Chương 9: Người quan tâm mình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả nhiên, lúc ông Lâm đi tới chỗ đất trồng rau, thì nhìn thấy Vương Nguyên toàn thân ướt sũng làm việc ở chỗ đó, bên cạnh còn có một con cọp mẹ đứng, ngay lập tức tức giận chạy đến, đem thùng gỗ ở trong tay cậu đoạt đi, ném lên trên người bà mẹ kế đang đứng ở bên cạnh.

 "Ôi ——". Bà mẹ kế đang đứng bị thùng gỗ đập cho ngã xuống đất, đau đớn kêu một tiếng, quần áo ở trên người cũng bị ướt, vì vậy không vui mà chửi ầm lên.

 "Ai hả, muốn cùng tôi đánh nhau lắm hả, không muốn sống phải không?".

 "Nguyên nhi, bộ dạng con làm sao vậy, bà ta có đánh con không, có bị thương ở đâu không?". Ông Lâm không hề để ý tới bà mẹ kế ở bên cạnh, quan tâm hỏi Vương Nguyên, trên mặt hiện rõ sốt ruột, thấy cậu cả người ướt sũng, vì vậy cởi áo khoác của mình, phủ lên trên người cậu.

 Cậu bé này như thế, lại có người có thể nhẫn tâm hành hạ, người kia thật không phải là người.

 "Bác Lâm, con không sao". Vương Nguyên cảm động nói, nước mắt không ngăn được mà chảy xuống.

 Có một mẹ Lâm, cậu đã vừa lòng, hiện tại lại thêm một bác Lâm, làm cho cậu cảm giác giống như có ba mẹ, thật hạnh phúc.

 "Lại là ông, các người nghỉ phép thì nghỉ phép đi, sao lại quản chuyện của tôi". Bà mẹ kế cố gắng đứng lên, nhìn thấy cả người của mình đều là bùn, nên rất tức giận, sau đó rống to với ông Lâm:

 "Ông lại dám đánh tôi, tôi nhất định sẽ làm cho ông xem". Ở cái thôn này bà coi như cũng là người có chút mặt mũi, gia cảnh trong thôn giàu có nhất, còn không có ai dám đối đãi với bà như vậy!

 "Chuyện này tôi muốn quản thì sao, nếu như bà còn dám bắt nạt Vương Nguyên, tôi sẽ cho bà sau này không có được một ngày tốt lành". Ông Lâm tức giận cảnh cáo bà ta.

 "Tôi nhổ vào, còn dám nhiều chuyện nữa, tôi cho mấy người biết tay đó". Bà mẹ kế không thèm để ý đến cảnh cáo của ông Lâm, vẫn là kiểu của một người đàn bà chanh chua mà mắng to.

 "Bác Lâm, con không sao, bác trở về đi, đừng động vào con". Vương Nguyên đáng thương khẩn cầu.

 Cậu không muốn người quan tâm đến mình sẽ bị thương tổn, nếu như có thể, cậu thật sự rất muốn bảo vệ những người quan tâm cậu, nhưng bây giờ cậu giống như không có một chút sức lực nào, đầu choáng váng chìm vào hôn mê, tầm mắt cũng rất mơ hồ.

 Mỗi khi xuất hiện loại bệnh này, cậu đều nghĩ đến là sẽ đi gặp mẹ, có thể cùng mẹ gặp nhau ở trên trời.

 "Bác Lâm tới nơi này nghỉ phép mục đích chính là chăm sóc con, làm sao mà có thể mặc kệ con chứ, Nguyên nhi yên tâm, không có chuyện gì". Ông Lâm kích động nói, cảm thấy đau lòng cho cậu bé đáng thương này.

 Một đứa bé hiểu chuyện như vậy, vì cái gì mà lại không có người yêu thương

! "Bác Lâm, con ——". Vương Nguyên kích động khóc lên, nhưng mà đang muốn nói có chút cảm động, ai ngờ trước mắt tối sầm, té xỉu ở trong ngực của ông Lâm.

 "Nguyên nhi —— Nguyên nhi ——". Ông Lâm lo lắng hô to, thân hình nhỏ nhắn không ngừng loạng choạng ở trong ngực, trong lòng có chút bối rối.

 Hỏng bét, ngày đầu tiên bọn họ chăm sóc cậu bé này thì đã khiến cho cậu bé té xỉu, nếu thiếu chủ biết được, không lột da ông mới là lạ.

 "Thằng nhóc thối tha, giả chết phải không, đứng lên làm việc cho tao". Bà mẹ kế thấy thế, muốn giơ roi lên đánh Vương Nguyên đang ở trong ngực ông Lâm, nhưng mà ông Lâm lại dùng một tay cầm roi, đoạt roi lại, hung hăng quất vài roi vào bà mẹ kế.

 "A —— ông làm gì?". Bà mẹ kế đau đớn hét.

 "Đánh chết cái người đàn bà không có lương tâm này". Cuối cùng ông Lâm hung hăng dùng roi đánh bà ta, sau đó ném roi đi, rồi ôm Vương Nguyên đang hôn mê rời đi rất nhanh.

 Bà mẹ kế chật vật ngồi dưới đất, trong mắt tràn ngập phẫn nộ, trong lòng rất không cam lòng, cái miệng của bà sẽ không để yên cho họ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro