Chương 138: Chuyện Giang Hồ Giải Quyết Theo Phương Pháp Giang Hồ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên thuê xe trở về thì lại phát hiện cửa lớn đã đóng, không có ai ở nhà. Cậu cũng không mang chìa khóa trên người, cũng không có điện thoại di động liên lạc với những người khác, không thể làm gì khác hơn là ngồi chờ ở cửa.

Thiếu chủ không có ở đây, bác trai cũng không có ở đây. Tiểu Hoành không có ở đây, Dịch Dương Thiên Tỉ không có ở đây, mẹ Lâm và bác Lâm cũng không có. Tất cả mọi người đều không có ở nhà, vậy sẽ đi chỗ nào đây.

Đúng rồi nhất định là đã đi bệnh viện rồi.

Vương Nguyên nhớ lại, mới vừa rồi mẹ Lâm nói, Vương Hùng đột nhiên bệnh tim bộc phát liền đoán tất cả mọi người đều ở bệnh viện. Vì vậy lại rời nhà thuê xe đi bệnh viện.

Trước khi cậu bị bắt đi, thì nghe mẹ Lâm nói Vương Hùng đột nhiên bệnh tim bốc phát đã đựơc đưa đến bệnh viện. Nói vậy lúc này tất cả mọi người đều ở bệnh viện.

Vương Nguyên vừa nghĩ tới Vương Hùng ngã bệnh, trong lòng cũng rất lo lắng.

Bác trai là ba của thiếu chủ, cậu cũng phải coi ông ấy như ba mà chăm sóc, cho nên cậu phải đi bệnh viện chăm sóc cho ông.

Vương Nguyênvừa mới lên tắc xi, thì ông Lâm lái xe trở về. 

Ông nghĩ trở về nhìn một chút, xem Vương Nguyên có ở nhà không, nhưng mà tìm khắp trong nhà cũng không tìm được, Vì vậy lại lái xe đi ra ngoài tiếp tục tìm kiếm, rồi gọi một cú điện thoại cho bà Lâm.

Ông đã tìm hơn nữa ngày, một chút tin tức cũng không có. 

Lúc này là nên nói cho Vương Tuấn Khải biết, bằng không Vương Nguyên thật sự xảy ra chuyện gì, thì ông chính là tội nhân.

Bà Lâm nhìn hai cha con ở trong phòng bệnh đến xuất thần. Bà rất khát vọng mình cũng có một đứa con hiếu thuận như thế. Nếu không phải là điện thoại di động của bà đột nhiên vang lên, thì bà vẫn còn đắm chìm trong ảo tưởng của mình.

" Mau đi nói chuyện Nguyên Nguyên cho Thiếu chủ biết đi, có thể xảy ra chuyện lớn, tôi tìm hơn nửa ngày mà một chút tin tức cũng không có. Hội chủ tỉnh chưa?" Ông Lâm ở trong điện thoại vội vàng nói.

"Tỉnh rồi. Tôi sẽ nói cho Thiếu chủ biết." Bà Lâm cúp điện thoại thần sắc hốt hoảng đi vào"Bà Lâm , bà làm sao vậy?" vương Hùng thấy bà Lâm là lạ, vì vậy hỏi bà một câu, trong giọng nói chứa đầy quan tâm.

"Mẹ Lâm, hôm nay bà là lạ, rốt cuộc làm sao vậy. Mới vừa rồi bà nói là bởi vì ba tôi, nhưng mà ba giờ ba tôi đã tỉnh, sao khuôn mặt của bà còn buồn vậy, có phải là có chuyện gì hay không?" Vương Tuấn Khải vẻ mặt mỉm cười nhìn bà Lâm nói giỡn một câu"Thiếu —— Thiếu chủ" —— Bà Lâm cà lăm, trong lòng rất khẩn trương có một loại cảm giác không dám nói ra.

Bà thật sự rất sợ sau khi thiếu chủ biết sẽ nổi điên, càng sợ cho Vương Nguyên hơn. 

Bây giờ đã xảy ra chuyện, nếu như Vương Nguyên thật sự đã xảy ra chuyện gì. Thiếu chủ nhất định sẽ chịu không nỗi.

 Đều do bà không có chuyện làm, sao lại mang Vương Nguyên đi mua thức ăn làm gì, nếu không chuyện này sẽ không xảy ra.

Bà Lâm đang trách mình mang Vương Nguyên đi ra ngoài mua thức ăn, lại không có thể chăm sóc thằng bé thật tốt.

"Mẹ Lâm, có chuyện gì thì bà cứ nói đi, tôi sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của bà, nhưng điều kiện đầu tiên là tôi có thể làm được." Vương Tuấn Khải cho rằng bà Lâm là có chuyện cầu xin anh, mà khó mở miệng.

"Đúng vậy, bà và ông Lâm nói gì thì cũng coi như là một phần tử của nhà họ Vương Là người của nhà họ Vương, có lời gì cứ nói đi, có gì cần hoặc là có cái gì khó khăn thì cứ mở miệng." Vương Hùng quan tâm nói"Hội chủ, Thiếu chủ, không phải như thế đâu mà là Vương Nguyên Thiếu gia đã xảy ra chuyện." Bà Lâm lấy dũng khí nói ra.

"Nguyên Nguyên đã xảy ra chuyện? Nguyên Nguyên bị làm sao?"Vương Tuấn Khảibị tin tức đột nhiên xuất hiện này mà chấn động kinh hoảng, rất nóng nảy vội vàng đứng lên điên cuồng ép hỏi bà Lâm.

"Hôm nay tôi mang Nguyên Nguyên đi mua thức ăn, nhưng mới ra cửa siêu thị không lâu thì đã có mấy tên lưu manh tới, bắt Nguyên Nguyên đi. Tôi đuổi theo một hồi rồi không đuổi kịp nữa, vì thế tính tới nói cho cậu biết. Nhưng vừa lúc bắt gặp bác sĩ nói, lúc hội chủ tỉnh lại thì Thiếu chủ cậu tốt nhất nên ở bên cạnh ông ấy, cho nên tôi và ông Lâm quyết định trước tiên không nói cho cậu biết." —— Bà Lâm kinh hoảng giải thích rõ mọi chuyện, giọng nói càng ngày càng thấp, cuối cùng khóc.

"Chết tiệt! Biết rõ đối phương là ai không?" Vương Tuấn Khải nhịn vẻ sợ hãi này vào trong lòng, để ình ổn định lại tính toán rõ ràng mọi chuyện hơn.

Vậy mà lúc này Vương Hùng đã đi xuống giường, cầm quần áo của mình ở bên cạnh lên rồi mặc vào.

"Không biết, chỉ cảm thấy bọn họ rất giống lưu manh." Bà Lâm nói ra toàn bộ mà mình biết.

"Lưu manh." Vương Tuấn Khải tìm kiếm ở trong đầu, muốn tìm ra tên lưu manh nào sẽ bắt Vương Nguyên đi, chợt nghĩ đến một người —— Tăng Hải Lâm.

Tăng Hải Lâm chính là lão đại của một đám lưu manh, sẽ không phải là hắn ta cho người bắt Nguyên Nguyên đi chứ.

Vương Tuấn Khải càng nghĩ càng cảm thấy có thể, Tăng Hải Lâm vẫn luôn theo đuổi Vương Nguyên, nhưng dùng thủ đoạn này cũng không phải là không thể.

"Mặc kệ lưu manh gì, đi, chúng ta lập tức đi tìm người, bây giờ ba lập tức gọi anh em Vương anh hội tới. Chuyện giang hồ thì giải quyết theo cách giang hồ, ba xem nó là tên lưu manh cao cấp thế nào. Ngay cả con dâu của ba cũng dám đụng vào, muốn chết." Vương Hùng giống như một lão đại của Hắc bang, rất có khí thế nhưng mà vừa đi ra khỏi cửa phòng bệnh thì lại bị Vương Tuấn Khải ngăn cản.

"Ba, ba vừa mới tỉnh lại, hay là trước tiên nghỉ ngơi thật tốt đi, con đi tìm hiểu xem là ai bắt Nguyên Nguyên đi. Chuyện này con đi xử lý là đựơc rồi."

"Ba không sao, ba rất khoẻ, con biết là ai bắt con dâu của ba đi, Tốt nhất dẫn đường đi, ba muốn nhìn xem nó có khả năng thế nào." Thái độ của Vương Hùng rất cứng rắn, quả thực rất muốn đích thân ra tay.

Ông thừa nhận quản lý một xí nghiệp ông không làm được, nhưng mà làm một lão đại thì ông biết, quản lý thủ hạ của mình như thế nào cho tốt. Chuyện này ông tuyệt đối quản rồi.

Vương Tuấn Khải chỉ đành chịu mà đi theo Vương hùng, cùng nhau đi ra khỏi bệnh viện. Sau đó lên xe tính đi đến chỗ Tăng Hải Lâm tìm anh ta, cái đó cũng chính là ' cửa hàng mọi ngừơi yêu thích' Đám người của Vương Tuấn Khải đi không lâu, thì Vương Nguyên liền thuê xe đi tới bệnh viện. 

Từ lần trước đã khắc phục đựơc chứng sợ bệnh viện, sau đó cô không còn sợ bệnh viện nữa. Xuống xe liền trực tiếp chạy vào bên trong bệnh viện, tùy tiện tìm một y tá hỏi : " Tiểu thư, xin hỏi có một vị gọi là Vương Hùng nằm ở trong bệnh viện này hay không?"

"Cậu nói chính là bệnh nhân bị bệnh tim đột phát à!"

"Đúng vậy! Chính là ông ấy, xin nói cho tôi biết bây giờ ông ấy đang ở đâu?" Thì ra Thiếu chủ thật sự ở bệnh viện, hi vọng bác trai không có sao.

Vương Nguyên trong lòng vì Vương hùng khấn cầu mà cầu nguyện cho ông.

"Bọn họ đã đi rồi, lúc mới vừa rồi không lâu đã bỏ đi rất vội vàng. Đi ra ngoài giống như có chuyện gì gấp đó." Y tá giải thích.

Nếu như không phải là có việc gấp, thì một bệnh nhân vừa mới tỉnh lại, không thể nào cứ như vậy mà rời khỏi đây, đối với bệnh nhân rất không tốt.

"Cái gì, đi rồi!" Vương Nguyên kinh ngạc thét lên.

Chẳng lẽ bọn họ là đi ra ngoài tìm cậu sao, rất có khả năng.

"Đúng vậy, đi rồi." Y tá nói khẳng định rồi sau đó đi.

Vẻ mặt Vương Nguyên thất vọng, lại bất đắc dĩ mà đi ra khỏi bệnh viện.

Lúc này thật đúng là không biết nên đi nơi nào tìm bọn họ. Xem ra không thể làm gì khác hơn là đi về nhà chờ, bởi vì ở nhà cậu cũng có thể đợi đến lúc Thiếu chủ trở về. Nếu như chạy loạn thì có thể đánh mất mình, cho nên tốt nhất là cậu về nhà chờ.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro