Chương 141: Không Thể Mềm Lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Vương Nguyên từ bệnh viện về đến nhà, thấy cửa mở , vô cùng hưng phấn, trong lòng suy nghĩ vọt vào là có thể thấy Vương Tuấn Khải, vì vậy vừa hô vừa chạy.

"Thiếu chủ ——"Vương Tuấn Khải thấy xông tới là người quen thuộc, kích động tiến lên ôm cậu thật chặt, mặc kệ có người ở đây, hôn lên đôi môi nhỏ của cậu thật sâu.

'Ưm ——' Vương Nguyên bị Vương Tuấn Khải đột nhiên hôn mà kinh hãi, muốn đẩy anh ra, nhưng lại không dám, cậu lo lắng Vương Tuấn Khải cho rằng cậu không thích anh đụng vào, sẽ vì vậy mà tức giận.

Vừa rồi lúc cậu xông tới thì thấy rất nhiều người, cho nên hiện trường ngoại trừ Thiếu chủ thì còn có người khác, bọn họ cứ như vậy mà hôn ở trước mặt người khác, có phải không tốt lắm hay không!

Bà Lâm và Vương Hùng đối với hành động của Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên không để ý, chỉ là cười nhìn bọn họ, dáng vẻ ra vẻ không sao cả, giống như chuyện bình thường vậy, dù sao đi nữa về sau bọn họ sẽ là vợ chồng, hôn sẽ khiến cho bọn họ thân hơn thôi.

Nhưng mà vẫn có người không tiếp thụ nổi, người này chính là Lữ Lỵ Liên.Từ khi bà vào cái cửa này, bà Lâm và Vương Tuấn Khải đã không coi trọng bà, nói gì bà cũng là nữ chủ nhân của nhà họ Vương, tại sao phải bị loại đãi ngộ này.

Lữ lỵ Liên thật sự là không chịu nổi, vì vậy châm chọc nói, "Các người không biết xấu hổ, còn mặt chúng tôi để ở đâu, muốn hôn muốn ôm thì vào trong phòng đi."

"Nơi này ngoại trừ bà không có tư cách nói chuyện ra, người còn lại đều có tư cách nói chuyện, bây giờ bà lập tức cút cho tôi, nơi này không hoan nghênh bà." Vương Hùng thấy Lữ Lỵ Liên kiêu ngạo như thế, cũng châm chọc bà ấy một phen.

Vương Nguyênnghe thấy lời nói của Lữ Lỵ Liên, không thể không đẩy Vương Tuấn Khải ra, sau đó mới cúi đầu, đứng yên ở bên cạnh Tề Hiên.

Người phụ nữ này cậu đã gặp qua, bởi vì bà ấy muốn hại Thiếu chủ, cho nên cậu đặt biệt có ấn tượng đối với bà ấy, cho dù bà ấy hóa thành tro cậu cũng biết.

"Vương Hùng, dầu gì tôi với ông cũng làm vợ chồng hơn mười năm, ông liền tuyệt tình như thế sao?" Lữ Lỵ Liên cực kỳ tức giận, nhưng mà vẫn muốn cảm hóa Vương Hùng, dù sao bọn họ cũng đã làm vợ chồng hơn mười năm.

"Hơn mừơi năm nay, tôi có bạc đãi bà sao, cho dù bà cùng Vương Triển vụng trộm tôi cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt, mặc kệ các người, tôi đối với bà còn chưa đủ tốt sao, tại sao bà còn phải hại cháu trai tôi.Bà muốn làm cái gì, tôi đều mặc kệ, nhưng mà nếu như bà hại đến người thân của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bà, nếu như không phải là do bà đi theo tôi hơn mười năm, bà cho rằng tôi chỉ là ly hôn với bà mà thôi ư, tôi đã mang bà đi làm mồi cho cá mập rồi." Vương Hùng quở trách Lữ Lỵ Liên, đối với bà một chút tình cảm vợ chồng cũng không có.Năm đó chính là vì quá sĩ diện, mới có thể cưới ngừơi phụ nữ này về để đi ra ngoài xã giao, bây giờ suy nghĩ lại, thật sự không cần thiết lắm, ông thật đúng là tự nâng cục đá đập chân của mình.

"Lữ Lỵ Liên, năm đó chính là bà và Vương Triển hợp mưu, muốn hại chết Thiếu chủ, còn nhớ rõ mười năm trước các người vụng trộm ở bệnh viện không, theo như lời của các ngừơi chúng tôi đều biết tất cả, bà cảm thấy bà còn cần thiết để diễn trò sao?" Bà Lâm châm chọc Lữ Lỵ Liên.

Chuyện giữa Lữ Lỵ Liên và Vương Triển bọn họ đã biết từ lâu, chỉ là không muốn để ý mà thôi, không nghĩ tới bọn họ lại làm nghiêm trọng hơn.

"Bà nói bậy, tôi không có ." Lữ Lỵ Liên vừa nghe nói như thế, nóng nảy, lo sợ, có chút cảm giác giống lùi bước.

Ông trời , làm sao bọn họ biết nhiều chuyện như vậy, vậy mà bà lại không biết bọn họ đã biết, khó trách Vương Hùng lại đối với bà như vậy.

"Các người vụng trộm tại cầu thang, nói rất nhiều việc, song lúc đó Nguyên Nguyên đang ở phía dưới cầu thang, nghe các người nói chuyện rất rõ ràng, bà còn muốn nguỵ biện sao?" Bà Lâm nhíu mày nhìn Lữ Lỵ Liên, đối với bà ấy vô cùng chán ghét, trước kia bà còn có thể cho bà ấy ba phần mặt mũi, dù sao bà ấy cũng là nữ chủ nhân của nhà họ vương, bây giờ thì không cần.

"Thì ra là mụ đàn bà này đã làm nhiều chuyện xấu như thế, tôi lại không biết, tôi chỉ biết bà ta và Vương Triển có tư tình, nhưng mà vạn lần cũng không nghĩ tới bà ta lại ác độc như thế, bắt bà ta lại cho tôi." Vương Hùng ra lệnh.

Chỉ là không đợi thủ hạ đi theo cạnh ông ra tay,Vương Tuấn Khải đã đè Lữ Lỵ Liên xuống đất rồi.

"Buông tôi ra, các người muốn làm gì, cẩn thận tôi kiện các người công kích người cô thế." Lữ Lỵ Liên cố gắng giãy giụa, đáng tiếc một chút tác dụng cũng không có, mặc kệ bà giãy giụa thế nào, Tề Hiên vẫn không buông bà.

"Bác trai, bắt bà ấy làm gì?" Vương Nguyên nghĩ không ra.

"Bắt bà ta đi đổi cháu trai của bác." Vương Hùng đắc ý trả lời.

Ông cũng là vừa mới nghĩ đến chủ ý này, nếu Lữ Lỵ Liên và Vương Triển gần gũi như vậy, hơn nữa còn là tình nhân bí mật nhiều năm như vậy, nói vậy giữa Vương Triển và bà ta cũng có chút tình cảm, mang người phụ nữ này đổi cháu của ông, rất có lời.

"Khải Nguyên, có thật không, có thể đem bà ấy đổi Khải Nguyên trở về sao?" Vương Nguyênrất kích động, thiếu chút nữa muốn hoan hô.

"Ba, con cảm thấy chú hai có thể sẽ không đổi, mục đích của ông ta là Vương thị, sẽ không vì một người phụ nữ mà buông tha." Vương Tuấn Khải ấn Lữ Lỵ Liên, đưa ra ý nghĩ của mình.

"Thử một chút xem sao, dù sao cũng không có gì xấu, nếu như Vương Triển không muốn đổi, như vậy ba liền bán người đàn bà này sang Châu Phi vậy." Vương Hùng đe dọa Lữ Lỵ Liên.

"Vương Hùng, ông không thể đối với tôi như thế, ông không thể, có câu nói ' một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa', làm sao ông có thể đối với tôi như thế?" Lữ Lỵ Liên vừa nghe thấy Vương Hùng muốn bán bà sang Châu Phi, thì nóng nảy.

Theo sự hiểu biết của bà với Vương Triển, thì ông ta sẽ không đổi, hôm nay bà thật sự không nên đến tìm Vương Hùng, nếu như bà không đến cũng sẽ không bị bắt. Bộ mặt Lữ Lỵ Liên hối hận, đáng tiếc không ai để ý tới bà.

"Thiếu chủ, có thể thử xem , nếu như Vương Triển không muốn đổi, chúng ta còn có biện pháp khác, tôi tin tưởng, chỉ cần Vương Triển còn chưa có được Vương thị thì sẽ không tổn thương đến Khải Nguyên." Bà Lâm biết tất cả mọi người đang lo lắng cho Vương Khải Nguyên, không phải là bà không lo, nhưng mà vội thì có ích gì, chỉ có thể nghĩ biện pháp thôi.

"Đựơc, thử xem sao, mẹ Lâm, tìm sợi dây trói bà ta lại." Vương Tuấn Khảixách Lữ Lỵ Liên lên, lấy hai tay của bà ta giữ ở phía sau thật chặt, kiềm chế bà ta thật chắc, chờ bà Lâm cầm sợi dây tới trói người tới.

"Được, tôi lập tức đi tìm sợi dây." Bộ dạng bà Lâm có vẻ rất thích, đi vào trong nhà tìm sợi dây.

"Vương Hùng tôi đáp ứng ly hôn với ông, ông bỏ qua cho tôi đi, Vương Triển sẽ không đổi đâu, tôi là người hiểu rõ ông ta nhất, ông ta vì Vương thị ngay cả cháu mình, thậm chí là anh trai của mình cũng dám giết, ông ta không thể vì tôi mà buông tha cơ hội này đâu." Lữ Lỵ Liên bắt đầu cầu khẩn Vương Hùng.

Không sai, chính xác là bà đã nói cho Vương Triển biết trên đời này có Vương Khải Nguyên, nếu như không phải là bà nói cho Vương Triển biết, có lẽ Vương Triển phải đến một thời gian nữa mới biết chuyện này, chỉ là khi đó ông ta có thể không có cơ hội mà ra tay, lần này thật sự là bà tự nâng cục đá đập chân của mình.

Vương Nguyên thấy bộ dáng đáng thương của Lữ Lỵ Liên, không ngừng cầu khẩn, có chút mềm lòng, nhưng mà vì Khải Nguyên, cậu không thể đồng tình với người phụ nữ này, cậu không thể để cho tâm của mình đồng tình như thế, Khải Nguyên vẫn chờ cậu đi cứu !  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro