Chương 53+54:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

§ Chương 53: Anh lại thích em ngốc.

Nghe Vương Tuấn Khải tán dương như vậy, Vương Nguyên tâm hoa nộ phóng (trong lòng vui vẻ, nở gan nở ruột), cậu không nghĩ tới mình cũng có khả năng giúp đỡ cho thiếu chủ.

"Thiếu chủ, đây là thức ăn do em tự mình làm, anh nhân lúc còn nóng mà ăn đi, như vậy chúng ta lại có thể tiết kiệm một khoản tiền, không cần phải ăn thức ăn đắt tiền ở bên ngoài như vậy". Vương Nguyên đem cà mèn của mình lấy ra đặt lên trên mặt bàn, mở ra, đem món ăn ở bên trong bày ra từng món.

"Oa, Nguyên Nguyên, đây đều là em làm sao?". Vương Tuấn Khải bộ dáng ra vẻ sắp chảy nước miếng nói.

Không nghĩ tới Nguyên Nguyên của anh còn có tay nghề thế này, xem ra anh từ nay về sau có lộc ăn rồi.

"Đúng vậy đó, bình thường nhàm chán đều cùng mẹ Lâm học một chút, anh ăn xem, có thích khẩu vị này hay không?". Vương Nguyên đưa chiếc đũa tới tay Vương Tuấn Khải, cười và nói.

Món ăn mình làm mà thiếu chủ có thể ăn được, cảm giác cũng rất hạnh phúc.

"Anh nếm thử". Vương Tuấn Khải gắp một miếng thịt lớn cho vào trong miệng của mình, sau đó cố ý biểu lộ ra vẻ khoa trương, tán thưởng: "Nguyên Nguyên, tài nghệ của em thật sự là quá tuyệt, anh sợ ăn món ăn em làm, người khác làm sẽ không ăn được đấy".

"Thiếu chủ chỉ thích nói giỡn, mau ăn đi, chắc đói bụng lắm, anh mở cuộc họp lâu như vậy, nhất định rất đói rồi, từ từ ăn, em giúp anh thu dọn văn phòng". Vương Nguyên dịu dàng nói, sau đó bắt đầu thu thập giấy tờ rơi lả tả trên mặt đất.

Vương Tuấn Khải vừa ăn vừa nhìn Vương Nguyên cố gắng làm việc, trong lòng vô cùng hạnh phúc.

Đây chính là hình ảnh anh mộng tưởng đã lâu, người yêu lúc nào cũng quan tâm anh, cùng ở bên anh, quan tâm đến anh.

"Thiếu chủ, phần văn kiện này chính là văn kiện vừa rồi em cướp lại từ Diệp Tầm Phương, hỏng thành như vậy, anh xem một chút còn có thể cứu lại nó không?". Vương Nguyên đem một đống giấy vụn đưa tới trước mặt Vương Tuấn Khải, gương mặt lo lắng hỏi.

"Phần này không phải là văn kiện quá quan trọng, phá hủy thì phá hủy, chớ để ở trong lòng, văn kiện quan trọng đều ở trong tủ sắt!". Vương Tuấn Khải ăn nhiệt tình, nhưng vẫn không quên trả lời vấn đề của Vương Nguyên.

"Vậy là tốt rồi, vừa rồi thật sự là làm em sợ muốn chết". Vương Nguyên thở một hơi thật to, sau đó tiếp tục thu dọn.

Xem ra từ nay về sau cậu phải cẩn thận một chút mới được, không thể mang đến phiền toái cho thiếu chủ một lần nữa.

"Anh đã ăn no". Vương Tuấn Khải ăn sạch sẽ thức ăn mà Vương Nguyên mang đến, sau khi ăn xong vẫn an vị tại đó, bộ dáng vẻ mặt thỏa mãn, còn đánh nấc.

"Nếu thiếu chủ thích, lần sau em làm thêm cho anh nhé". Vương Nguyên đem thức ăn trên bàn dọn dẹp, để qua một bên.

"Nguyên Nguyên, tới, ngồi vào trên đùi anh". Vương Tuấn Khải cưng chiều nói.

"Dạ". Vương Nguyên cười hì hì trả lời, sau đó ngoan ngoãn ngồi lên đùi của Vương Tuấn Khải.

Cậu không rõ tại sao thiếu chủ muốn cậu làm như thế, nhưng cậu cũng yêu thích ở trong ngực thiếu chủ, càng thích hơn khi anh hôn.

"Nguyên Nguyên, cảm giác ôm em làm cho anh thấy thật ấm áp, cảm giác màu sắc trong cuộc sống nhiều hơn rất nhiều". Vương Tuấn Khải ôm Vuong Nguyên, thâm tình nói.

"Thiếu chủ, em không biết nói những lời này, nhưng em chỉ biết là, cảm giác được anh ôm, rất thoải mái, em rất thích". Vương Nguyên ngây thơ mà trả lời.

"Một cậu bé ngốc, nhưng anh lại thích em ngốc". Vương Tuấn Khải nói xong, ôm lấy mặt của Vương Nguyên, hôn thật sâu lên môi của côậu.

Ngày hôm qua lần đầu tiên phá lệ, anh liền thích hôn, anh vô cùng thích hương vị này.

Vương Nguyên ngoan ngoãn nép trong người của Vương Tuấn Khải, tùy ý anh hôn cậu, không lưu loát mà đáp lại nụ hôn của anh.

Cậu yêu thích cái cảm giác này, rất tuyệt diệu.

Vương Tuấn Khải lại hôn Vương Nguyên thật sâu lần nữa, mới lưu luyến mà buông cậu ra, sau đó đưa cậu tới trên ghế xoay, hào khí nói: "Được rồi, nên làm việc, Nguyên Nguyên có nguyện ý giúp anh hay không đây?".

"Nguyện ý, vô cùng nguyện ý". Vương Nguyên hưng phấn nói.

Nghĩ đến mình có thể trợ giúp thiếu chủ, cậu liền vô cùng kích động.

"Em giúp anh đem những văn kiện này phiên dịch ra cho tốt, trình độ Anh văn của em tuyệt đối không tệ hơn anh". Vương Tuấn Khải đem vài phần văn kiện quan trọng đưa tới trước mặt Vương Nguyên.

"Được, em nhất định cố gắng phiên dịch". Vương Nguyên nói xong, bắt đầu cố gắng phiên dịch, Vương Tuấn Khải mỉm cười, cũng bắt đầu làm việc.

Có giai nhân làm bạn, làm cho công việc của anh hiệu suất tốt vô cùng, hơn nữa tâm tình cũng vô cùng tốt, cảm giác cái gì cũng tốt.

§ Chương 54: Thời khắc hạnh phúc.

Vuong Nguyên bởi vì mình có thể trợ giúp Vương Tuấn Khải, mà vô cùng cao hứng, bắt đầu làm việc cũng rất hăng hái, không lâu đã phiên dịch xong văn kiện mà Vương Tuấn Khải đưa cho cậu.

"Thiếu chủ, em dịch xong rồi, anh xem một chút có được hay không?".

"Nguyên Nguyên, không nghĩ tới năng lực phiên dịch của em giỏi như thế, hơn so với năng lực nhân viên những công ty dịch thuật kia, em giỏi quá". Vương Tuấn Khải tán dương.

"Nói cách khác em phiên dịch thứ đó có giúp được anh phải không?". Vương Nguyên vui vẻ nói.

Chỉ cần có thể giúp được thiếu chủ, làm cái gì cậu cũng vui.

"Đương nhiên". Vương Tuấn Khải nói khẳng định, sau đó đem văn kiện Vương Nguyên dịch xong bỏ vào trong tủ bảo hiểm khóa lại.

Những văn kiện này cơ mật, vốn anh cho là tự mình phải phiên dịch, không nghĩ tới trên trời phái tới một trợ thủ đắc lực, làm cho anh dễ dàng rất nhiều, anh tuyệt đối tin tưởng Vương Nguyên, cho nên không lo lắng cậu sẽ đem văn kiện cơ mật tiết lộ ra ngoài, có lẽ cậu căn bản không biết rõ bên trong ghi là cái gì, thuần túy chỉ là phiên dịch mà thôi.

"Thiếu chủ, còn có văn kiện nào cần em phiên dịch nữa không, em tiếp tục giúp anh phiên dịch". Vương Nguyên chủ động nói.

Cậu tuy phiên dịch ra chút ít văn kiện này, nhưng lại không thế nào hiểu được ý bên trong, bởi vì những thuật ngữ kinh tế đều là rất chuyên nghiệp.

"Không cần, chúng ta đi chơi, bởi vì em đã đem chuyện một ngày cần làm của anh đều làm xong, cho nên chúng ta đi chơi". Vương Tuấn Khải cưng chiều nói, sau đó lôi kéo tay Vương Nguyên, đi ra ngoài.

"Được". Vương Nguyên hưng phấn nói, tùy ý Vương Tuấn Khải lôi kéo đi.

Trên đường đi, những nhân viên khác trong Vương thị đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Vương Tuấn Khải lôi kéo tay Vương Nguyên, đặc biệt cô tiếp tân tiểu thư kia.

"Tổng giám đốc không phải sẽ cùng Diệp Tầm Phương đính hôn ư?"- Nhân viên nữ thấp giọng hỏi.

"Không biết, nếu Tổng giám đốc kéo tay của mình, thì tốt biết bao nhiêu!"- Nhân viên nữ khác hâm mộ nói.

"Ít nằm mơ, làm việc đi".

Vương Nguyên bị Vương Tuấn Khải lôi kéo, cùng nhau đi ra khỏi Vương thị, ánh mắt mọi người làm cho cậu có chút xấu hổ, nhưng cậu lại thích cảm giác được Vương Tuấn Khải lôi chạy, cho nên không để ý tới ánh mắt của người khác .

"Thiếu chủ, chúng ta đi đâu chơi vậy?"- Vương Nguyên ngồi ở ghế kế bên tài xế, vui vẻ hỏi.

"Trước cài chặt dây an toàn, đừng quên lời anh nói lần trước"- Vương Tuấn Khải nhắc nhở.

"A". Vương Nguyên ngây ngốc đáp lại, sau đó cài chặt dây an toàn.

"Chúng ta trước tiên đi sân chơi chơi một chuyến, sau đó sẽ đi công viên chơi, xem cá heo biểu diễn, em nói được không?"- Vương Tuấn Khải vui vẻ nói.

"Được, em đã không thể chờ được nữa rồi, em thích nhất cưỡi ngựa gỗ"- Vương Nguyên ngây thơ nói.

Mẹ Lâm và bác Lâm thường xuyên dẫn cậu đi sân chơi chơi, mỗi lần đi, cậu sẽ đi cưỡi ngựa gỗ.

"Được, bây giờ chúng ta xuất phát, chuẩn bị đi cưỡi ngựa gỗ". Vương Tuấn Khải đồng thời theo Vương Nguyên dùng ngữ khí ngây thơ nói, sau đó khởi động chân ga, hướng sân chơi xuất phát.

Góc tối, có một đôi mắt tức giận nhìn bọn họ rời đi.

Vương Tuấn Khải kéo Vương Nguyên đi vào sân chơi, hai người cùng đi cưỡi ngựa gỗ, chơi đùa vô cùng vui vẻ, tiếng cười không ngừng.

"Thiếu chủ, em đi mua kem, anh chờ em chút". Sau khi xuống ngựa gỗ, Vương Nguyên đột nhiên muốn ăn kem.

"Chỗ đó có, đi nhanh về nhanh". Vương Tuấn Khải chỉ vào nơi bán kem cách đó không xa, quan tâm nói.

"Em biết rồi, chờ em chút là xong". Vương Nguyên hưng phấn nói, sau đó chạy tới nơi bán kem.

Lúc này một chiếc xe đẩy hàng đột nhiên lái tới hướng cậu thật nhanh, Vương Nguyên trừng to mắt nhìn xe chở hàng hướng về phía người mình, cậu sợ tới mức chân nhũn ra, căn bản không biết né tránh.

"Nguyên Nguyên ——". Vương Tuấn Khải cũng nhìn thấy xe đẩy hàng, lập tức chạy tới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro