một lúc, ngay lúc đó đột nhiên phanh lại, dừng xe ở ven đường, ngồi ở trên ghế lái, không ngừng nổi giận, nhớ lại bộ dáng một mực cung kính vừa rồi của Vương Nguyên với Vương Hùng, cơn tức một chút cũng không có giảm bớt, ngược lại gia tăng lên.

Nhưng mà anh đi như thế, thì Nguyên nhi làm sao?Một hồi tức giận, một hồi lo âu, làm cho anh bực bội vô cùng, chỉ có thể ra sức mà đánh tay lái.

Vương Nguyênngồi dưới đất, khóc một lúc, cũng không có người để ý tới cậu, người trên đường đi tới đi lui, tuy đều liếc nhìn cậu, nhưng lại không có bất kỳ ai dừng bước lại, quan tâm cậu một câu.

Đối với cái loại tình huống này, Vương Nguyên cũng không thèm để ý, trong lòng chỉ nhớ Vương Tuấn Khải, suy nghĩ tại sao anh lại tức giận cậu?

"Thiếu chủ ——"Cậu nên làm sao mới có thể khiến cho thiếu chủ không tức giận?

Vương Nguyên ngẩng đầu, nhìn ánh sao lấp lánh trong đêm trên đường phố, rất xa vời.

Cậu là một người mù đường, vốn không biết rõ đường về nhà, hơn nữa trên người cũng không có tiền, cậu nên làm cái gì bây giờ a, hiện tại chỉ có gọi điện thoại cho Chí Hoành, bảo cậu ấy tới đón cậu.

Mỗi lần gặp phải khó khăn, cậu sẽ tìm Chí Hoành hỗ trợ, nhưng mà cậu biết rõ, Chí Hoành cũng là con trai, một ngày nào đó cậu ấy cùng người yêu mến mình rời khỏi cậu, cho đến lúc đó, cậu sẽ tìm ai giúp đỡ?

Vương Nguyên lấy điện thoại di động trong túi ra, ngẩn người với điện thoại một lúc, cuối cùng quyết định vẫn là gọi điện thoại cho Chí Hoành. 

Khi cậu đang tìm dãy số của Chí Hoành thì kết quả đột nhiên một người vọt ra, hung hăng đẩy cậu một phen, sau đó đoạt điện thoại đi.

"A ——" Vương Nguyên bị đẩy ngã trên mặt đất, đau đớn mà kêu một tiếng, cục đá nhỏ trên mặt đất cứa vào bàn tay của cậu nhiều vết thương, vết thương tuy không lớn, nhưng mà rất đau, những vết máu nhỏ từ từ xông ra.

Vương Nguyên cố gắng đưa tay lên tới bên miệng, thổi hơi một chút, dùng cái này để giảm bớt đau đớn.

Thì ra cậu không chỉ là người ngu ngốc, còn là một người xui xẻo, không đến vài ngày, liên tục bị đoạt hai lần, lần đầu tiên có con của cậu lấy lại được đồ, lần thứ hai thì sao, chỉ sợ không có ai giúp cậu.

Trên người vốn là không có tiền, liền điện thoại duy nhất cũng bị đoạt, thiếu chủ cũng không cần cậu, Khải Nguyên cũng không thấy, bây giờ rốt cuộc cậu còn có thể làm cái gì, cậu còn có cái gì?

Vương Nguyên lạnh lùng cười, bất đắc dĩ mà lắc đầu, ngồi dưới đất, ánh mắt trống rỗng không biết đang nhìn cái gì, nước mắt ràn rụa, hai mắt sưng đỏ, ánh mắt đờ đẫn, rất giống một búp bê bằng sứ không biết tức giận.

Ầm ầm —— lúc này bầu trời sấm vang một hồi, tiếng vang này, làm cho người trên đường bước nhanh hơn, tìm nơi trốn đi, vốn đường cái náo nhiệt, không đến một hồi thì trở nên rất vắng lạnh.

Ầm ầm —— lại một trận nổ, không lâu chính là mưa to tầm tã.

Trời mưa, ông trời vào lúc này mà mưa, vì sao? Ông trời tại sao muốn cậu ở thời điểm bất lực như thế lại đổ mưa, chẳng lẽ là vì cậu khóc sao?

Vương Nguyên không có tránh mưa, vẫn ngồi dưới đất, nhìn lên bầu trời, để ưa đánh lên trên mặt của cậu, hai mắt nhắm lại, cảm thụ mưa lạnh như băng.

Nhưng cho dù nước mưa lạnh, cũng không bằng lòng cô giờ này khắc này lạnh, mất hết ý chí, hình dung đúng loại cảm giác hiện tại này của cậu.

Vương Nguyên mặc mưa xối ở trên người cậu, ở trong mưa cười khổ, nước mắt đi theo cùng mưa, không ngừng chảy xuống từ trên mặt, khiến cho cậu phân không ra đâu là nước mắt, đâu là mưa?

Đột nhiên, mưa không đánh tới trên người của cậu nữa, cậu cho rằng hết mưa rồi, nhưng mà cách đó không xa, vẫn còn có giọt mưa lớn như hạt đậu không ngừng từ phía trên rơi xuống, vì vậy ngẩng đầu lên nhìn.

Thì ra trên đầu cậu xuất hiện một cái ô lớn màu đen, mà chủ nhân của cái ô lại tự xưng là bạn học của cậu Tăng Hải Lâm.

"Nguyên Nguyên, làm sao một mình em ở nơi này, mưa lớn như vậy, xối em như vậy, sẽ sinh bệnh đó." Tăng Hải Lâm vừa che dù, vừa ngồi xổm xuống, muốn nângVương Nguyêndậy.

Vương Nguyênkhông đứng dậy, vươn tay gỡ tay anh ta đặt ở trên cánh tay cậu ra.

"Xin anh thả tôi ra."Thiếu chủ không thích người này, cho nên cậu không muốn cùng người này có bất kỳ giao du nào.

"Nguyên Nguyên, người yêu em đâu rồi, anh ta làm sao có thể để em một mình ở nơi này, mau đi theo anh đi, cơn mưa này rất lâu mới ngừng." Tăng Hải Lâm không buông, tay bị lấy ra rồi, nhưng mà lại trả về.

"Tôi bảo là anh thả tôi ra." Vương Nguyên rất mãnh liệt rống to với Tăng Hải Lâm, lần nữa lấy tay anh ta ra.

"Anh sẽ mặc kệ không thả em, em bị xối như vậy, nhất định sẽ sinh bệnh, đi, mau theo anh đi." Tăng Hải Lâm dùng sức, thật sự chỉ muốn kéo Vương Nguyên lên.

"Anh thả tôi ra, tôi bảo là anh thả tôi ra, không cho phép đụng tới tôi." Vương Nguyên bị kéo lên, cố gắng hất Tăng Hải Lâm ra, sau đó đi ra khỏi cây dù của anh ta, tiếp tục để mưa xối đánh cậu.

"Nguyên Nguyên, nhà của em ở đâu, anh đưa em trở về." Tăng Hải Lâm đuổi kịp cậu, bung dù che cho cậu.

"Không cần anh lo, không cho phép theo tôi." Vương Nguyêndùng giọng ra lệnh Tăng Hải Lâm, sau đó đi lung tung ở trên đường cái, cũng không biết chính mình đi tới đâu.

Tăng Hải Lâm rất bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo cậu, cùng cậu bảo trì khoảng cách xa ba bước.

Người tránh mưa ở một bên nhìn một màn Vương Nguyên và Tăng Hải Lâm ở trong mắt, tất cả mọi người cho bọn họ là một đôi tình nhân, đang cãi nhau !

 Vương Tuấn Khải ngồi ở trong xe, nhìn mưa bên ngoài, trong lòng rất lo lắng, cũng rất sốt ruột.

Thời tiết vừa rồi khá tốt, nói như thế nào đã có mưa xuống, Nguyên nhi một mình ở bên ngoài, không biết hiện tại em ấy thế nào, có thể tìm nơi tránh mưa hay không?

"Đáng ghét ——" Vương Tuấn Khải tức giận nửa ngày, cuối cùng đánh không lại nỗi lo lắng và bất an ở trong lòng, vì vậy lái xe trở về, trở về tìm Vương Nguyên.

Cái con người ngốc này, có lẽ bây giờ còn không nghĩ ra tại sao anh tức giận rồi, nhưng mà anh vì chút chuyện ấy mà giận dỗi cậu, hình như là hơi quá đáng.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro