Chương 122: Ngây ngốc yêu thương.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải nhìn thấy bộ dạng y tá không tin, trong lòng liền đốt lửa, chán ghét cô ta tới cực điểm.


Mục đích của y tá này cũng biểu hiện quá rõ ràng, trên mặt đều viết cô ta muốn anh, Vương Tuấn Khải anh là người dễ dàng lấy được như vậy sao, nếu như vậy, thì Diệp Tầm Phương cũng không quấn quít lấy anh nhiều năm như vậy.

"Cậu ấy không phải vợ của tôi chẳng lẽ là cô ư, mang thứ đó giao cho vợ tôi, sau đó cô đi ra ngoài cho tôi." Vương Tuấn Khải thái độ rất lạnh lùng, bắt đầu đuổi người.

"Y tá tiểu thư, đưa cho tôi đi." Vương Nguyên chặn lại nỗi sợ hãi trong lòng, thở hào hển.

Cậu mới vừa khắc phục chứng sợ bệnh viện, nhưng là vẫn là rất sợ y tá và bác sĩ, nếu như không phải vì thiếu chủ, cậu có thể đã bị dọa chạy từ sớm rồi.


Cậu không được sợ, y tá cũng là người, không khác gì người bình thường, chỉ là mặc quần áo không giống thôi, cỡi quần áo, bọn họ vẫn giống nhau.


Vương Nguyên ở trong lòng luôn tự nói với mình như vậy, nhưng mà sắc mặt vẫn là rất khó coi, vẻ mặt lộ vẻ bối rối.


"Tôi lo lắng cậu ấy không phải người chuyên nghiệp, làm không tốt, nào, ngoan ngoãn uống thuốc đi." Y tá không muốn giao thuốc và nước cho Vương Nguyên, cũng không muốn đi vẫn quấn quít lấy Vương Tuấn Khải.


"Không nghe thấy lời tôi nói sao, tôi bảo là cô đi." Vương Tuấn Khải nổi trận lôi đình, tức giận ra lệnh cho y tá, cũng không vì cô ta là một phụ nữ mà có chút phong độ đàn ông với cô ta.


Vương Nguyên vốn đã ở trong sự sợ hãi, bị loại tiếng hô như sư tử của Vương Tuấn Khải, thì chân nhũn ra ngồi xuống mặt đất, đầu đầy mồ hôi lạnh.


"Nguyên nhi, em làm sao vậy?" Vương Tuấn Khải nhìn thấy trên mặt Vương Nguyên tái nhợt ngồi xuống mặt đất, lập tức xuống giường, đỡ cậu lên, không đếm xỉa y tá kia bị anh làm cho tức giận đến sắp tắt thở.


Vương Nguyên cong người ở trong ngực Vương Tuấn Khải, dồn dập thở dốc, đem nỗi sợ hãi trong lòng thở ra đường hô hấp.


"Nguyên nhi, sắc mặt của em thật là khó nhìn, sao vậy?" Vương Tuấn Khải lo lắng hỏi.


Mới vừa rồi còn rất tốt, từ khi y tá này đi vào, Nguyên nhi của anh liền biến dạng, chẳng lẽ y tá này trước đó đã bắt nạt Nguyên nhi sao?


Vương Tuấn Khải suy đoán lung tung trong lòng, càng đoán càng chán ghét y tá kia càng lớn. Khi thấy sắc mặt sợ hãi của Vương Nguyên thì anh biết là có chuyện rồi.


Nguyên nhi sợ bệnh viện, đồng thời cũng sợ y tá và bác sĩ.


"Anh ——" Y tá căm tức nhìn Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên ôm nhau thân mật, rất tức giận, nhưng mà cô lại không biết nên nói gì.


"Bỏ thuốc xuống, cô cút ra ngoài cho tôi." Vương Tuấn Khải đoán được Vương Nguyên là vì nhìn thấy y tá mới sợ hãi bối rối như thế, vì vậy đuổi người lần nữa.


"Tôi muốn tận mắt thấy anh uống thuốc, miễn cho viện trưởng nói tôi không chuyên nghiệp." Y tá vẫn vô lại không chịu đi.


Hạnh phúc cần chủ động và cố gắng, người đàn ông này cô đã vừa ý phải cố gắng tranh thủ, không có tranh thủ mà buông tha, đời này của cô sẽ không có hạnh phúc.


"Đáng ghét." Vương Tuấn Khải đoạt lấy thuốc từ trong tay y tá, ném vào trong miệng, nước cũng không uống trực tiếp nuốt xuống, tiếp theo trừng mắt y tá, chỉ tay ra cửa, "Được rồi, thuốc tôi đã uống, cô có thể lăn rồi."


"Chuyện này —— hừ ——" Y tá á khẩu không trả lời được, dùng sức đặt chén nước lên trên mặt bàn, sau đó trừng liếc Vương Nguyên, mới bằng lòng rời đi.


"Nguyên nhi, không sao chứ, cô ta đi rồi, đừng sợ." Vương Tuấn Khải nhìn y tá sau khi đi ra ngoài, mới như dỗ Vương NguyênNgãi Giai Giai như dỗ một đứa trẻ.


"Thực xin lỗi thiếu chủ, em không phải cố ý sợ hãi , chỉ là ——" Vương Nguyên muốn tìm lý do, ình thoát ra, nhưng mà lại tìm không thấy lý do hợp lý.


Cậu rõ ràng nói hay lắm không được sợ, vì sao còn sợ như vậy chứ, chỉ là một y tá thôi mà.


"Em đã rất kiên cường rồi, không cần phải nói xin lỗi, đi thôi." Vương Tuấn Khải kéo tay Vương Nguyên, tính đi ra ngoài.


"Đi đâu vậy?"


Theo cậu biết, người còn đang nằm viện là không thể tùy tiện đi , như vậy thân thể sẽ không tốt.


"Đương nhiên là rời khỏi nơi này rồi, anh cũng rất ghét ở trong bệnh viện, cho nên chúng ta nên đi."


Kỳ thật anh cũng không phải nghĩ như vậy, mà là vì Nguyên nhi sợ chỗ này, cho nên anh không muốn ở chỗ này, dù sao anh cũng không có chuyện gì, vậy ở trong bệnh viện không phải lãng phí thời gian sao?


"Không được, bác sĩ còn chưa cho phép anh xuất viện, anh không thể tùy tiện xuất viện, như vậy thân thể của anh sẽ không tốt, ngoan ngoãn nằm xuống." Vương Nguyên kéo Vương Tuấn Khải về.


"Nhưng mà em ——"


"Đừng lo cho em, em không sao, em rất tốt." Vương Nguyên vui vẻ cười, không có sợ như vừa rồi, sắc mặt cũng không tái nhợt , thoạt nhìn cũng rất bình thường không có gì khác.


"Thật sự?" Vương Tuấn Khải vẫn hoài nghi.


Mới vừa rồi còn sợ tới mức hồn cũng bị mất, lúc này lại như không có chuyện gì, thay đổi rất nhanh .


"Thiếu chủ, chẳng lẽ anh nghĩ em có việc mới vui vẻ sao?" Vương Nguyên chu miệng lên, bộ dáng giả vờ không vui, làm nũng hỏi.


"Đương nhiên không phải." Vương Tuấn Khải xấu hổ cười, bị dạng đáng yêu như vậy của cậu đánh bại.


Quên đi, chỉ cần em ấy không có việc gì, em ấy muốn thế nào được thế đó đi!


"Thiếu chủ, từ nay về sau em mà làm sai chuyện gì, anh liền trực tiếp mắng em được rồi, ngàn vạn đừng tức giận được không, bằng không tim của em sẽ rất đau." Vương Nguyên nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, đã cảm thấy rất đau lòng, rất không thoải mái.


Thì ra làm cho thiếu chủ tức giận hậu quả nghiêm trọng như vậy, từ nay về sau cậu tuyệt đối sẽ không tái phạm .


"Em đứa ngốc này, nói tất cả không phải là lỗi của em, là lỗi của anh, anh không nên cứ như vậy ném em ra, vốn là lỗi của anh, em còn dám nói mình sai, em để mặt anh ở đâu đây, chẳng lẽ đào cái động chui vào sao?" Vương Tuấn Khải có chút hổ thẹn.


Chuyện này vốn là anh không đúng, anh không nên vì chuyện nhỏ như vậy mà phát hỏa lớn như thế, hơn nữa còn là phát đến trên người vô tội, người hoàn toàn vô tội này lại là người anh yêu thương nhất, nhưng cậu bé ngốc này lại nói là lỗi của mình, làm cho anh xấu hổ vô cùng.


"Thiếu chủ không có sai, thiếu chủ vĩnh viễn sẽ không sai, muốn sai cũng là em sai." Vương Nguyên thái độ rất kiên định, không nói là lỗi của mình thì không được.


Cậu biết rõ lòng tự trọng của đàn ông rất lớn, bình thường đều sĩ diện hơn so với phụ nữ, là phụ nữ của một người đàn ông, cho chồng của mình thể diện, như vậy anh có thể ngẩng đầu đối mặt với người ngoài, cho nên mặc kệ chuyện là như thế nào, cái sai này nhất định là cậu.


"Được rồi, chúng ta mặc kệ là sai của ai được không, để cho chuyện này qua đi, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không tái phạm." Vương Tuấn Khải thật sự là không lay chuyển được cậu, đành phải giảng hòa .


Trái tim của người con trai này, chỉ cần yêu một người thì sẽ quyết một lòng, tuy phương pháp có chút ngu ngốc, yêu đến ngây ngốc, nhưng lại thật sự chân thành, làm cho người ta từ trong ngốc của cậu cảm nhận được ấm ấp vô hạn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro