Chương 29+30:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

§ Chương 29: Đó là ảo giác.

Lúc này Vương Nguyên lại lần nữa thức dậy, chuyện thứ nhất muốn làm chính là nhìn xem người ngồi ở bên giường, nhưng mà lúc này đây, bên giường của cậu, một người cũng không có, ngồi dậy, ngắm nhìn bốn phía, một bóng người cũng không có.

"Người đâu?".

Lúc thời điểm Vương Nguyên đang nghi vấn, bà Lâm đẩy cửa vào và quan tâm hỏi: "Nguyên nhi, con đã tỉnh rồi, cảm giác còn có chỗ nào không thoải mái sao?".

"Mẹ Lâm, con không sao rồi, người đã gặp qua thiếu chủ chưa?". Vương Nguyên có chút sốt ruột hỏi.

Đêm qua rõ ràng có một người ngồi ở đầu giường của cậu, lại cùng cậu nói chuyện phiếm, buổi sáng hôm nay làm sao lại không có, chẳng lẽ lúc cậu ngủ đã đi rồi?

"Mẹ chưa thấy qua thiếu chủ, thiếu chủ căn bản chưa từng tới". Bà Lâm nói dối.

Điều này cũng không có thể trách bà, thiếu chủ đã ra lệnh, không cho Vương Nguyên biết rõ cậu ấy đã xuất hiện, bà cũng là nghe theo mà thôi.

"A, vậy có thể là do cảm giác của con đã sai rồi". Vương Nguyên cúi đầu xuống, có chút mất mát nói.

Có lẽ cậu muốn biết rõ cái người quan tâm cậu là ai, cho nên mới sinh ra ảo giác, đây gọi là ngày có chút suy nghĩ đêm phát sinh mộng sao, tới khi nào thì cậu mới có thể biết rõ thiếu chủ này là ai ?

"Mẹ Lâm, nơi này là chỗ nào vậy?". Vương Nguyên nặn ra nụ cười, hỏi thăm bà Lâm.

Cậu biết rõ mẹ Lâm không muốn nói về chuyện của thiếu chủ, cho nên cậu sẽ không hỏi mẹ Lâm, mà nói sang chuyện khác.

"Nơi này là một khách sạn, chúng ta tạm thời ở chỗ này, chờ thân thể con khỏe hẳn, chúng ta sẽ trở về". Bà Lâm lại tiếp tục nói dối.

Kỳ thật nơi này là bệnh viện, bởi vì Vương Nguyên có chứng sợ hãi với bệnh viện, cho nên Vương Tuấn Khải sai người bố trí phòng bệnh thành phòng nhỏ ấm áp, trừ khử mùi thuốc của bệnh viện, trong phòng chính xác là không có đặt bất luận cái phương tiện chữa bệnh nào, thậm chí bác sĩ, y tá ở trong này cũng không được mặc quần áo màu trắng, làm cho người ta không có cảm giác nơi này chính là bệnh viện. Chỉ cần Vương Nguyên không ra khỏi gian phòng này, thì cũng sẽ không biết nơi này là bệnh viện, bọn họ sẽ thừa dịp lúc cậu ngủ, đưa cậu về nhà mới.

"A, mẹ Lâm, cô gái kia là ai, cô ta là chủ nhân của căn nhà xinh đẹp kia sao?". Vương Nguyên sững sờ hỏi, trong đầu đột nhiên hiện lên một người, chính là cô gái đã đẩy cậu vào trong nước.

Cô gái đó làm vậy là vì không thích cậu phải không, cho nên cô ấy mới có thể đuổi cậu? Nếu nguyên nhân thật sự là như vậy, cậu cũng chỉ có thể dọn đi thôi, dù sao chỗ đó cũng không phải là nhà của cậu.

"Không phải, thiếu chủ mới là chủ nhân chỗ đó, cô ta gọi Vương Ngữ Ti, là em họ của thiếu chủ. Con đừng xem cô ta là em họ của thiếu chủ, kỳ thật thiếu chủ tuyệt đối không yêu thích cô ta, bởi vì chuyện cô ta đẩy con rơi vào trong nước, nên thiếu chủ đã phạt cô ta rồi, từ nay về sau cũng không cho cô ta đến biệt thự nữa". Bà Lâm ôm Vương Nguyên, là loại tình thương của mẹ nói.

"Oa, thật vậy chăng, thiếu chủ thật sự là người tốt nha". Vương Nguyên kích động mà ôm bà Lâm, vô cùng vui vẻ, trong nội tâm càng xem thiếu chủ như là thần.

Thiếu chủ này đối với cậu tốt như thế, có phải là có chút khoa trương không, cậu cùng anh ta không thân cũng chẳng quen, anh ta không đáng vì cậu mà cùng em họ của mình bất hòa, tại sao anh ta phải đối với cậu tốt như vậy chứ?

"Còn không chỉ có như thế này đâu, thiếu chủ có nói rồi, cho con đến trường học tốt nhất để học, còn tìm giáo viên tốt nhất để phụ đạo cho con, cho con mau chóng đuổi kịp chương trình dạy học, có vui không nào!".

"Thật vậy sao, thật sự con có thể đi học ư, con không phải đang nằm mơ chứ". Vương Nguyên ở trên giường đứng lên, rất là kích động.

Cậu nằm mơ cũng không có nghĩ tới, mình có thể như những đứa trẻ khác được đến trường học, không nghĩ tới khi thiếu chủ này xuất hiện, thay đổi hết thảy tất cảc của cậu. Mặc kệ thiếu chủ này vì sao lại đối với cậu tốt như vậy, tóm lại có thể cho cậu đến trường là tốt rồi.

"Nguyên nhi, con trước nghỉ ngơi đi, mẹ Lâm đi lấy thức ăn cho con". Bà Lâm đỡ cậu xuống, để cho cậu nằm xuống.

"Dạ". Vương Nguyên giống như là một con chim sẻ mà vui sướng, nói chuyện cũng rất hăng hái.

Bà Lâm vui vẻ cười, sau đó đi ra ngoài.

*_*_*_*_*o0o*_*_*_*_*

§ Chương 30: Trong này không phải khách sạn.

Bà Lâm đi rồi, Vương Nguyên nằm ở trên giường, trong đầu vẫn không bình tĩnh được, luôn hồi tưởng đến hình ảnh ngày hôm qua, nhớ lại hình dạng của thiếu chủ kia, nhưng mà mặc kệ cậu nghĩ như thế nào, trong đầu vẫn là khuôn mặt xem ra vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc kia, làm cho cậu căn bản nghĩ không ra thiếu chủ rốt cuộc hình dạng trông thế nào.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm của nam nữ nói chuyện với nhau, còn kèm theo âm thanh rên rỉ dồn dập.

Vương Nguyên rất hiếu kỳ, vì vậy xuống giường đi tới cửa, nhẹ nhàng mở cửa đủ cho đầu của cậu thò ra.

Ngoài cửa là một cặp nam nữ, phía sau lưng người nữ kề sát vào vách tường, thân thể người nam dán chặt lấy người nữ, hai người ôm nhau, không ngừng sờ tới sờ lui ở trên người của đối phương, hơn nữa áo người đàn bà đã bị thoát khỏi một nửa, hai người không ngừng thở dốc rên rỉ.

Loại hình ảnh này, Vương Nguyên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, rất hiếu kỳ xem bọn họ đang làm cái gì, vì thế nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Người đàn bà kia rất đẹp, một chân nâng lên, treo trên đùi người đàn ông, không ngừng ma sát.

"Bảo bối, có nhớ anh không, anh nhớ em muốn chết". Người đàn ông hung hăng ôm người đàn bà nói.

"Dĩ nhiên nhớ, thời thời khắc khắc đều nhớ". Người đàn bà cũng ôm người đàn ông, không ngừng đem thân thể mình áp lên trên người của ông ta, quần áo nửa thân trần, dây nội y trượt xuống cánh tay, bộ ngực của bà ta đầy đặn bị lồng ngực cứng rắn của người đàn ông chen lấn đến biến dạng.

"Như vậy hiện tại nên để cho anh yêu em". Người đàn ông nói xong, muốn kéo váy người đàn bà lên, nhưng đã bị người đàn bà ngăn trở.

"Có người".

Người đàn ông nghe được lời nói của người đàn bà, buông váy bà ta ra, vẫn ôm bà ta thật chặt, quay đầu nhìn Vương Nguyên từ trong cửa phòng thò đầu ra, phát hiện là một cậu bé, vì thể không vui mà rống to.

"Nhìn cái gì, nếu nhìn nữa tao sẽ móc hai tròng mắt của mày đấy".

Người đàn bà cũng hòa vào cùng, dùng ánh mắt sắc bén cảnh cáo Vương Nguyên: "Chạy trở về phòng bệnh của mày đi".

Phòng bệnh —— trong này không phải là khách sạn ư, sao lại có phòng bệnh?

Vương Nguyên tràn đầy nghi vấn, con mắt nhìn chằm chằm vào hai người kia, nhưng mà trong đầu đang tự hỏi trong này rốt cuộc là khách sạn hay là bệnh viện.

"Còn xem, hiện tại tao sẽ đem hai tròng mắt của mày móc ra". Người đàn ông rất không vui buông người đàn bà ra, muốn đi giáo huấn Vương Nguyên, nhưng đã bị bà ta kéo lại.

"Chúng ta đổi chỗ khác đi". Bà ta vừa nói, vừa đem quần áo của mình sửa sang lại cho chỉnh tề.

"Đựơc, không cần cùng loại nhóc con này tốn thời gian, chúng ta tìm nơi khác vui vẻ". Người đàn ông ôm người đàn bà đi, nhưng mà tâm Vương Nguyên thật lâu vẫn chưa thể bình tĩnh, không phải vì nhìn thấy một màn tình cảm mãnh liệt vừa rồi, chính vì nghe họ nói nơi này là bệnh viện.

Lúc này một người mặc quần áo y tá đẩy xe thuốc hàng ngày đến, đi tới hướng của cậu.

Vương Nguyên thấy được cái xe quen thuộc kia, lập tức luống cuống, trừng to mắt nhìn y tá mặc quần áo hàng ngày kia.

Loại xe này cậu đã gặp qua, chính là lúc mẹ ở bệnh viện, y tá thường xuyên đẩy xe thuốc tới, trong này nhất định là bệnh viện.

"Em trai, em làm sao vậy?". Y tá ngừng lại ở trước mặt Vương Nguyên, phát hiện cậu bé trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cô, vì vậy kỳ quái hỏi.

"Nơi này là chỗ nào?". Vương Nguyên run rẩy hỏi, trong nội tâm còn có một chút kỳ vọng nơi này là khách sạn.

"Nơi này là bệnh viện, nhưng rất kỳ quái nha, viện trưởng muốn bọn chị mấy ngày nay đều phải mặc quần áo hàng ngày đi làm, ha ha". Y tá không có phát giác được khác thường, nên hòa nhã nói với Vương Nguyên.

"Bệnh viện, nơi này là bệnh viện ——". Vương Nguyên như một con cừu non đã bị kinh hãi, không ngừng run rẩy, trên mặt không có một chút máu nào, tràn đầy sợ hãi.

"Em trai, làm sao vậy?".

"Em không muốn ở trong bệnh viện, em không muốn ——". Vương Nguyên đột nhiên điên cuồng kêu to, sau đó liền xông ra ngoài chạy lung tung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro