Chap 20: Bãi đỗ xe vô tình gặp được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời điểm cậu mang canh gừng bưng đến phòng ngủ, Vương Tuấn Khải hai tay ôm chân ngồi thẳng trên giường ngẩn người, ánh mặt trời nhàn nhạt xuyên thấu qua nửa bức màn che dừng ở trên người của anh, có cảm giác không vướng khói lửa nhân gian cô tịch.


Cậu gõ cửa, anh ngẩng đầu nhìn lại, đáy mắt vẫn là dáng vẻ tươi cười nhu hòa, đầu gối trên cánh tay nói" có cho thêm đường phèn không?"


Vương Nguyên cười cười đi qua đem chén canh đưa cho anh" có."


Tiếp nhận chén, chàng trai lông mày đẹp chớp chớp nói" thật?"


Cậu gật đầu" Không tin anh thử xem."


Vương Tuấn Khải cười bưng chén bắt đầu uống, uống được một nửa, lông mày khẽ nhăn lên.


Nhìn anh muốn dừng lại cậu nhẹ nói" không cho phép ngừng, uống một hơi hết, nếu không không có hiệu quả ."


Anh dừng lại một chút, giương mắt nhìn cậu cứ thế trợn tròn mắt mà uống hết, đem bát sứ đặt ở trên tủ đầu giường, khuôn mặt nhăn nhó nói" thật cay!"


" không cay không dùng được, tốt lắm, anh bọc lấy chăn lại ngủ một giấc đi, em đi ra ngoài, có cái gì cần gọi em là được." cậu lấy chén quay người rời đi, thẳng đến khi ra đến cửa cũng không nghe thấy anh mở miệng kêu gì, cậu cũng không quay đầu lại đóng cửa rồi đi ra.


Nhanh đến buổi trưa, cậu vào phòng ngủ, trên giường chàng trai đắp cái chăn dày đang ngủ say, trên trán có đổ mồ hôi thành một tầng mỏng, cậu thử thử độ ấm, đã không quá nóng, sửa sang lại bỗng chốc không có muốn đánh thức anh.


Đi phòng bếp, cậu mở tủ lạnh, tủ lạnh bên trong, tràn đầy sủi cảo, mỗi phần ăn được để cẩn thận trong từng túi một, cậu cảm thấy trái tim có chút co rút lại một chút, lấy một túi ra.


Ngồi ở trên bàn cơm, cậu từ từ ăn sủi cảo, không đầy một lát trước mắt liền mơ hồ.


Năm đó lễ mừng năm mới theo trở về nhà, Vương Tuấn Khải cứ ba ngày thì có đến hai ngày làm vằn thắn cho cậu ăn, nhân thịt nhồi phong phú, rất nhiều đều là thứ cậu muốn đều không nghĩ tới, có chút rất thành công, có chút rất thất bại, thế nhưng anh lại làm không biết mệt, hoàn toàn đem cậu trở thành chuột bạch, cuối cùng xác định ba loại ngon nhất : rau cần thịt dê, trứng gà tôm bóc vỏ, rau nấm hương.


Anh xuất ngoại đêm hôm trước, bao hết rất nhiều rất nhiều sủi cảo, cậu mỗi lần cơ bản cũng chỉ có thể ăn 10 cái, anh từng bước từng bước đếm xong cất vào trong túi giữ tươi, sau đó từng li từng tí bỏ vào tủ lạnh, cậu nhớ được lần đó tổng cộng có 15 túi, cậu ăn hơn nửa tháng mới tiêu diệt hết.


Về sau mỗi lần ăn sủi cảo cậu đều sẽ nghĩ tới anh giả bộ chăm chú lúc làm sủi cảo mà thần sắc hạnh phúc, cho nên mới quyết định từ bỏ.


Bây giờ ngồi ở chỗ này lại một lần nữa ăn vào những viên sủi cảo anh làm cho cậu, trong lòng là nồng đậm cảm động, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông nói một chút cũng không sai, về sau thời điểm ăn sủi cảo, cậu chắc chắn sẽ không đau long nữa.


Vương Tuấn Khải này một giấc ngủ thật lâu, trời chiều nhanh xuống núi mới từ phòng ngủ đi ra, cậu đang đứng tại trên ban công nhìn xa xa ngẩn người, nghe được động tĩnh lúc xoay người anh đã đứng ở phía sau của cậu.


Sắc mặt như cũ có chút tái nhợt, bờ môi cũng phát khô, anh cúi đầu nhìn cậu cười cười nói" Anh ngủ cả ngày."


Vương Nguyên cũng cười gật gật đầu" trong khoảng thời gian này công việc mệt lắm không? Hay là dạ dày đau mà không biết."


Anh lắc đầu, nhìn nhìn phương xa nói" Trời sắp mưa sao? có vài đám mây đen."


Cậu theo tầm mắt của anh nhìn sang, nghĩ nghĩ nói" có khả năng, dự báo thời tiết có bão ."


Vương Tuấn Khải không nói gì thêm lẳng lặng nhìn phía xa ánh nắng chiều, một lát sau nhìn cậu nói" anh đói bụng, Thiên Tỷ bọn họ lúc nào trở về?"


Cậu quay người đi về hướng phòng bếp" Bọn họ ở bên ngoài ăn, sau đó đi xem phim, anh muốn ăn cái gì? Sủi cảo được không?"


" Anh muốn ăn mì sợi." anh đi theo đằng sau cậu thấp giọng nói.


Cậu nghĩ một chút gật đầu" Em nhìn thấy trong tủ lạnh có mì trứng gà, nấu một gói đủ không?"


" Nửa gói là đủ rồi."


" Được."


Thời điểm Vương Nguyên nấu xong mì, Vương Tuấn Khải dựa vào cửa phòng bếp yên lặng nhìn cậu, không gian nho nhỏ trong tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt, cậu không bởi vì anh nhìn chăm chú mà có bất kỳ bất an gì hoặc là xấu hổ, trong khoảng thời gian này trong lòng có ít bình tĩnh.


Trên bàn cơm, Vương Tuấn Khải cúi xuống ăn đến không cả nhìn thấy gương mặt, cậu rót một chén nước ngồi ở bên cạnh anh nhìn anh từng miếng từng miếng nuốt vào.


Ăn được một nửa anh ngước mắt nhìn cậu cười đến dị thường ôn nhu" Ăn thật ngon."


Cậu mím môi cười cười" Vậy ăn nhiều một chút, trong nồi còn."


Anh trầm thấp lên tiếng tiếp tục ăn .


Ban đêm yên tĩnh, ngoài cửa sổ từng giọt mưa nhỏ tí tách, cậu cùng anh ngồi ở trong nhà ăn, không có nói chuyện với nhau, không khí ấm áp đã lâu, nếu như có thể, cậu cỡ nào hy vọng 2 người có thể vĩnh viễn như vậy hài hòa ở chung, chưa đi qua, không nói chuyện tương lai, chỉ là như vậy ngồi yên lặng.


Kỳ thật hạnh phúc như vậy mới thật sự là điều cậu mong muốn , đáng tiếc chỉ là ảo ảnh, tất cả hình ảnh đẹp đẽ đó khi trở về sự thật lập tức sẽ hoàn toàn tan vỡ, bọn họ không có khả năng vĩnh viễn sống ở trong giả thiết, mặc kệ nhiều khó khăn, đều muốn dũng cảm đi đến đối mặt sự thật.


Hơn chín giờ Lưu Chí Hoành cùng Dịch Dương Thiên Tỷ vẫn chưa về, Vương Nguyên cũng chuẩn bị trở về, Vương Tuấn Khải kiên trì đưa cậu về, giằng co trong chốc lát cậu thỏa hiệp, anh đã quyết cậu trên cơ bản không có một chút biện pháp phản kháng, lúc ra cửa cậu nói" Sủi cảo trong tủ lạnh không đưa cho em cầm một ít về sao?"


Đang chuẩn bị đổi giày Vương Tuấn Khải nghe được lời của cậu, mạnh mẽ chuyển đi qua, nhìn về phía ánh mắt của cậu tràn đầy vui mừng lẫn sợ hãi.


Mũi của cậu đau xót một chút nói" Em nhìn thấy có rất nhiều, em lấy mấy túi trở về đêm có cơm ăn."


Vương Tuấn Khải nhìn cậu không ngừng gật đầu, quay người đi về hướng phòng bếp, mở ra tủ lạnh, đem toàn bộ sủi cảo bên trong ra, để trong một cái túi lớn mang theo ra cửa, trên mặt giãn ra tràn ngập ý cười.


Nếu như như vậy có thể làm anh có thể mỉm cười từ nội tâm, Vương Nguyên nghĩ cậu sẽ không keo kiệt mà cho !


Sáng sớm hôm sau cậu đúng giờ rời giường, thời điểm đánh răng mới ý thức tới hôm nay không có chuyện gì, tâm mọc lên một tia thất vọng, bởi vì muốn lách vào giao thông công cộng, không kịp ăn điểm tâm tiện tay lấy một hộp sữa vừa muốn ra ngoài, chuông điện thoại di động vang lên, lòng của cậu thẳng thắn rạo rực, thế nhưng khi thấy rõ người gọi, có cảm giác thất vọng chợt lóe lên rồi mất tích không dấu vết.


" Alo?"


" Ra cửa chưa?" Vương Tuấn Khải thanh âm giống ánh nắng sáng sớm, ấm áp làm cho người ta toàn thân một hồi tê dại.


Cậu đóng cửa lại đi về hướng thang máy, " Mới ra, Thiên Tỷ cùng Tiểu Hoành lên máy bay?"


" ừm, sáng sớm sẽ đưa bọn họ đi sân bay , anh nhanh đến chỗ em ở, chờ anh."


Cậu sững sờ, bản năng muốn cự tuyệt, nhưng vẫn là nói" anh không cần đến, em đã đi ra ngoài rồi."


Anh dừng lại một chút nói" Ừ."


Cậu tại cửa tiểu khu đợi vài phút, Vương Tuấn Khải đã đến, lên xe, cậu nhìn anh cười cười nói" Từ sân bay lại đây, em trực tiếp đi công ty gần hơn."


Anh không nói chuyện, trên mặt thần sắc ảm một chút, cười cười từ ghế sau lấy ra một cái túi giấy đưa cho cậu.


Cậu mở ra, là sữa đậu nành cùng sủi cảo chưng, điều chỉnh tâm tình nói" làm sao anh biết em chưa kịp ăn điểm tâm, cảm ơn!"


Vương Tuấn Khải đáy mắt ôn nhu mỉm cười, quay đầu nhìn Vương Nguyên một cái, nói" em mở nhanh một chút ăn nhân lúc còn nóng."


Cậu lên tiếng bắt đầu giải quyết điểm tâm, tâm không cảm động nhất định là giả dối.


Thời điểm Phùng Tô Xuyên ngày đầu tiên tới đón cậu, hắn nói là tiện đường giúp cậu mang một phần điểm tâm, hắn rất nghiêm túc nói với cậu" Sáng sớm chỉ với nửa giờ có thể làm cho em ăn một bữa sáng phong phú, anh đề nghị em không ở bên ngoài ăn, đương nhiên nếu như em kiên trì muốn ăn, anh có thể giúp em đi mua."


Vương Nguyên lúc ấy quẫn bách muốn chết, như thế nào không biết xấu hổ lại lần nữa để hắn mua, cũng không thể để hắn cảm thấy cậu lười đến nước này ngay cả sáng sớm nửa giờ cũng không muốn, tuy rằng trên thực tế cậu hoàn toàn chính xác là không muốn, nhưng nghĩ đến sáng dậy sớm đối với thân thể cũng là rất mới có lợi , chỉ có thể miễn cưỡng tiếp nhận.


Bọn họ gặp gỡ một tháng sau, cậu là thiên tài thức dậy trễ, chưa kịp làm điểm tâm, cũng như hôm nay cầm lấy một túi sữa bò lên xe của hắn, hắn nhìn chằm chằm cậu đầu tóc có chút rối bời trong chốc lát, quay đầu thật bình tĩnh nói" Nếu như chúng ta ở cùng một chỗ, anh có thể giúp em làm điểm tâm, lại còn giảm bớt rất nhiều thời gian trên đường."


Vương Nguyên lúc ấy một ngụm sữa chỉ kém chưa phun ra, đối với ánh sáng mặt trời trợn mắt nhìn thẳng, cảm thấy tìm cấp trên của mình làm bạn trai, bi ai nhất đúng là thời điểm hắn nói với cậu lời tâm tình cũng là dùng giọng điệu công tác!


Đến công ty, cậu không có nói trước là dừng tại giao lộ để xuống xe, ngồi ở trong xe Vương Tuấn Khải trực tiếp vào ga ra tầng ngầm, ngừng xe xong, đưa túi giấy trong tay ném vào thùng rác, vừa lúc sau lưng truyện tới một thanh âm trầm thấp quen thuộc.


" Vương quản lý, chào buổi sáng!"


Thân thể của cậu như là bị điện giật lập tức run lên, quay đầu nhìn đến Phùng Tô Xuyên mang trên mặt nụ cười thản nhiên cầm trong tay cái chìa khóa đứng ở cách đó không xa, thân hình cao ngất lộ ra chút ít bất hòa cùng lạnh lùng.


Vương Nguyên nhìn nhìn Vương Tuấn Khải đang bên cạnh, anh chậm rãi cúi đầu, đây cũng quá đúng dịp đi, liền hết lần này tới lần khác làm anh ấy bắt gặp, cái này cậu chính miệng đều giải thích không rõ.


Vương Tuấn Khải khẽ cười cười nói" Sớm." sau đó nhìn về phía cậu nói" Anh đi lên trước."


Phùng Tô Xuyên nhìn Vương Tuấn Khải sau khi rời đi mới mang vẻ mặt tươi cười khiến cho cậu toàn thân đều không thoải mái đi tới, tới trước mặt cậu, hắn dừng bước, con mắt nhìn về phía trước nói" xem ra em còn chưa có nói cho anh ta biết chúng ta đạt thành hiệp nghị." dừng lại một chút còn nói" Đã quyết định?"


Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm mũi chân của mình, bị hắn cường đại chèn ép có chút thiếu dưỡng.


Phùng Tô Xuyên không nói gì thêm, nới lỏng cà- vạt qua cánh tay của cậu sải thân rời đi.


Vài giây đồng hồ sau cậu quay người đi về hướng thang máy, Phùng Tô Xuyên rất hảo tâm giúp cậu giữ cửa thang máy, cậu trở ra nói câu" cảm ơn."


Hắn nói" Đừng khách khí!"


Trong thang máy tràn ngập hơi lạnh cho cậu có cảm giác ôm tường xúc động, nhìn sắc mặt hắn căng cứng có chút tối tăm phiền muộn, cậu quyết định cái gì đều không giải thích, nếu cậu dốc sức liều mạng giải thích nửa ngày, hắn chỉ sẽ hời hợt đến một câu" Giải thích chẳng khác nào che dấu, Vương Nguyên, việc này anh sớm đã dạy cho em."


Vương Nguyên cơ hồ có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt lạnh nhạt, thờ ơ, mà cậu nhất định là một bộ hình dáng cậu vợ bé nóng lòng giải thích, thấp thỏm lo âu!


Này tại sao có thể! Quá bi thúc dục, cậu tại sao phải nhường để mình bị thúc dục!


Cho nên cửa thang máy mở ra, cậu ưỡn ngực nâng cao, mỉm cười đi ra ngoài, cậu rõ ràng cảm giác sau lưng bước chân dừng lại một chút, hít theo một hơi giẫm giày thể thao đạp đạp đạp như là thi đi bộ tại văn phòng.


Ngồi ở trên mặt ghế cậu mới thật sự thở ra một hơi sâu, rút ra giấy xoa xoa lòng bàn tay mồ hôi, cảm thán, cuộc sống quả thật không tồi ah!

End chap 20

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro