Chương 12: Chứng sợ hãi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên bị ngã thế nào, mà trên người cũng có mấy miếng da bị trầy, may mắn là không có gì đáng ngại, làm cho ông Lâm và bà Lâm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

 Nhưng bởi vì sự kiện này, ông Lâm và bà Lâm cũng sợ tới mức bọn họ phải vội vàng mang cậu từ bệnh viện về nhà, miễn cho cô lần nữa sợ tới mức chạy loạn.

 "Con không muốn nằm viện —— con không muốn nằm viện ——". Ở trong hôn mê Vương Nguyên vẫn còn hô không ngừng.

 "Được được, không nằm viện, chúng ta không nằm viện". Bà Lâm ở một bên không ngừng an ủi cậu.

 Sớm biết cậu có chứng sợ hãi với bệnh viện như vậy, bà cũng sẽ không cho cậu nhập viện rồi, cũng sẽ không phát sinh chuyện ngã sấp xuống như vậy, nếu để cho thiếu chủ biết được, khẳng định bọn họ sẽ bị phạt.

 "Không nằm viện, con không nằm viện ——". Vương Nguyên giống như nghe được lời bà Lâm nói, không còn kích động nữa, nhỏ giọng nói, sau đó lại không có âm thanh.

 "Chúng ta không ở bệnh viện, Nguyên nhi yên tâm". Bà Lâm vừa dụ dỗ cậu, vừa trầm tư, suy nghĩ kế tiếp nên làm như thế nào.

 "Mẹ Lâm ——". Đang giữa lúc bà Lâm như đi vào cõi thần tiên thì người trên giường tỉnh, nhẹ nhàng gọi bà trở về

. "Nguyên nhi con đã tỉnh, thấy thế nào?".

 "Mẹ Lâm, thực xin lỗi, con làm cho hai người lo lắng". Khi tỉnh lại phát hiện mình đã không còn ở tại bệnh viện, cho nên cậu rất an tâm, nhớ lại hành vi của mình ở bệnh viện, cảm thấy đau lòng, nhất định là cậu đã mang đến nhiều phiền toái cho bác Lâm và mẹ Lâm, bây giờ cậu làm như thế nào mà đối mặt với bọn họ đây?

 "Thằng bé này, còn khách khí với mẹ Lâm như vậy sao, đói bụng chưa, mẹ Lâm đi làm thức ăn cho con". Bà Lâm giống như người mẹ, yêu thương nói.

 "Mẹ Lâm, mẹ thật tốt". Vương Nguyên kích động ngồi dậy, ôm lấy bà Lâm, cảm thụ phần tình thương của mẹ đã mất đi từ lâu.

 Nếu như có thể, cậu thật hy vọng cứ như vậy, có một người yêu thương cậu, là một chuyện vô cùng hạnh phúc.

 "Mới có chút xíu như vậy mà đã cảm thấy mẹ Lâm tốt à, vậy sau này con sẽ phát hiện có người đối với con còn tốt hơn". Bà Lâm lơ đãng nói.

 Bọn họ chỉ là phụng mệnh mà đến, chính thức quan tâm cậu, thật ra là thiếu chủ của bọn họ, người ấy mới là người thương yêu cậu, thế nhưng bà cũng thật sự yêu thương cậu bé này.

 "Ai?". Vương Nguyên kỳ quái hỏi.

 "Bé ngốc, mẹ Lâm nói là chuyện sau này, chuyện sau này ai mà biết được chứ!". Bà Lâm uyển chuyển trả lời. Thiếu chút nữa là nói ra chuyện của thiếu chủ rồi, nguy hiểm thật.

 "Con cảm thấy không có ai đối với con tốt như vậy cả, mẹ Lâm cùng bác Lâm là tốt nhất rồi". Vương Nguyên ngây thơ nói, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn, ngây ngốc mà bị bà Lâm lừa dối.

 Có lẽ là đã lâu không được yêu thương, cho nên cậu rất quý trọng việc mẹ Lâm và bác Lâm yêu thương cậu, tuy cậu không biết yêu thương như vậy được bao lâu, nhưng mà trước mắt cậu sẽ cố gắng nắm bắt tất cả, cũng có lẽ là yêu cầu của cậu không cao, yêu thương nhiều một chút liền thỏa mãn, cho nên mới có thể vui vẻ như thế.

 "Nguyên nhi, con nhớ kỹ, sẽ có một người so với chúng ta càng yêu thương con hơn sẽ xuất hiện, con trước nghỉ ngơi đi, mẹ Lâm đi làm thức ăn cho con". Bà Lâm nói xong, đỡ cậu nằm xuống, còn cẩn thận đắp kín mền cho cậu.

 "Vâng, cám ơn mẹ Lâm". Bà Lâm cười cho cậu một cái an tâm, sau đó rời đi.

 Vương Nguyên nằm ở trên giường mềm mại, nhớ đến phòng cỏ tranh của mình, trong lòng không thể tin được.

 Mới vài ngày ngắn ngủn, cậu liền từ địa ngục đi tới thiên đường, thật giống như là một giấc mộng, nhưng mà đây cũng không phải là mộng, mà là chân thật, đều này làm cho cậu hồ đồ không biết sao.

 Đang lúc Vương Nguyên lặng yên muốn nghỉ ngơi một chút thì ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh ầm ĩ, vì vậy đứng dậy mà đi đến cửa sổ nhìn xem, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro