Chap 18: Tụ hội tan vỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm thứ bảy Vương Nguyên nhận được tin nhắn của Dịch Dương Thiên Tỷ nói hắn đã đến, ở căn hộ Vương Tuấn Khải, ban ngày bọn họ muốn đi ra ngoài xử lý ít chuyện, buổi tối nhân tiện gọi thêm Lưu Chí Hoành lại đây cùng nhau ăn cơm.


Cậu lên phòng thu thập một chút, sau đó gọi điện thoại cho Phùng Tô Xuyên.


" Alo? Vương Nguyên!" Hắn hiển nhiên còn đang ngủ, thanh âm khàn khàn , lộ ra ý cười.


Cậu cân nhắc một chút mở miệng" Buổi tối có rảnh không?"


Vài tiếng cười truyền đến" Hình như là lần đầu tiên em chủ động hẹn gặp anh, dù thế nào anh cũng dành thời gian rỗi đến gặp em."


Vương Nguyên nhăn nhăn cái mũi nói" Chí Hoành cùng Thiên Tỷ hôm nay đến đây, em đã nói với anh , bằng hữu là tốt nhất, buổi tối bọn họ muốn tụ họp, anh theo em cùng đi được không?"


Phùng Tô Xuyên hắng giọng một cái nói" Đi, không có vấn đề, đến lúc đó anh đi qua đón em."


Vương Nguyên lên tiếng còn nói" Còn có người khác, đều là bạn học thời đại học." Cậu không biết nên nói như thế nào với hắn, người bạn học kia chính là Vương Tuấn Khải, mà anh cũng không có hỏi nhiều.


Sau khi cúp điện thoại, cậu gãi gãi đầu, tâm cảm thấy có chút quái lạ , nhưng rốt cuộc quái lạ chỗ nào lại nói không ra.


Lưu Chí Hoành tới trực tiếp bị Dịch Dương Thiên Tỷ lôi đến căn hộ Vương Tuấn Khải, còn Vương Nguyên theo Phùng Tô Xuyên đi qua bên kia đường, cậu thấp giọng nói" Nói cho anh chuyện này."


Hắn quay đầu nhìn cậu liếc mắt một cái, nhăn lông mi hỏi" Việc gì?"


" Buổi sáng gọi điện thoại không phải em nói còn có một bạn học đấy sao? Người kia là Vương Tuấn Khải."


Phùng Tô Xuyên đánh mạnh tay lái, xe trượt ra một đoạn đường cong S mới khôi phục bình thường, hắn cau mày trầm giọng nói" Lúc trước sao không nói cho anh?"


Cậu mím môi có chút đuối lý nhìn hắn không biết nên giải thích thế nào.


Phùng Tô Xuyên cũng không nói thêm lời nào, sắc mặt vẫn căng thẳng, lái xe thẳng đến căn hộ của Vương Tuấn Khải, mới thoáng hòa hoãn một ít, đứng dưới căn hộ, hắn tắt máy, tháo dây an toàn, nhưng không có xuống xe.


Cậu kéo cánh tay của hắn nói" Thật xin lỗi."


Hắn quay đầu nhìn cậu, trong mắt thâm trầm che đậy tất cả tâm tình, cậu cái gì đều nhìn không ra.


Một lúc lâu sau, hắn vỗ vỗ đầu của cậu nói"Lên trên đi, khi nào xong việc anh sẽ tính sổ với em sau."


Cậu thở dài một hơi, tính sổ so với việc bị xử trảm thì còn tốt chán!


Đứng bên ngoài căn hộ Vương Tuấn Khải, Phùng Tô Xuyên lui về phía sau quan sát, cậu trước nhấn chuông cửa, sau đó là một hồi tiếng bước chân, cửa mở ra, thanh âm Lưu Chí Hoành nhẹ nhàng mỉm cười vang lên.


" Tiểu tử thối chết tiệt kia, mày......" Thấy người đàn ông phía sau cô, Tiểu Hoành mở to hai mắt nhìn, nuốt một ngụm nước bọt mới nói" các người như thế nào giờ mới đến?"


Vương Nguyên đổ mồ hôi, trong lòng vì năng lực phản ứng nhanh nhẹn của nó mà không ngừng vỗ tay, cậu vừa thay giày vừa nói" Tô Xuyên, đây là Lưu Chí Hoành, Chí Hoành, đây là Phùng Tô Xuyên."


Lưu Chí Hoành thoáng xấu hổ nở nụ cười hai tiếng, phóng cho cậu một cái liếc mắt đối với Phùng Tô Xuyên nói" Nghe đại danh đã lâu, không ngờ thật đẹp trai nha, cảm ơn anh đã chiếu cố Vương Nguyên không đầu óc của chúng tôi!"


Vương Nguyên mở lớn 2 con mắt, xoa xoa cái mũi trừng liếc nó một cái.


Phùng Tô Xuyên thay xong giày cười cười, đưa tay vuốt vuốt tóc của cậu nói" khá tốt, phần lớn thời gian vẫn là rất thông minh."


Lưu Chí Hoành hơi sững sờ, sau đó liền nở nụ cười, cánh tay khoác lên trên vai của cậu nói" Xem ra anh Phùng đẹp trai của chúng ta đã không chỉ một lần lĩnh giáo qua cái người không đầu óc a."


Cậu gạt cánh tay đang khoác trên vai mình đi vào phòng.


Trong phòng khách Dịch Dương Thiên Tỷ đứng ở bên cạnh sofa, hai tay chống trên ghế con mắt nhìn về phía cửa ra vào, mà Vương Tuấn Khải đang sắp xếp bát đũa trên bàn cơm , hai người trên mặt cùng không có dáng vẻ tươi cười, Vương Nguyên cảm thấy không khí có chút lạ, đi đến bên người Dịch Dương Thiên Tỷ vừa nói" Làm sao vậy? Nhìn thấy mỹ nam nên mất đi năng lực ngôn ngữ?"


Trên mặt hắn thần sắc hòa hoãn một ít, hơi hơi thở dài một hơi, nhưng sau đó xoay người nhẹ nhàng ôm cậu " Vương Nguyên, anh đây rất nhớ em."


Cậu cười cười nói" Em cũng nhớ anh, đại ca!"


Hắn tại trên trán cậu đánh một cái sau đó nhìn về phía Phùng Tô Xuyên đang đi tới.


"Chào, tôi là Dịch Dương Thiên Tỷ." hắn vươn tay nhàn nhạt nói, dáng tươi cười lễ phép mà làm bất hòa


Phùng tô Xuyên khẽ gật đầu, cùng hắn bắt tay, cười nói" Phùng Tô Xuyên." thanh âm càng thêm trong trẻo nhưng lạnh lùng.


Cậu cảm thấy thời điểm này bầu không khí có chút quỷ dị, nghe Vương Tuấn Khải nói" Tới dùng cơm đi."


Dịch Dương Thiên Tỷ trước quay người rời đi, Lưu Chí Hoành đi theo hắn hướng phòng bếp.


Vương Nguyên nhìn Phùng Tô xuyên liếc mắt một cái, ánh mắt của hắn thản nhiên, ánh mắt bình tĩnh không có sóng.


Cậu đi qua cầm tay của hắn nói" Đi thôi, đi ăn cơm."


Phùng Tô Xuyên nhìn cậu một cái cầm bàn tay cậu đi vào.


Cái bàn hình chữ nhật, cậu cùng Phùng tô Xuyên ngồi ở một bên, đối diện là Dịch Dương Thiên Tỷ cùng Lưu Chí Hoành, Vương Tuấn Khải ngồi ở vị trí chủ nhân, có vẻ rất cô độc.


Tất cả mọi người không nói gì, mà cậu theo ngồi xuống nhìn thấy trên bàn một bàn bàn sủi cảo liền hoàn toàn biến thành một người ngu ngốc, không có bất kỳ năng lực tự hỏi, chỉ là cúi đầu cắn chặc bờ môi.


Một lát sau, Lưu Chí Hoành gắp một cái sủi cảo vào trong chén cậu" Cúi đầu làm gì, mày thích ăn sủi cảo nhất, mau ăn!"


Vương Nguyên còn chưa nói ra lời, Phùng Tô Xuyên mỉm cười thanh âm tại bên tai cậu vang lên " Em không phải không thích ăn sủi cảo đấy sao?"


Những người còn lại đều là sững sờ, cậu ngẩng đầu nhìn hắn một cái không biết nên nói cái gì, đã từng vì quên những đau xót kia, cậu đem chính món ăn mình yêu nhất là sủi cảo từ bỏ , nhưng chuyện này chỉ có Phùng Tô Xuyên biết rõ.


Nhìn Vương Tuấn Khải ánh mắt càng ngày càng ảm đạm, cậu cảm thấy bữa cơm tối mọi người đều không thể tiêu hóa nổi.


Lưu Chí Hoành ho nhẹ một tiếng giúp cậu giải vây  "Mày là không thích ăn cơm ngoài, chính mình bao liền đặc biệt thích, đúng không, Vương Nguyên?" hai chữ cuối cùng cơ hồ là theo từ kẽ răng mà đi ra .


Cậu gật gật đầu không nói chuyện, đem sủi cảo bỏ vào trong miệng.


" Hương vị thế nào?" Vương Tuấn Khải thanh âm trầm thấp êm ái trong căn phòng an tĩnh có vẻ có chút đột ngột.


Cậu không dám nhìn anh, chỉ có thể có chút luống cuống gật đầu.


Bên người truyền đến hai tiếng cười khẽ, chén của cậu lại thêm mấy cái sủi cảo.


Phùng Tô Xuyên khẽ cười nói" Xem ra sau này anh phải học làm vằn thắn''


" Ngô!" Lưu Chí Hoành đối diện cắn một nửa sủi cảo nửa còn lại đánh rơi trong chén, bên trong giấm chua bắn ra bên ngoài tung tóe, Lưu Chí Hoành vô lực nhìn Vương Tuấn Khải sắc mặt trắng bệch lại đối với Phùng Tô Xuyên cười ôn hòa, bưng ly rượu lên nhìn cậu nói" Vương Nguyên, bạn trai mày đối với mày thật tốt, tao quá TM hâm mộ mày ." nói xong hùng hục hùng hục đem ly rượu đỏ một hơi uống cạn.


Dịch Dương Thiên Tỷ vội vàng giúp nó mang đồ uống ra chỗ khác, hơi có chút bất đắc dĩ nhìn cậu thở dài một hơi.


Ý tưởng duy nhất của cậu bây giờ chính là hi vọng người nào cho cậu một gậy, để cho cậu ngất đi a!


Sau vài giây đồng hồ yên tĩnh, Vương Tuấn Khải nâng ly rượu nhìn về phía cậu cùng Phùng Tô Xuyên, trên mặt của anh đã đổi thành nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt thanh tịnh ôn hòa, trước nhìn cậu liếc mắt một cái, sau đó chuyển hướng Phùng Tô Xuyên cười nói" Vương Nguyên là đứa trẻ tốt, cũng là huynh đệ tốt nhất của tôi, hy vọng anh hảo hảo trân trọng, chúc 2 người hạnh phúc!"


Phùng Tô Xuyên trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, bất quá cũng chỉ là thoáng qua,hắn nâng ly rượu lên cùng cái chén trong tay anh nhẹ nhàng đụng một cái nói" Tôi biết rõ, cảm ơn!"


Chiếc đũa trong tay cậu giờ phút này không có bất kỳ động tác nào, Lưu Chí Hoành dưới bàn dốc sức liều mạng đá chân của cậu, cậu hít sâu một hơi, bưng ly rượu lên nói câu" Cảm ơn." thời điểm vừa muốn uống xong, Phùng Tô Xuyên đem cái chén trong tay cô lấy qua, không nói gì ngửa đầu uống cạn.


Cậu vẫn luôn cúi đầu, không có dũng khí đi nhìn ánh mắt của bất cứ người nào.


Sau khi ăn xong, ba người đàn ông ở phòng khách nói chuyện phiếm, cậu cùng nó tại phòng bếp rửa chén, mẹ nó cậu vừa rửa bát đũa vừa không ngừng thở dài, cuối cùng quay đầu nhìn nó bằng vẻ mặt thất bại nói" Này, tao cảm giác mình chính là cái đầu óc heo!"


Lưu Chí Hoành hừ lạnh một tiếng" Đừng, mày cũng đừng vũ nhục heo!"


Cậu quệt mồm trừng mắt liếc nhìn cái đứa mồm độc địa kia một cái, xem Tiểu Hoành cười vẻ mặt nhìn có chút hả hê, hận nghiến răng nghiến lợi" Mày thiếu đức không đấy? tao hiện tại nội tâm đang giống như là đang bị lửa dày vò, làm một người bằng hữu phiền toái mày hơi có chút tẫn trách một chút được không?"


Nó lau khô tay cười cười, cẩn thận đem cửa phòng đóng lại quay lại nhìn cậu nói" Mày muốn dẫn Phùng Tô Xuyên lại đây vì cái gì trước đó không có nói lời nào với chúng tao?"


Cậu có chút không chắc nói" Thiên Tỷ nói muốn trông thấy hắn, tao cho rằng đúng lúc này là một cơ hội tốt"


" Mày thật đúng là heo ah! Mang bạn trai hiện tại đến căn hộ của bạn trai cũ, còn nói là cơ hội tốt, cho tao bìa đậu hũ để cho tao đâm chết cho rồi!"


Trong tay của cậu nắm chặt khăn lau, dốc sức liều mạng cúi đầu.


Một lát sau, nó nói" Thời điểm Thiên Tỷ đón tao tới là khi Tuấn Khải đang làm vằn thắn, một đại nam nhân mặc tạp dề in hình phim hoạt hình loay hoay trong bếp phi thường cao hứng, hắn tổng cộng bao hết ba loại hãm (Min:mị không hiểu từ ''hãm'' là gì nên mị giữ minh bản gốc), hơn 1 trăm cái sủi cảo, Vương Nguyên, thật sự mà nói một khắc này tao cảm động, không phải cảm thấy có thể triệt tiêu hắn đã từng làm mày bị thương, tao chỉ là đơn thuần bị hưng phấn cùng vui sướng trong mắt của hắn làm cho cảm động, thời điểm chuông cửa vang lên, hắn mới vừa đem một nồi sủi cảo cuối cùng nấu xong, tao không biết thời điểm hắn gặp lại mày cùng Phùng Tô Xuyên cùng lúc xuất hiện trong lòng là cảm giác gì, nhưng là trong lòng của tao có chút khổ sở, tao biết rõ mày bây giờ bắt đầu đổi sang một đoạn cảm tình mới, hẳn là chúc phúc, có thể là không cần phải ... Tại trước mặt hắn như vậy đều là khoe khoang , thật sự quá tàn nhẫn."


Cậu cảm thấy được hốc mắt một hồi chua xót, đem cái trán chống đỡ tại lúc trên vai của bạn mình có chút nghẹn ngào nói" Tao không muốn khoe khoang , không muốn thương tổn hắn, thật sự."


Nó vỗ vỗ phía sau lưng của cậu nói" Có đôi khi tiềm thức chúng ta sẽ khống chế đại não trung khu thần kinh, để cho chúng ta làm ra một ít vi phạm ý nguyện, tao nghĩ tại lúc trong tiềm ý thức của mày mày là muốn trả thù Tuấn Khải , là muốn nhìn hắn thương tâm khổ sở để giảm bớt thống khổ trong nội tâm mày, nhưng Vương Nguyên, mày là một người thiện lương, về sau đừng có bị lạc, mày, tao, Thiên Tỷ, Tuấn Khải là vĩnh viễn bằng hữu, là không thể thương tổn , hiểu không?"


Vương Nguyên gật đầu, sau đó lại lắc đầu, đứng thẳng thân thể nhìn đứa bạn nói" nhưng là mày vẫn luôn thương tổn Thiên Tỷ!"


Lưu Chí Hoành sửng sốt một chút, hung hăng trừng mắt liếc cậu một cái, quay đầu bước đi, cậu tại lúc sau lưng Tiểu Hoành nói tiếp" mày trốn tránh cũng vô dụng, không cùng tiểu soái ca kia chia tay, thì mày vĩnh viễn đều thương tổn Thiên Tỷ!"


Đáp lại cậu chính là tiếng nghiến răng nghiến lợi kèm theo ba chữ" chết xa một chút!"


Thành công đem ứ đọng trong lòng phát tiết hết lên người đến Lưu Chí Hoành, cậu lau mặt đi ra ngoài.
End chap 18

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro