Chương 116: Anh ngã bệnh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Bà Lâm cho rằng Vương Tuấn Khải chỉ trở về phòng thay quần áo mà thôi, hoàn toàn cũng không có tới nhìn xem, vẫn ở lại gian phòng Vương Nguyên, chăm sóc cậu. .

Nhưng mà không lâu sau, liền quên chuyện này đi.

Mấy tiếng đồng hồ sau.

"Mẹ Lâm ——" Vương Nguyên cố gắng mở mắt, ánh sáng mãnh liệt đâm vào trong mắt của cậu, làm cho cậu hơi khó chịu, nhưng mà cũng khiến cho cậu biết, bây giờ trời đã sáng.

Nhất định cậu đã ngủ rất lâu rồi, trời đã sáng, không biết bây giờ thiếu chủ đang ở đâu, có còn tức giận cô không?

"Nguyên Nguyên con đã tỉnh, cảm thấy như thế nào?" Bà Lâm thả một cái gối ôm sau lưng Vương Nguyên ,vịn cậu.

"Tốt hơn nhiều, không còn choáng đầu, thân thể cũng có sức lực, đúng rồi Mẹ Lâm, thiếu chủ trở về chưa?" Cậu đã ngủ một giấc rồi, có thể lúc này Chí Hoành đã tìm được thiếu chủ rồi, như vậy có lẽ thiếu chủ cũng sẽ theo Chí Hoành đến đây, nhưng mà vì sao lúc cậu tỉnh lại không thấy anh?

"Đã trở lại rồi! " Bộ dáng Bà Lâm có vẻ tự nhiên đáp lại Vương Nguyên, mới trả lời xong thì vẻ mặt kinh ngạc, tự trách mình, "Ôi chao, sao ta lại quên đi thiếu chủ?"Thiếu chủ đi đổi quần áo lại đổi mấy giờ rồi, còn chưa trở lại, nhất định là xảy ra chuyện gì rồi.

"Mẹ Lâm, thiếu chủ làm sao vậy?" Vương Nguyên nhìn bà Lâm kinh hoảng như vậy, mình cũng kinh hoảng theo.

"Nữa đêm hôm qua thiếu chủ đã trở lại rồi, ta thấy cả người cậu ấy ướt đẫm, vì vậy bảo cậu ấy trở về phòng thay quần áo, nhưng mà cũng đã qua mấy giờ rồi, còn chưa có thấy cậu ấy đi ra, buổi sáng này bận quá, ta quên luôn chuyện thiếu chủ, bây giờ ta lập tức đi phòng của cậu ấy xem sao." Bà Lâm vội vàng chạy ra ngoài.

Thông thường bà không cần chăm sóc thiếu chủ như vậy, nhưng mà lần này không giống vậy, bởi vì ngày hôm qua bà cũng cảm thấy thiếu chủ có chuyện, hình như cũng ngã bệnh.

Xem ra bà già rồi, trí nhớ hơi kém, chuyện quan trọng như thế sao có thể quên.

"Mẹ Lâm, con cũng đi." Vương Nguyên mặc đồ ngủ, cứ như vậy xông ra ngoài, đi theo đằng sau bà Lâm.

"Thiếu chủ, cậu có ở bên trong không, mở cửa ra đi!" Bà Lâm đi đến trước cửa phòng Vương Tuấn Khải, dùng sức gõ cửa phòng, còn la lớn tiếng.

"Mẹ Lâm, thiếu chủ ở phòng này sao?" Vương Nguyên nhìn cửa phòng đóng chặc, trong lòng rất khẩn trương, cũng có chút xíu hưng phấn.

Đợi lát nữa cửa mở ra thì cô có thể nhìn thấy thiếu chủ rồi, đầu tiên nhìn thấy anh, nhất định cậu sẽ nói xin lỗi với anh, mặc kệ cậu đã làm sai điều gì, có phải là lỗi cậu hay không, trước tiên cứ xin lỗi vậy, chỉ cần thiếu chủ có thể tha thứ cậu là được rồi.

"Ừ." Bà Lâm gật gật đầu, sau đó tiếp tục gõ cửa.

Gõ rất nhiều lần, cũng không có nhìn thấy bất kỳ động tĩnh nào.

"Thiếu chủ, cậu đang ở bên trong chứ, mở cửa ra đi." Bà Lâm mụ xoay vặn khóa ngoài cửa, nhưng mà vặn thế nào cũng không mở, xem ra là đã khóa trái từ bên trong rồi.

"Làm sao vậy, mẹ Lâm?" Vương Nguyên đứng ở một bên, sốt ruột nhìn tay bà Lâm, hi vọng tay của bà có thể mở cửa nhanh lên.

"Hình như thiếu chủ khóa trái mình ở bên trong, làm thế nào cũng không mở cửa được." Bà Lâm càng nóng nảy hơn, hai tay cùng dùng sức, nhưng mà bất kể dùng sức thế nào, vẫn là vô dụng.

"Nhất định thiếu chủ còn đang giận con, cho nên không có ý định mở cửa gặp con, anh ấy vẫn không tha thứ cho con." Vương Nguyên cho rằng Vương Tuấn Khải cố ý làm như thế, mục đích chính là không muốn nhìn thấy cậu, vì vậy đau lòng mà khóc.

"Nguyên Nguyên, không thể nào, đêm qua thiếu chủ còn muốn canh giữ ở bên giường của con, bảo là muốn chờ con tỉnh lại, ta thấy cậu ấy lo lắng sức khoẻ của con, không giống như là đang tức giận, giống như là đang tức giận mình, nếu như không phải ta khuyên cậu ấy đi thay quần áo, cậu ấy còn tính cả người ướt sũng ngồi ở bên giường con, chờ con tỉnh lại !" Bà Lâm lấy tay lau nước mắt ở khóe mắt Vương Nguyên, an ủi cậu.

"Thật vậy sao, có phải là thiếu chủ đã tha thứ cho con, nhưng mà vì sao thiếu chủ không mở cửa gặp con?"

"Không xong, có thể là ở bên trong bị bệnh, ngày hôm qua ta cảm thấy sắc mặt thiếu chủ không tốt, trước mắt cũng không có chú ý, không được, ta phải đi gọi người phá cái cửa này ra. Nguyên Nguyên, con ở chỗ này cố gắng kêu, hi vọng như thế có chút tác dụng, ta đi tìm người phá cửa." Vẻ mặt bà Lâm bối rối, sau đó vội vàng đi tìm người.

"Thiếu chủ, mau mở cửa ra, thiếu chủ." Bà Lâm đi rồi, Vương Nguyên nghe lời của bà, vẫn kêu gọi, còn không ngừng đập cửa.

"Thiếu chủ, em là Vương Nguyên, anh mở cửa được không?"Tiếng gào thêm tiếng đập cửa, vang dội cả tòa nhà, chắc hẳn động vật ngủ đông có thể đã tỉnh lại rồi.

"Nguyên Nguyên, mới sáng sớm con la to như thế, đã xảy ra chuyện gì sao?" Vương Hùng từ phòng không xa đi tới, còn ngáp tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ.

Vốn ông đang ngủ ngon giấc, nhưng mà nghe được Vương Nguyên hô to gọi nhỏ như vậy, ông muốn ngủ cũng ngủ không được nữa.

 Ngày hôm qua mở cánh cửa lòng nói chuyện với Vương Nguyên, khiến cho ông có cảm giác ngủ ngon, còn có mộng đẹp, nếu như không phải là bị đánh thức, ông còn không muốn dậy?

"Bác trai, thiếu chủ tự giam mình ở trong phòng, không muốn đi ra, con thật lo lắng!"Mẹ Lâm nói thiếu chủ có thể là sinh bệnh, nhưng lúc này cô tình nguyện là vì thiếu chủ tức giận mới không mở cửa, cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng sinh bệnh của anh.

"Nó trở về chưa?" Vẻ mặt Vương Hùng nghi vấn.

Đêm qua lúc ông ngủ hình như Tề Hiên còn chưa trở lại.

"Mẹ Lâm nói thiếu chủ đã trở lại, ở trong phòng này, nhưng mà anh ấy không chịu mở cửa." Bộ dạng Vương Nguyên có vẻ vội, con mắt đã bắt đầu ửng hồng .

Thiếu chủ không chịu mở cửa, rốt cuộc là bởi vì tức giận hay là sinh bệnh đây, cậu sốt ruột muốn chết.

"Có lẽ là quá sớm, nó còn đang nghỉ ngơi, các người mới sáng sớm đã kêu người rời giường, ai muốn dậy chứ, nếu bác, bác cũng không muốn, bây giờ bác còn muốn trở về ngủ!" Vương Hùng ngáp một cái thật lớn.

"Thật là như vậy sao?" Vương Nguyên cảm thấy Vương Hùng nói có lý, nhưng mà lại có nhiều điểm hoài nghi.

Thiếu chủ không giống người lười như thế!

"Vậy con nghĩ thế nào?" Bộ dáng Vương Hùng ra vẻ không sao cả.

"Mẹ Lâm nói có khả năng thiếu chủ bị bệnh ở bên trong, con rất lo lắng, cho nên mới gọi lớn tiếng như vậy."Vương Nguyên vừa giải thích xong, bà Lâm đã mang Thiên Tỉ đến.

"Thiên Tỉ, phá cửa ra."

"Bà Lâm, mới sáng sớm các người phá cửa làm gì chứ?" Vương Hùng có chút không vui chất vấn.

"Hội chủ, thiếu chủ có khả năng bị bệnh ở bên trong, cho nên chúng tôi đành phải làm như thế này, hi vọng không phải giống như tôi nghĩ." Bà Lâm hơi cúi đầu, hành lễ với Vương Hùng.

"Sinh bệnh?" Vương Hùng có chút không tin.

Thân thể Vương Tuấn Khải tốt như vậy, làm sao có thể dễ dàng sinh bệnh chứ, nhưng mà vì an lòng, vẫn là vào xem một chút.

"Bác trai, bác không cho gọi người phá cửa, không nhìn thấy thiếu chủ bình an, con cảm thấy rất sợ hãi." Vương Nguyên cầu khẩn Vương Hùng.

Bộ dạng Vương Hùng có vẻ bất đắc dĩ, sau đó dùng chân mang dép lê đạp, đạp cửa ra.

Phanh —— một tiếng, cửa bị đá hỏng, dọa mọi người giật mình.

"Thiếu chủ ——" Trong nháy mắt cửa mở ra, Vương Nguyên liền nhìn thấy Vương Tuấn Khải nằm không nhúc nhích, trái tim đau một trận, sau đó khóc chạy bổ nhào vào, lấy tay ôm lấy mặt Vương Tuấn Khải, lo lắng, nôn nóng, sợ hãi nhìn anh.

Sau đó bà Lâm, Vương Hùng, Thiên Tỉ cũng tiến vào theo, nhìn người đóng chặt hai mắt lại, khiến cho bọn họ không thể không tin, người hơn mười năm không có sinh bệnh, lúc này đột nhiên ngã bệnh.

"Thiếu chủ, anh làm sao vậy, sao anh nóng như vậy?" Vương Nguyên vươn tay, đưa tới trán Vương Tuấn Khải, suy đoán nhiệt độ cơ thể của anh, phát hiện rất nóng.

"Để ta xem." Bà Lâm đi lên, cũng đi thăm nhiệt độ của Vương Tuấn Khải, phát hiện nóng hơn Vương Nguyên trước kia, bà lo lắng thuốc hạ sốt cũng không có tác dụng.

"Mẹ Lâm, thiếu chủ thế nào, người mau lấy thuốc hạ sốt cho anh ấy uống, để cho anh ấy hạ sốt." Vương Nguyên cầu khẩn bà Lâm.

"Hiện tại thuốc hạ sốt có thể không dùng được rồi, phải đưa đi bệnh viện mới được, Thiên Tỉ, cậu cõng thiếu chủ xuống dưới đi, tôi bảo ông Lâm chuẩn bị xe, Nguyên Nguyên, con sợ bệnh viện, thì ở nhà đi." Bà Lâm dặn dò từng việc gọn gàng ngăn nắp.

"Tôi trở về phòng đổi một bộ quần áo, đi cùng các người." Vương Hùng cũng nhanh chóng trở về thay quần áo .

Thiên Tỉ cõngVương Tuấn Khải lên, bà Lâm đỡ đi từ từ xuống lầu.

Tất cả mọi người đi, chỉ để lại Vương Nguyên đầy ngạc nhiên .

Bệnh viện, là nơi cậu sợ nhất, nhưng mà cậu lại muốn ở bên cạnh thiếu chủ, cậu nên làm cái gì bây giờ mới được?

Lần đầu tiên cậu thấy thiếu chủ ngã bệnh, lần đầu tiên cảm giác được thiếu chủ cũng là một người cần được người ta chăm sóc, nhưng mà cậu lại không thể ở bên cạnh anh, có phải là rất không bình thường hay không.

 Nói như vậy, chồng ngã bệnh, vợ không phải là nên bên cạnh anh, chiếu cố anh sao, thiếu chủ nói cậu là vợ của anh, cho nên cậu hẳn là nên ở bên cạnh anh, chăm sóc anh.

Vương Nguyên vừa sợ hãi tự hỏi, vừa đi trở về phòng của mình, còn chưa nghĩ ra cậu cũng đã thay xong quần áo hàng ngày rồi, sau đó đi ra phòng của mình, tới ngoài cửa, nhìn mọi người đưa Vương Tuấn Khải vào xe.

"Nguyên Nguyên, con ở nhà, thiếu chủ có chuyện gì ta sẽ gọi điện thoại báo cho con." Bà Lâm ở trong xe, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ khuyên Vương Nguyên .

Bà biết rõ Vương Nguyên có chứng sợ bệnh viện, đi bệnh viện còn đáng sợ hơn so với muốn mạng của cậu, cho nên bà mới không cho cậu đi cùng.

"Con ——" Vương Nguyên không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ là chằm chằm vào Vương Tuấn Khải ở trong ngực Thiên Tỉ, nhìn anh không hề tức giận nhắm mắt lại.

Giờ khắc này, cậu thực sự rất chán ghét chính mình, hận tại sao mình lại có chứng sợ hãi đối với bệnh viện, nếu như không có, lúc này cô có thể đi cùng thiếu chủ.

"Nguyên Nguyên, về nghỉ ngơi đi, chốc nữa chúng ta sẽ trở lại ." Lúc này Vương Hùng cũng thay quần áo xong đi ra ngoài, an ủi Vương Nguyên một câu, cũng lên xe đi.

Sau khi Vương Hùng lên xe, ông Lâm liền khởi động xe.

Vương Nguyên nhìn xe dần dần đi xa, trong lòng cực kỳ đau, nước mắt chảy ra ngăn không được, lau thế nào cũng lau không hết.

Vì sao cậu vô dụng như vậy, lúc nào cũng muốn dựa vào người khác, nếu như không phải cậu, thiếu chủ cũng sẽ không sinh bệnh, nếu như cậu có thể có ích một chút, cũng sẽ ngay cả bệnh viện cũng không dám đi, cậu thật sự rất vô dụng.

Vương Nguyên càng nghĩ càng đau khổ, cuối cùng ngồi ở trên mặt đất, khóc ồ lên.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro