Chap 15: Làm huynh đệ của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi ăn xong mọi người cùng nhau đi khách sạn bên cạnh "Ca Hoàng KTV" , cậu bị Tống Dĩnh lôi đi ở phía trước, Vương Tuấn Khải cùng mấy đồng nghiệp bộ phận thiết kế trò chuyện, thời điểm chờ thang máy, cậu quay đầu lại nhìn một chút, anh cúi đầu khẽ mỉm cười, thần sắc ôn hòa mà bất hòa, giữa hai người chỉ cách vài bước chân, ở giữa lại có tường trong suốt, cắt đứt ánh mắt lẫn nhau.


Vào phòng không bao lâu điện thoại di động của cậu liền vang lên, thấy rõ tên nhảy trên màn hình, cậu ngậm miệng cười cười đứng lên đi ra ngoài, thời điểm đóng cửa đối diện với con ngươi đen của một đôi mắt ảm đạm trong góc, tâm có chút run lên một cái đóng lại cửa.


Tới hành lang không có người cậu nhẹ nói "Anh chừng nào thì tới đây?"


Người đàn ông đầu bên kia điện thoại nở nụ cười hai tiếng mở miệng "Bên cạnh không có đồng sự?"


Cậu nhìn nhìn khắp nói "Không."


Phùng Tô Xuyên thanh âm có chút lười biếng, trầm thấp mà gợi cảm "Em nói hai ta như vậy không giống thời kỳ người lao động ngầm kháng Nhật không?"


Cậu nghe hắn ngữ điệu có chút nhẹ nhàng, cười nói "Có phải là uống nhiều rồi không ?"


"Ừm, có chút, lát nữa anh không qua được, em nói cùng Vương quản lý và Tống Dĩnh một tiếng, hai ngày nữa anh làm chủ trì cuộc họp một lần."


Cậu trầm thấp lên tiếng, câu Vương quản lý nghe vào lỗ tai của cậu không nói ra được, không được tự nhiên.


Một lúc sau Phùng Tô Xuyên lên giọng gọi cậu "Em làm gì thế? Gọi điện thoại đều thất thần."


Cậu sững sờ "À? Anh mới vừa nói cái gì?"


Đối phương thở dài "Anh nói chốc lát sau khi kết thúc điện thoại cho anh, anh đi đón em."


"Không cần, anh uống rượu sớm một chút trở về nghỉ ngơi, em tự mình bắt xe là được."


"Thật là một tiểu hài tử có hiểu biết, khuya về nhà cẩn thận một chút."


"Vâng, hẹn gặp lại!"


Sau khi cúp điện thoại cậu có chút thở dài một hơi, thật sự mà nói cậu thấy có chút may mắn vì Phùng Tô Xuyên vắng mặt, tụ tập như vậy cậu bây giờ định lực còn chưa đủ dùng ứng phó, huống chi hắn còn không biết mối tình đầu của cô chính là Vương Tuấn Khải, mà cậu còn không nghĩ ra nói cho hắn biết như thế nào.


Nghĩ đến cái này cậu có chút buồn bực rồi, dùng chân gót thử đá vào bức tường màu trắng, tự hỏi nói như thế nào mới có thể để cho ba người có thể hòa bình trong công ty, đương nhiên cậu nói hòa bình không phải sợ bọn hắn đánh nhau, mà là ba người cùng một chỗ không cần phải quá mức xấu hổ.


Nhưng đây là một việc khó khăn a, từ xưa đến nay tình mới tình cũ chạm mặt chính là cái làm cho người ta sụp đổ, mà sau này cậu mỗi ngày phải đối mặt, cậu cảm thấy được ông trời nhất định là muốn giáng đại nhậm (trọng trách quan trọng) cậu vậy. Nếu không làm sao sẽ như thế khổ chí lòng cậu a!


Lần sau Lưu Chí Hoành nếu còn dám nói đáng buồn nhất trên thế giới chính là bị hai người đàn ông ưu tú yêu, mà không biết nên như thế nào lựa chọn, cậu nhất định sẽ dùng đậu hủ chụp chết nó, so với cậu nàng kia cũng có thể xưng là hạnh phúc!


Vách tường bị gót chân cậu đá ra một đóa hoa nhỏ màu xám, cậu đứng thẳng người, quay đầu nhìn đến chỗ hành lang quẹo vào nơi một thân hình thon dài đứng thẳng, chuẩn xác một chút nói lại là thân hình quá quen thuộc .


Dừng lại một chút cậu đi tới, ngẩng đầu nhìn người đàn ông sắc mặt trắng bệch thấp giọng nói "Làm sao anh cũng đi ra?"


Vương Tuấn Khải hai tay đặt ở trong túi quần, thân thể nhẹ nhàng tựa ở trên vách tường nghiêng đầu nhìn cậu, bởi vì uống rượu , hốc mắt anh có chút phiếm hồng, bên trong con ngươi tối tăm thâm thúy, bờ môi mấp máy có chút khô thanh âm khô khốc nói "Uống đến có chút chóng mặt đi ra hít thở không khí."


Cậu nhẹ nhàng lên tiếng ở phía sau "Tôi đây đi vào trước."


Anh không nói chuyện, cậu nhấc chân mới vừa đi hai bước, nghe được anh gọi cậu.


"Em nói có bạn trai là Phùng Tô Xuyên?"


Cậu không quay đầu lại "Ừm."


"Anh nhớ lúc ấy chính là hắn phỏng vấn em."


Cậu nhíu mày quay người nhìn anh, mà anh chỉ là cúi đầu buông thõng mí mắt, lông mi thật dài nhẹ nhàng rung động.


"Đúng vậy."


Vương Tuấn Khải không nói gì.


Cậu nhìn anh trong chốc lát chuẩn bị rời đi, lúc xoay người nhẹ nói "Trong công ty không cho phép nhân viên nói chuyện yêu đương, cho nên tôi hy vọng anh giúp tôi giữ bí mật." Nói xong cậu lại bỏ thêm một câu "Đương nhiên nếu như bị biết rồi cũng không sao, tôi sẽ từ chức ."


Thẳng đến trở lại phòng ngồi ở trên sô pha uống một hớp bia lớn cậu mới thật sâu thở ra một hơi, sau đó cũng có chút ảo não, cậu thừa nhận câu nói tiếp theo kia là có chút cố ý chọc giận anh, anh đã từng không có cho cậu bất cứ cơ hội nào liền trực tiếp buông tha cho tình yêu, cậu nghĩ muốn cho anh biết, cậu không phải yếu ớt như vậy , cậu rằng vì người yêu từ bỏ hết thảy, cậu nghĩ cho anh biết lúc anh tự cho là đúng đến ngu xuẩn cỡ nào!


Nhưng sau khi tâm tình bình phục cậu cũng không có cảm nhận được chút nào vui vẻ, chẳng qua là cảm thấy rất nhàm chán, nhất là chứng kiến anh sau khi trở về càng biểu hiện sắc mặt khó coi, liền cảm giác mình thật sự là ngây thơ, kỳ thật cậu nên biết nhìn anh khổ sở cậu cũng không vui vẻ, ngược lại sẽ kích thích nơi chôn sâu ở đáy lòng cậu không muốn đụng vào cảm giác chân chân thật thật tồn tại – đau lòng!


Lúc kết thúc đã tới gần nửa đêm, tất cả mọi người uống không ít, xe công ty đưa mấy nam đồng nghiệp uống nhiều cùng nữ đồng nghiệp ở tương đối xa đi trước, cuối cùng chỉ còn lại có cậu, Tống Dĩnh cùng Vương Tuấn Khải.


"Vương Nguyên, Vương quản lý, chồng tôi sắp tới rồi, đưa các người trở về nhé?" Tống Dĩnh mở miệng.


Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải đồng thời khoát tay, anh không nói chuyện, cậu nói "Không cần, chị và em ở cũng không phải cùng hướng, em thuê xe rất nhanh sẽ đến."


Vương Tuấn Khải khẽ cười một chút nói "Chỗ tôi ở cách Vương Nguyên không xa, sẽ phụ trách đưa cậu ấy trở về, cảm ơn chị!"


Cậu nhìn Vương Tuấn Khải liếc mắt một cái với Tống Dĩnh nói "Ừm, Vương quản lý đem em về là được, chồng chị đã đến, mau qua tới a."


Thời điểm Vương Nguyên nói tới ba chữ Vương quản lý , Vương Tuấn Khải sắc mặt rõ ràng cứng xuống.


Sau khi Tống Dĩnh rời đi, cậu quay đầu nhìn anh "Anh ở cách tôi không xa? Tôi nhớ chỗ chúng ta từ căn hộ tôi thuê, lái xe ít nhất phải nửa giờ, còn phải đi đường cao tốc."


Vương Tuấn Khải sờ mũi, cười cười đi về hướng ven đường nói "Anh đi gọi xe."


Cậu bất đắc dĩ theo đi qua.


Tới căn hộ của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải theo cậu xuống xe, hơn nữa để cho tài xế xe taxi rời đi.


Thời điểm cậu do dự mời hay không mời hắn đi lên, anh nói "Chúng ta đi thôi."


Cậu nhẹ nhàng gật đầu, thật sự của chúng ta cần nói chuyện.


Ở tiểu khu tìm cái đình nghỉ chân ngồi xuống, anh nhìn cậu một cái sau đó cởi áo khoác đưa tới "Trời lạnh, cẩn thận cảm mạo."


Cậu do dự một chút tiếp nhận khoác lên người, nói câu "Cảm ơn."


Anh mím môi, dáng tươi cười nhạt cơ hồ nhìn không thấy, hai tay của anh đặt ở trên đầu gối có chút khom người cúi đầu nhìn mặt đất, ánh trăng lạnh lùng chiếu trên người của anh, có cảm giác nói không nên lời vắng lặng.


Một lúc lâu sau, cậu phá vỡ trầm mặc "Nói đi, tôi biết rõ anh có chuyện nói với tôi."


Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn, trên trán tóc có chút có ẩm ướt , mềm áp vào mặt, có lẽ là ánh sáng quá mờ, ánh mắt của anh lóe lóe xuất hiện mà cậu quen thuộc ưu thương cùng cô đơn.


Nhưng khi cậu chớp chớp mắt, ánh mắt anh đã rời đi im im lặng lặng nhìn vào phương xa, nhưng không có mở miệng.


Cậu thở ra một hơi nói tiếp "Anh không nói, tôi đây tới hỏi a. Vị hôn thê của anh thế nào?"


Thanh âm của Vương Nguyên rất thấp, thực sự rất lạnh, cậu có thể cảm giác được không có một tia độ ấm, sự tình xa cách bốn năm, những lời này nói ra khỏi miệng cậu vẫn cảm thấy tâm rất đau, cậu nghĩ cậu là tàn nhẫn , đối với anh, cũng đối với chính mình, nhưng cậu muốn hỏi anh đã bốn năm.


Vương Tuấn Khải môi mím thật chặt, đáy mắt run rẩy không ngừng, cậu không một cái nháy mắt theo dõi anh, đường cong mặt bên so sánh với bốn năm trước cường tráng rất nhiều, càng thêm mê người, trong lòng của cậu cũng đã không hề có chấn động.


Trầm mặc chờ thật lâu sau anh nói "Anh không đính hôn."


Cậu cảm giác được trái tim mạnh mẽ co lại, cái loại đau đớn này rất bực mình, ánh mắt cậu gắt gao theo dõi hắn "Cho nên nói bốn năm trước đây anh gạt tôi?"


Anh lắc đầu, sau đó lại gật đầu một cái.


Cậu nhìn một bên mặt ánh mắt hướng về phía nơi khác "Có ý tứ gì? Tôi không rõ, Vương Tuấn Khải, anh nợ tôi một lời giải thích , bốn năm trước đây nên giải thích."


Chung quanh rất an tĩnh, trong không khí chỉ có hai người tiếng hít thở không yên ổn , Vương Tuấn Khải tiếp tục trầm mặc, mà lòng của cậu cũng ở dạng hít thở không thông trong trầm mặc chậm rãi dần ổn định.


Một trận gió thổi tới, Vương Nguyên đem áo khoác của anh cởi ra đưa "Anh không muốn nói coi như xong, kỳ thật việc này giải thích hiện tại cũng không còn ý nghĩa, hơn một ngàn ngày, tôi sớm đã không cần thiết, tôi không biết anh tại sao phải về nước, lại còn theo tôi vào cùng một công ty, hiện tại tôi chỉ cho là một sự trùng hợp, chúng ta chỉ là đồng nghiệp, đương nhiên cũng là đồng học, về sau công việc lại có nhiều tiếp xúc, tôi sẽ tận lực khống chế tâm tình của mình, hy vọng anh cũng thế, tôi biết rõ ngay từ đầu có thể sẽ có chút không được tự nhiên hoặc là xấu hổ, nhưng chậm rãi đều thích ứngđược, tôi đi trước, anh cũng về sớm một chút đi."


Vương Nguyên chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đối với Vương Tuấn Khải nói như vậy , cậu đã từng cỡ nào sợ hãi anh khổ sở, cỡ nào dụng tâm muốn cho anh ôn hòa, vuốt lên đáy mắt ưu thương của anh, làm anh vui vẻ một ít lại vui vẻ hơn, nếu như khi đó cậu gặp phải cậu bây giờ, nhất định sẽ đối với chính mình hận thấu xương, chỉ là thay đổi như vậy nếu không phải cậu có thể khống chế, khi cậu một lòng một dạ yêu một người, cuối cùng vô tình bị vứt bỏ, từng bảo vệ trở nên đặc biệt buồn cười, những tình yêu say đắm sớm đã biến chất, cậu không muốn hận anh, bởi vì sợ động tới vị trí của họ trong trái tim mình, tuy nhiên lại có tức giận, càng đến gần lại càng muốn phát tiết, cơ hồ bị đánh mất chính mình.


Cho nên muốn mau giải thoát đi, dù sao cậu không muốn thương tổn anh.


Anh vẫn không nhận áo khoác, nhìn về phía nơi xa ánh mắt dần dần thu lại trở về nhìn mặt đất, nhưng là trên mặt lại không biểu lộ cái gì, cậu để áo tây đặt ở trên ghế dài, đang chuẩn bị đứng dậy, nghe được anh trầm thấp kêu cậu một tiếng.


"Vương Nguyên."


Cậu nhìn sang, lại phát hiện trên mặt của anh lại có ý cười nhẹ nhàng, thần sắc là nhu hòa như vậy, ánh mắt thanh tịnh tinh khiết, giống trong trí nhớ hồi thiếu niên, cậu không khỏi có chút thất thần.


Khóe miệng của anh có một độ cong giương lên nói "Chúng ta vẫn là bằng hữu chứ? Em còn có thể để tôi làm huynh đệ không? Như Thiên Tỷ, Khương Dương, huynh đệ như thế."


Cậu nghĩ thái độ cậu nhất định rất ngốc trệ, đầu óc nhất thời chuyển ngoặt, anh làm sao lại đột nhiên hỏi một câu như vậy.


Vương Nguyên nuốt một ngụm nước bọt nói "Anh nói cái gì?"


Dưới ánh trăng, lông mi anh dài nhẹ nhàng lay động, một đôi con ngươi trong bóng đêm sáng quắc rực rỡ, tràn đầy chân thành, anh hít sâu một hơi, nhẹ nhàng thở ra, lặp lại "Vương Nguyên, anh còn có thể làm huynh đệ của em không?"


Cậu nghe được thanh âm anh trong run rẩy, cũng nhìn thấy trong mắt của anh chờ đợi cùng cầu khẩn nhàn nhạt, lâu sau, trước mắt của cậu bắt đầu trở nên mơ hồ, dụi dụi con mắt , tay đặt trên bả vai anh vỗ vỗ nói "Đương nhiên!"Có lẽ tâm động đã không còn tồn tại, nhưng là đau lòng lại sớm đã thành một thói quen, mặc kệ những gì đã xảy ra, mặc kệ đã từng ai đúng ai sai, Vương Nguyên vẫn là đứa không tiền đồ, tại lúc đối mặt với ánh mắt Vương Tuấn Khải đáng thương như cũ không thể nào để cự tuyệt!End chap 15

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro