Chương 18: Kém một milimet.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy giờ sau, ông Lâm nhìn thấy xe của Vương Tuấn Khải dừng ở cửa bệnh viện, vì thế lập tức tiến lên, cúi đầu chờ người trong xe đi ra.

 Xe dừng lại, Dich Dương Thiên Nam lập tức xuống xe, rồi mở cửa bước xuống.

 "Thiếu chủ, ngài đã tới". Ông Lâm nhìn người trong xe đi tới, vì vậy cung kính nói, giọng hơi run run.

 Vương Tuấn Khải đi ra khỏi cửa xe, mặc bộ tây trang màu đen, thân hình thẳng tắp, có khí chất nghiêm túc, toàn thân tản ra khí phách vương giả, mày kiếm lãnh mạc hạ hai mắt quét nhìn ông Lâm một chút, lạnh lùng nói:

 "Nếu như em ấy có chuyện gì, thì ông nên biết làm như thế nào rồi chứ?".

 "Dạ, tôi đã biết, cam đoan sẽ không có chuyện như vậy phát sinh nữa, mong thiếu chủ cho chúng tôi một cơ hội nữa". Ông Lâm cúi đầu cầu xin.

 Vương Tuấn Khải lặng lẽ nhìn ông Lâm một chút, sau khi chấp nhận đáp án, rồi tiếp tục sải bước đi về phía trước, ông Lâm cùng anh em họ Dịch theo đuôi phía sau.

 Vương Tuấn Khải đi phía trước, ba người đi theo đằng sau, khí thế làm cho mọi người ở bệnh viện sợ tới mức đứng qua một bên, nhường đường cho bọn họ. Một vài y tá có kinh nghiệm nhìn chằm chằm vào anh, nhưng mà không dám phát ra bất luận ngôn ngữ gì.

 Người đàn ông này quá đẹp trai, nhưng mà khí thế lại quá mạnh mẽ, làm cho người khác nhìn thấy đều cảm giác sợ hãi, trên người anh ta có một loại hơi thở của tử thần, làm cho người khác không dám tới gần. Người đàn ông xinh đẹp có vẻ mặt hoà nhã, dáng người tốt, lại tràn đầy sát khí như vậy thật sự là đáng tiếc.

 "Tình huống của em ấy thế nào?". Vương Tuấn Khải vừa đi vừa hỏi, coi người bên ngoài như không tồn tại, chỉ lo đi con đường của mình.

 Anh luôn luôn như thế, sẽ không để ý đến ánh mắt của người ngoài.

 "Bác sĩ nói hiện tại tạm thời không còn nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng vẫn nên tiếp tục quan sát, phòng ngừa tình huống chuyển biến xấu, nếu như vết thương mà sâu hơn một millimet, thì sẽ cắt đứt cổ họng". Ông Lâm vội giải thích. Khi ông nghe thấy bác sĩ nói như vậy thì đã thở dài nhẹ nhõm, tối thiểu còn cơ hội cứu cậu trở về, nếu như một chút cơ hội cũng không có, vậy ông cũng chỉ có thể chờ chết.

 Nghe xong lời nói của ông Lâm, Vương Tuấn Khải đột nhiên dừng bước, xoay người lại, vẻ mặt của anh không biểu tình mà nhìn lại ông, trên mặt thể hiện sự tức giận.

 "Vì sao em ấy bị thương, ông phải cho tôi một giải thích hợp lý, nếu như là vì các người thất trách, ông hẳn phải biết hậu quả là gì đấy".

 "Vương Nguyên thiếu gia thừa dịp lúc ban đêm chạy đến phòng cỏ, vì thế chúng tôi không thể phát hiện kịp thời, đây là thất trách của chúng tôi, thỉnh thiếu chủ trị tội". Bộ dạng của ông Lâm thể hiện sự thất trách, rất là hổ thẹn.

 "Biết là ai làm không?". Vương Tuấn Khải tiếp tục hỏi.

 "Vĩnh hằng chi tâm ở trên cổ Vương Nguyên thiếu gia đã không cánh mà bay, chắc là bị người ta đoạt đi, vết máu trên cổ nhất định là bị dây chuyền kéo để lại, ngón tay của cậu ấy khắp nơi đều là vết thương, giống như bị mảnh gỗ vụn quẹt làm bị thương vậy, khuôn mặt thì bị người ta đánh, có thể đối đãi trên người cậu ấy như vậy, tôi chỉ nghĩ được một người, đó chính là bà mẹ kế của cậu ấy". Từ sau khi bọn họ mang Vương Nguyên vào trong nhà của mình, thì bà mẹ kế kia thường xuyên đến tìm phiền toái, tuy đã bị người ta lôi đi, nhưng theo như tính cách mà ông biết, bà ta sẽ không bỏ qua chuyện này.

 "Thiên Tỷ, Thiên Nam, đi lấy vĩnh hằng chi tâm về, tay nào của bà ta ra tay với Nguyên nhi, thì đem tay đó của bà ta phế ngay lập tức, nếu như là hai tay, vậy phế hai tay của bà ta luôn đi". Hai mắt của Vương Tuấn Khải tràn đầy phẫn nộ, tà ác mà hạ mệnh lệnh, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Anh luôn luôn không thích gây chuyện với người ta, nhưng mà người khác tự mình tìm tới cửa, anh tuyệt đối sẽ không buông tha.

 Không nghĩ tới dây chuyền anh tặng cho cậu, rõ ràng lại hại cậu. Anh em họ Dịch không đi tiếp, mà là xoay người, hướng cửa chính của bệnh viện đi ra, chấp hành lệnh của thiếu chủ bọn họ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro