Chap 10: Bi thương chuyện cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm 30 tết, ăn xong cơm tối, mọi người vây quanh một chỗ xem Xuân Vãn, kỳ thật các chương trình cuối năm đã sớm không còn được nhiều người ưa thích, chỉ là truyền thống bao nhiêu năm, không muốn thay đổi, cậu và mẹ cậu lần lượt ngồi ở trên ghế sa lon, Vương Lỗi ngồi bên cạnh cậu, ba người bọn họ sáu con mắt đồng loạt nhìn chằm chằm cái người đang ngồi xổm pha trà- Vương Tuấn Khải.


Đều nói uống trà là một môn nghệ thuật, nhưng nhìn thiếu niên ngồi chồm hỗm trên mặt đất trước mắt sắc mặt chuyên tâm, cậu cảm thấy pha trà là một môn nghệ thuật bí ẩn.


Cậu cũng không hiểu rõ cái người kia, rõ ràng là một hài tử cả ngày cười toe toét làm nũng với chơi xấu lại còn bày đặt nghiên cứu trà đạo, sự kiên trì của anh trong mắt ba cậu chính là tán thưởng, anh tuyệt không phải vì ứng phó mà tạm thời nước tới chân mới nhảy, sau đó cậu liền suy nghĩ, là nguyên nhân gì làm một thanh niên mới 20 tuổi đầu lại am hiểu nghệ thuật trà đạo như vậy?


Thời điểm tiếng chuông vang lên 0 giờ, ngoài cửa sổ tiếng pháo nổ không ngớt, từng chùm từng chùm một tách ra thắp sáng cả bầu trời.


Mẹ cậu đứng dậy đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm tất niên, ba cùng vươngLỗi cầm pháo trúc đi lên sân thượng bắn.


Cậu quay đầu nhìn về phía anh, mặt của anh hướng phía ngoài cửa sổ, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ, chỉ là ngơ ngác nhìn, khi cậu đi qua chứng kiến ưu thương trong mắt anh, tâm cậu đau một cái.


Vào thời khắc này, có ai không tưởng niệm người nhà của mình, cậu nghĩ anh nhất định là đang nhớ tới ông nội.


" Tiểu Khải, mặc áo khoác, chúng ta xuống dưới đốt pháo hoa." Cậu nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc của anh, tận lực cười đến thoải mái.


Anh quay sang ngửa đầu nhìn vào cậu, tròng mắt đen nhánh không hiểu cảm xúc chợt lóe lên, sau đó liền nở nụ cười, vừa mới có vẻ mặt cô đơn như thế đã khôi phục dáng vẻ tươi cười.


Anh nhẹ nhàng gõ đầu cậu, áp gò má của anh lên má cậu mà cọ cọ, tiếp nhận áo khoác trong tay cậu đưa, mặc vào, đứng lên đi về hướng sân thượng, cậu nhìn bóng lưng gầy của anh, mím môi sống mũi có chút cay cay.


Đi xuống lầu, ba cùng Vương Lỗi đang loay hoay đốt pháo trúc, mẹ cùng hàng xóm đứng chung một chỗ nói chuyện phiếm, anh mặc áo lông dày đứng bên cạnh cậu.


Lầu trên lầu dưới hàng xóm không ngừng đánh giá anh, vài câu thì thầm gần đó theo âm thanh pháo trúc truyền vào tai cô.


'' Đứa trẻ kia chính là bạn trai của Nguyên Nguyên nhà bà sao?''


"Đúng thế, tính tình cũng đặc biệt tốt, với Nguyên Nguyên nhà bà thực xứng!"


'' Vóc dáng cũng cao, tôi cũng thích con rể mình cao trên 1m8"


Như thế như thế!


Mẹ cậu ngoài miệng khiêm tốn , nhưng ánh mắt nhìn về phía bọn họ không dấu nổi vẻ tự hào.


Cậu cảm thấy có chút xấu hổ, quay đầu chứng kiến người bên cạnh bên tai cũng ửng đỏ, cậu kéo cánh tay của anh cười nói" Lớn lên thật là đẹp mắt!"


Anh đem biểu tình trên gương mặt chôn trong khăn xoay người tại bên tai cậu thấp giọng nói" Có làm cho em tăng thể diện không?"


Cậu cúi đầu cười ra tiếng, gật đầu" Có thêm, có thêm!"


Sau khi đốt pháo trúc, lên lầu, ăn cơm tất niên, Vương Lỗi đi chơi suốt đêm , mọi người rửa mặt sau đó trở về phòng để đi ngủ.


Trên ban công đèn sáng, bên ngoài như cũ có liên tiếp âm thanh tiếng pháo được bắn ra, cậu nằm ở trên giường ngủ không được, nhìn chằm chằm bóng của chiếc đèn lồng màu đỏ được in lên bức màn đến ngẩn người.


Không biết đã qua bao lâu, mí mắt cậu càng ngày càng nặng, thời điểm cậu chuẩn bị chìm vào mộng đẹp, nghe được tiếng động rất nhỏ, dụi dụi con mắt cô xuống giường.


Buồng vệ sinh, phòng khách đều không có mở đèn, cửa ban công mở ra một cái khe hở nho nhỏ, cậu mặc thêm áo khoác đi ra ngoài.


Trên ban công, anh quay mắt về phía bầu trời đầy sao lặng yên đứng, hai tay của anh đặt ở trên lan can, có chút ngửa đầu nhìn vào phương xa, tựa hồ lâm vào thật trầm mặc, ngay cả cậu tới gần đều không có phát hiện.


" Tiểu Khải." Cậu nhẹ nhàng gọi một tiếng.


Anh trầm thấp lên tiếng, hóa ra anh biết rõ cậu ở sau lưng, nhưng như cũ không quay đầu lại, cậu đứng ở bên người anh, nắm thật chặt áo khoác quay đầu nhìn anh.


Ánh mắt của anh sâu thẳm, quyến luyến mà ưu thương.


Qua thật lâu, anh quay người, đưa tay duỗi tới" Trời thật lạnh, giúp anh sưởi ấm.hì hì."


Cậu cầm hai tay của anh ôm vào trong ngực, cái lạnh xuyên qua áo ngủ truyền tới, cậu cau mày nhìn về phía anh, nhưng là thấy trong mắt của anh ánh lên hơi nước.


Cậu ngơ ngác một chút, trước khi để cậu kịp mở miệng, anh đã nhanh trước một bước, vươn tay đem đầu của cậu ấn vào trong ngực, sau đó lại lần nữa bỏ tay vào trong áo khoác của cậu.


Cậu không nói gì thêm, chỉ là nắm thật chặt tay của anh, lâu sau cũng không còn một mảnh lạnh như băng.


Khi chung quanh trở nên cực kỳ an tĩnh, không còn có âm thanh pháo trúc cũng không có ánh sáng, anh trầm thấp hỏi cô" Em thích ăn kem ly sao?"


Cậu ngửa đầu nhìn chằm chằm cái cằm của anh một chút rồi gật đầu.


Anh cười, khóe miệng độ cong thật rất nhỏ, cơ hồ nhìn không ra, nhưng cậu có thể cảm giác anh là nở nụ cười.


" Anh khi còn bé cũng rất thích ăn, nhưng sau sáu tuổi lại không ăn nữa, nghiêm túc mà nói là sau khi ba mẹ anh rời đi liền không ăn nữa." Anh đem cái cằm tì ở trên vai của cậu trầm thấp nói, ngữ điệu nhẹ nhàng như có như không.


Cậu nắm tay của anh có chút cấp bách một chút, trái tim cũng theo co rút lại, anh chưa từng có đề cập với cậu người nhà của anh, mà ngay tại lúc này, dưới tình huống không có bất kỳ dấu hiệu nào, anh cứ như vậy lấy giọng điệu cực kỳ bình thản nói ra, cậu căn bản không biết nên có phản ứng gì.


Tâm, chỉ có thể theo anh chậm rãi càng ngày càng đau.


''Bọn họ rời đi vào một đêm muộn, bầu trời tuyết rơi rất nhiều, anh còn nhớ rõ họ là bất đắc dĩ mới phải ra ngoài, trước khi đi còn nhìn anh với ánh mắt tràn ngập sủng nịnh cùng yêu thương, ông nội ôm anh đứng ở cửa ra vào, ba mẹ trên mặt anh hôn một cái, sau đó mới ra cửa, anh nhìn 2 người lên xe, đèn xe phát sáng lên, tiếng động cơ bởi vì nhiệt độ quá thấp, rầm rầm rung động, cuối cùng chậm rãi biến mất tại góc rẽ." anh thanh âm bắt đầu có chút phát run, trên thực tế, thân thể của anh cũng bắt đầu rung động.


Cậu vươn tay cánh tay ôm lấy eo của anh, gắt gao ôm lấy, nhưng căn bản không làm nên chuyện gì, anh run rẩy càng ngày càng lợi hại.


Tại thời điểm cậu nghĩ muốn kéo anh trở về phòng, anh nhẹ nhàng kêu tên cậu" Nguyên Nhi?"


" ừm?" Cậu đáp lời, thanh âm cũng bắt đầu không yên.


" Em nhất định chưa từng thấy trận tuyết nào lớn như vậy, từng bông tuyết rơi xuống đều là một mảng, một mảng lớn , trên TV phát hình màu đỏ báo động, để mọi người tận lực tránh ra khỏi nhà, cho dù muốn ra ngoài cũng không thể lái xe đi, có thể là họ không có lựa chọn nào khác, bởi vì 2 người họ có duy nhất một đứa con bảo bối đang khóc đòi muốn ăn kem ly, Nguyên Nhi, bọn họ hẳn đời trước nhất định làm rất nhiều chuyện xấu, bằng không thì tại sao lại sinh ra đứa con như vậy" .


Nước mắt của cậu lập tức chảy xuống, cậu lấy tay che bờ môi run rẩy của anh, ý bảo anh không cần phải nói tiếp nữa,cậu không muốn nghe thực không muốn nghe, nghẹn ngào một câu đều nói không nên lời, mà trên thực tế cô cũng căn bản không biết phải nói gì.


Mu bàn tay cậu dần dần ẩm ướt, nước mắt lạnh như băng từng giọt một chảy xuống, chảy đến khi tâm đau nhức, khiến cho cậu cơ hồ không cách nào hô hấp nổi.


Thật lâu, bàn tay của cậu bị kéo xuống dưới, anh đem mặt chôn ở cổ cậu, bờ môi áp trên da của cậu run run, nhẹ nhàng nói ''Ngày đó là đêm giao thừa – đêm 30, Nguyên Nhi, ngày đó là đêm giao thừa – đêm 30!" (Min:khổ thân, thế này chắc bị tự kỷ luôn)


Cho dù anh về sau chính miệng nói với cậu anh muốn cùng người khác đính hôn, cậu cũng không có đau lòng như vậy, một khắc này cậu tựa hồ cảm nhận được tim mình như bị hàng ngàn mũi tên đâm xuyên qua , đau nhức, cảm giác thật rõ ràng!


Một đêm kia cậu lôi kéo anh trở lại phòng ngủ của Vương Lỗi, 2 người ôm nhau ngủ, anh đem mặt chôn ở trong ngực cậu nói với cậu rất nhiều rất nhiều chuyện khi anh còn bé, trước sáu tuổi anh là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới, sáu tuổi về sau, ông nội của anh di cư sang Mĩ, trước năm 18 tuổi hàng năm anh đều trải qua tết âm lịch cùng với họ hàng, sau 18 tuổi đều cùng một người.Anh nói anh không cách nào tha thứ chính mình, anh nói anh rất yêu ông nội của anh.


Một ngày nào đó sau hai năm cậu và anh tách ra, cậu đột nhiên nghĩ đến đêm nay, nếu như anh hướng cậu giải thích chuyện anh cùng với người khác đính hôn, cậu nghĩ cũng chỉ có những lời này , anh rất yêu ông nội của anh, cho nên đó là lí do anh không có khả năng làm trái ý của ông nội.


Mùng một tết, lúc trời mới vừa tờ mờ sáng, cậu xuống giường, rón ra rón rén trở lại phòng ngủ của mình, nằm ở trong chăn, đầu óc là một mảnh hỗn loạn, lại không có nửa điểm buồn ngủ, cậu nhìn về phía chân trời đang hửng đông, mong chờ một ngày đầu năm mới sẽ mau đến


Hơn 9h sáng, Vương Lỗi mang theo một đôi mắt gấu mèo xông vào phòng ngủ của cậu.


Cậu trầm thấp kêu một tiếng đem chăn kéo cao" Em vào phòng cũng không biết gõ cửa sao?"


Vương Lỗi từ từ leo lên giường của cậu, đem chân với vào trong chăn của cậu, sau đó xoa xoa tay nói" Như thế nào anh cũng có vẻ mặt tiều tụy như vậy, ngày hôm qua tranh thủ lúc em đi chơi có phải 2 người hoạt động ngầm trình diễn tiết mục hạn chế xem hay không?"


Cậu đạp hắn một cước" Tiểu Khải dậy rồi?"


'' Ừm.Vừa mới sáng dậy đã bồi mẹ nói chuyện phiếm'' Vương Lỗi vò mái tóc rối.Cậu lên tiếng theo em mình đi ra phòng ngủ, phòng bếp truyền đến tiếng nói chuyện, cậu đi qua, anh nghe được thanh âm quay đầu, sắc mặt của anh có chút tái nhợt, con mắt cũng có chút phát sưng, thần sắc lại ôn hòa sung sướng , nhìn không ra một chút bi thương hoặc là khổ sở, anh hướng cậu giương lên sủi cảo trong tay cười nói" Nhanh đi đánh răng rửa mặt, lập tức ăn cơm."


Có đôi khi chúng ta tô son trát phấn che dấu bi thương là vì người bên cạnh có thể sống vui vẻ, Vương Tuấn Khải vẫn luôn làm chuyện như vậy, che dấu!


Sau khi ăn sáng xong, cả nhà cậu sang nhà họ hàng chúc tết, để anh một mình ở nhà, trong nội tâm của cậu không đành lòng lại cũng không có cách nào, nếu như cậu trong lúc đó mang một người con trai đi gặp bà nội, phỏng chừng lão nhân gia của cậu bệnh tim sẽ tái phát.


Thời điểm mẹ cậu đem cơm trưa đặt ở trong nồi để giữ ấm, cẩn thận dặn dò một phen mới ra cửa, cậu đi sau cùng, lưu luyến không rời đi xuống lầu.


Cơm trưa ăn ở nhà bà nội, trong lòng cậu nhớ tới anh, cơm ăn không vào, sau khi ăn xong mấy anh em muốn chơi bài, số người không đủ cậu bị kéo tới, thẳng đến 4h mới thoát thân, Vương Lỗi cũng hẹn với bạn, hắn lái xe đưa cô về nhà.


Gần đến khu trọ, trên ban công cậu liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.


Xuống xe, cậu ngửa đầu nhìn lên ban công, anh mặc áo lông dày, trên cổ là khăn quàng màu vàng, hai tay chống trên lan can, nhìn cậu cười.


Sau buổi trưa ánh mặt trời rất tốt, rất ấm rất ôn hòa, giống nhau nụ cười trên mặt của anh.


Về sau mỗi lần về nhà, sau buổi trưa cậu đều đứng trên ban công hứng ánh nắng tươi sáng mà nhìn xuống dưới, mang theo một loại chờ đợi cùng hoài niệm, tỉ mỉ phỏng đoán tâm tư Vương Tuấn khải, lại đều không thể giải thích lúc ấy trên mặt anh tại sao lại có biểu lộ thỏa mãn như thế!

End chap 10

Đọc xong nhớ Vote & CMT cho ta nha các nàng!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro