Chương 45+46:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

§ Chương 45: Chờ đợi

Vương Nguyên từ giữa trưa đợi cho đến buổi chiều, lại từ buổi chiều đợi cho đến tối, đợi đến khi mọi người ở Vương thị tan tầm, mà vẫn không gặp được Vương Tuấn Khải.

Bởi vì không gặp được Vuong Tuấn Khải, trong lòng cậu vừa vui vẻ vừa khổ sở.

Bởi vì không có gặp được Vương Tuấn Khải mà khổ sở, nhưng mà cũng bởi vì không có gặp Vương Tuấn Khải mà vui vẻ, cũng là bởi vì không có nhìn thấy anh, cho nên mới không phải khẳng định, thiếu chủ có cần cậu hay không. Chính là cái đáp án này, giúp cậu chống đỡ đến bây giờ.

"Thiếu chủ nhất định sẽ không có không quan tâm mình, nhất định"- Vương Nguyên thấp giọng nói.

Thiếu chủ nói qua, nhất định sẽ trở về gặp cậu, mặc kệ bao lâu, cậu nhất định đợi.

Vương Nguyên chờ đợi, chờ đến nửa đêm, vẫn là không đợi được, kết quả ngồi ở trước cửa lớn của Vương thị, ngủ thiếp đi.

Nửa đêm gió lạnh, thổi lướt qua thân thể gầy nhỏ của cậu, gió lạnh làm cậu run rẩy.

Thân thể rất lạnh, nhưng mà lòng của cậu không có lạnh, lòng của cậu còn có hi vọng, cho nên sẽ không lạnh.

Bà Lâm và ông Lâm ở trong nhà sốt ruột chờ Vương Nguyên, gọi điện thoại di động cho cậu rất nhiều lần đều không có người nhận, cũng không thấy cậu trở về, lo muốn chết. Tìm đến nơi gần trường học, cũng không có tìm thấy cậu. Cuối cùng hỏi Lưu Chí Hoành mới biết được, Vương Nguyên chạy đi tìm Vương Tuấn Khải.

Bởi vì Lưu Chí Hoành căn bản không thấy được địa chỉ trên danh thiếp, cậu cũng không biết Vương Nguyên đi nơi nào, chỉ biết là cậu ấy đi tìm một người tên là Vương Tuấn Khải, cho nên ra về thì tự mình về nhà trước.

Vương Tuấn Khải một mình ở Vương thị làm việc đến nửa đêm, cơm tối cũng chưa ăn, vẫn làm việc.

Nếu như không phải cha anh không muốn buông tay, bảo anh chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón quản lý Vương thị, Vương thị cũng sẽ không rơi xuống tình trạng phải phá sản, hơn nữa còn sử dụng hôn nhân của anh để duy trì Vương thị, làm cho nó tiếp tục phát triển thêm.

Vương Tuấn Khải vừa xử lý công việc, vừa nghĩ cha mình bảo thủ, rất là tức giận.

Nếu như không phải bởi vì Vương thị là tâm huyết của mẹ anh, anh mới sẽ không liều mạng như thế mà muốn cứu sống Vương thị? Vương thị sắp phá sản, nên Vương Hùng mới đem tất cả quyền lợi của tập đoàn Vương thị giao cho anh, làm cho anh đi sửa chữa cái cục diện rối rắm này, cứ như vậy cha làm cho anh cảm thấy tức giận.

"Một chuyện khác, nếu như cái kế hoạch này thành công, như vậy dù cho không cần Diệp thị hỗ trợ, Tề thị cũng có thể tiếp tục trữ hàng thêm, thậm chí sẽ tốt hơn". Vương Tuấn Khải nhìn bản kế hoạch trong tài liệu, tính toán cần phải hết sức cẩn thận, nên làm như thế nào mới được.

Nếu như cái kế hoạch này thành công, như vậy anh cũng không cần cùng Diệp Tầm Phương đính hôn, càng không cần lấy cô gái đáng ghét kia.

Vương Tuấn Khải vì bản kế hoạch, bận đến nửa đêm, vươn lưng mỏi để cho mình chậm rãi thong thả một chút, sau đó lại tiếp tục. Làm như vậy tuy vất vả một chút, nhưng mà anh tuyệt không hối hận, hơn nữa vô cùng cam tâm tình nguyện khổ cực như vậy.

Nếu như cái kế hoạch này thành công, như vậy thì Vương thị được cứu, anh sẽ không cần phải lấy Diệp Tầm Phương kia, nghĩ đến kết quả này, anh liền cực kỳ có động lực.

Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên, là ông Lâm gọi tới.

Vương Tuấn Khải nhìn nhìn số điện thoại, thấy là ông Lâm, vì vậy lập tức tiếp nhận nghe, bởi vì anh biết rõ, phàm là ông Lâm gọi điện thoại tới, đều có liên quan với Nguyên Nguyên, phàm là chuyện liên quan đến Vương Nguyên, anh đều để ở trong lòng.

Vương Tuấn Khải vừa tiếp điện thoại, liền nhận được tin tức Vương Nguyên đến Vương thị tìm anh, anh chấn động rồi lập tức cúp điện thoại, chạy ra cửa chính đi tìm người.

Ai nói cho Vương Nguyên biết anh đã trở về nước, là ai nói cho cậu biết, anh ở tại Vương thị.

Vương Tuấn Khải phẫn nộ, anh tuyệt đối sẽ không buông tha người nào đã nói cho Vương Nguyên biết tin tức này.

*_*_*_*_*o0o*_*_*_*_*

§ Chương 46: Em muốn giúp anh.

Lúc Vương Tuấn Khải vọt tới ngoài cửa, liền nhìn thấy một bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn ngồi ở cửa ra vào, có chút phát run, vì vậy cởi áo khoác của mình, đem Vương Nguyên Giai ôm trở về phòng làm việc của mình.

"Thiếu chủ ——". Vương Nguyên vốn là ngủ không yên, bị người ôm thì liền tỉnh. Song khi thời điểm cậu mở to mắt, gương mặt trước mắt có điểm quen thuộc, làm cho cậu vô cùng kích động.

"Nguyên Nguyên, làm sao em lại chạy đến đây?"- Vương Tuấn Khải lo lắng hỏi.

"Thiếu chủ có phải là không hy vọng em tới đây tìm anh?"- Vương Nguyên mất mát hỏi.

Thiếu chủ hình như không thích cậu đến tìm anh, vì sao?

"Anh không hy vọng em gặp nguy hiểm, hiểu chưa?". Vương Tuấn Khải đặt Vương Nguyên lên trên ghế sa lon, cưng chiều nói.

Bốn năm rồi, trong bốn năm anh chỉ có thể nhìn Vương Nguyên qua ảnh chụp, biết rõ cậu trưởng thành, trở thành một mỹ nam đáng yêu, hiện tại tận mắt nhìn thấy, quả thật là cậu bé đáng yêu đến mê người. Trong bốn năm này, anh cũng muốn lén đến nhìn Vương Nguyên, nhưng mà Diệp Tầm Phương quấn anh rất chặt, gần như anh tắm rửa thì giữ ở ngoài, làm cho anh tìm không ra một chút khe hở, trở về nhìn cậu, hiện tại rốt cục đã thấy được.

"Thiếu chủ, anh thật sự muốn cùng Diệp Tầm Phương đính hôn sao?"- Vương Nguyên đáng thương đau đớn hỏi.

"Nguyên Nguyên, mặc kệ anh làm cái gì, có phải em đều tin tưởng anh hay không". Vương Tuấn Khải ôm cậu, thâm tình nói.

"Dạ, chỉ cần thiếu chủ còn cần em, mặc kệ anh làm cái gì em đều tin tưởng anh"- Vương Nguyên khẳng định nói.

"Đúng vậy, năm ngày sau anh sẽ cùng Diệp Tầm Phương đính hôn, nhưng mà cái này không phải anh nguyện ý"- Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ nói.

"Đã không muốn, vậy anh vì sao còn muốn cùng cô ta đính hôn?".

Vương Nguyên tư tưởng đơn thuần căn bản không biết rõ sự tình quá phức tạp, ở trong nhận thức của cậu, yêu mến thì ở cùng một chỗ, không thích sẽ không cùng một chỗ, có nguyện ý hay không đều là tự mình tính, còn có cái nguyên nhân miễn cưỡng gì?

"Vì Vương thị, tập đoàn Vương thị là mẹ anh dùng tính mạng đổi lấy, anh không thể để cho nó bị hủy đi như thế, hiện tại Vương thị bị ba của anh làm cho sắp phá sản, cho nên anh bắt buộc phải cứu sống nó"- Vương Tuấn Khải hơi giận căm phẫn nói.

"Ba của anh?". Vương Nguyên trong đầu tìm kiếm người này, giống như chỉ có ấn tượng của bốn năm trước, sau đó cậu liền không gặp qua người này.

"Đúng vậy, ông ta không phải một nhà kinh doanh vĩ đại, nhưng mà lại không chịu buông tay, mới đưa đến Vương thị gần như phá sản, nhưng mà ông ta lại sĩ diện, không cho người ngoài biết rõ Vương thị đã sắp sụp, vì vậy mà muốn dựa vào Diệp thị, làm cho Vương thị tiếp tục phát triển". Vương Tuấn Khải vừa nói đến chuyện này, sắc mặt vô cùng khó coi.

"Cho nên anh mới cùng Diệp Tầm Phương kết hôn phải không?"- Vương Nguyên đau thương nói.

"Diệp thị thực lực rất mạnh, có thực lực kinh tế hùng hậu, hơn nữa làm việc vô cùng linh hoạt, mỗi một khoản làm ăn lợi nhuận đều cao hơn rất nhiều so với Vương thị, hiện tại chỉ có Diệp thị là kinh tế hùng hậu mới có thể trợ giúp Vương thị sống lại"- Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ nói.

Vương Nguyên căn bản không hiểu được Vương đang nói cái gì, nhưng mà có một điều cậu biết rõ, là Vương thị cần tiền, Vương thị cần tiền, thì ra là Vương Tuấn Khải cần tiền.

"Thiếu chủ, có phải là có tiền có thể cứu Vương thị không, em có tiền, cái này là bốn năm nay qua em tích trữ thật nhiều tiền, có ba trăm vạn nha"- Vương Nguyên cao hứng nói.

Mỗi tháng mẹ Lâm và ông Lâm đều nói cho cậu biết, tài khoản của cậu có tiền vào, nhưng mà cậu không thích dùng tiền tùy tiện, cho nên số tiền kia vẫn còn đó, càng ngày càng nhiều, cho đến hôm nay, đã có ba trăm vạn.

"Những số tiền này em giữ đi"- Vương Tuấn Khải mỉm cười. Anh biết rõ cậu bé đáng yêu này, những năm qua anh gửi tiền cho cậu, cậu đều giữ lại.

"Không, em muốn giúp anh, như vậy anh cũng không cần cùng Diệp Tầm Phương đính hôn"- Vương Nguyên kích động nói.

Vừa nghĩ tới thiếu chủ muốn cùng những cô gái khác ở cùng một chỗ, nhưng lại không phải anh tự nguyện, cậu vô cùng không vui.

"Không đủ, Vương thị tối thiểu cần năm ngàn vạn, bỏ đi, chúng ta không nói chuyện này nữa, em ngồi ở bên ngoài lâu như vậy, nhất định đói bụng lắm, chúng ta đi ăn cái gì đi". Vương Tuấn Khải nói sang chuyện khác, sau đó kéo tay Ngãi Giai Giai, đi ra ngoài.

Chuyện tiền là chuyện của đàn ông, cho nên anh sẽ không để cho Vương Nguyên bởi vì sự kiện này mà phiền lòng.

Vương Nguyên yên tĩnh để cho Vương Tuấn Khải lôi kéo, thiếu chủ không muốn nói, như vậy cậu sẽ không hỏi, nhưng cậu sẽ nghĩ biện pháp giúp anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro