Chap 25: Trở lại lúc đại học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trước Quốc khánh, Lưu Chí Hoành cùng Dịch Dương Thiên Tỷ đồng thời từ chức đi vào thành phố này, cậu chỉ thuê có một phòng ngủ, mà vừa nghe Vương Tuấn Khải có ba phòng, cho nên Chí Hoành cùng Thiên Tỷ giựt giây liền thẳng tiến vào căn hộ Vương Tuấn Khải, cậu cảm thấy rất uể oải, mắng cả 2 người muốn hoạt động ngầm, Thiên Tỷ gãi đầu dáng vẻ mặt ngốc nhìn Chí Hoành cười, Chí Hoành trước sau như một lựa chọn làm như không thấy, cậu lần nữa cảm thấy Thiên Tỷ rất đáng thương.


Buổi tối dưới sự yêu cầu mãnh liệt của ba người khác, cậu làm nồi lẩu, trên bàn cơm, hưng phấn nhất chính là Vương Tuấn Khải rồi, xuyên thấu qua hơi nóng lượn lờ bay lên nhìn anh cùng Dịch Dương Thiên Tỷ  đoạt cá viên, cậu có chút nhớ lại cảm giác thời đại học.


Ban đêm sao treo đầy màn trời, trăng sáng nhàn nhạt dần dần lên, trong phòng đèn trần chiếu khắp gian, cả phòng tràn đầy hương lẩu, Lưu Chí Hoành cùng Dịch Dương Thiên Tỷ đấu rượu, hai người uống đến trên mặt đều đã có đỏ ửng, cậu vội vàng hướng trong nồi thả rau cải, anh vội vàng ăn.


Không khí như vậy làm cho cậu lần đầu tiên tại lúc cái thành phố này không hề cô độc, có cảm giác gia đình.


Thời điểm không sai biệt lắm, Thiên Tỷ mở hai chai bia đưa một cho Tuấn Khải, nhìn cậu liếc mắt một cái phía thở dài một hơi, cái gì cũng chưa nói ngửa đầu liền uống, Vương Tuấn Khải cúi đầu ngây người trong chốc lát cũng bắt đầu uống.


Hắn nhìn cậu xem đã hiểu, ý của hắn Vương Tuấn Khải vẫn là huynh đệ, nhìn bia theo khóe miệng của bọn họ chảy tới quần áo trong, cậu cảm thấy hốc mắt cảm thấy chát, quay đầu lại nhìn Lưu Chí Hoành phiếm hồng hai mắt, nước mắt rốt cuộc khống chế không nổi lẳng lặng chảy xuống.


Bốn năm trước, bọn họ không có nghĩ qua sẽ tách ra lâu như vậy.


Ba năm trước đây, bọn họ không dám hy vọng xa vời còn có đoàn tụ một ngày.


Hôm nay, bọn họ cảm tạ trời xanh mọi người vẫn là huynh đệ.


Dịch Dương Thiên Tỷ cùng Vương Tuấn Khải uống liền ba bình mới thôi, anh trực tiếp đi buồng vệ sinh nôn ra, hắn ngã ngồi ở trên mặt ghế nghiêng đầu nhìn nó cười, trong lúc này thâm tình cùng yêu say đắm giống như đúc cậu cùng anh ban đầu, mà nó rất bình tĩnh trước mặt ăn lạc, một tay che trên mặt của hắn nói "Thu hồi ánh mắt đắm đuối của anh lại, cẩn thận em đánh anh!"


Thiên Tỷ kéo xuống tay của nó nắm chặt lại, tại lúc nó giãy dụa liền buông lỏng ra, có chút đắng chát cười cười quay đầu ra sau nhìn cậu "Vương Nguyên, công ty của anh thành lập sau em muốn nhập cổ phần hay không?"


Cậu vò đầu, giúp đỡ một gã từ phòng vệ sinh đi ra bước chân có chút lơ mơ – Vương Tuấn Khải, chờ anh ngồi ở bên cạnh cậu sau mới nói "Như thế nào?"


"Tổng đầu tư 1 trăm vạn, Tuấn Khải bỏ vốn 50 vạn, là cổ đông lớn nhất..."


Hắn lời còn chưa nói hết, anh ngẩng đầu nhìn hắn bĩu môi, chớp hai mắt thật to nói "Tôi không phải cổ đông, tiền kia là tôi cho cậu mượn , không tính lãi!"


Hắn hung hăng trừng mắt liếc anh một cái "Mày TMD câm miệng, lại lần nữa nhắc lại chuyện này, tao lại cho mày làm cổ đông!"


Vương Tuấn Khải chuyển đầu đem mặt gối trên cánh tay nhìn Vương Nguyên có chút ủy khuất nói "Nguyên Nguyên, Thiên Tỷ khi dễ anh!"


Cậu đưa tay sờ sờ tóc của anh nói "Ngoan, hắn uống nhiều quá, anh không cùng hắn kém hiểu biết tranh chấp!"


Anh ngước mắt nhìn cậu, sương mù mịt mờ, ánh mắt tràn đầy ý cười, như tiểu phiến tử*,lông mi run lên hai cái , anh nhẹ nhàng gật đầu, thần sắc là thỏa mãn không nói ra được.
(*tiểu phiến tử: fan hâm mộ)


Cậu thu tay lại chuyển hướng hắn nói "Tiếp tục."


"Anh có 30 vạn, cô ấy có 10 vạn, để em 10 vạn, em không cần tham dự quản lý, cuối năm chia hoa hồng là được, đương nhiên nếu như thua lỗ cũng phải gánh chịu nguy hiểm , như thế nào?"


Cậu rất nghiêm túc nghĩ nghĩ nói "Được, tính em một phần!"


Dịch Dương Thiên Tỷ cười lớn nói "Chúng ta bốn người là châu chấu cùng trên một sợi thừng rồi, thật sự có nạn cùng chịu có phúc cùng hưởng rồi, đợi công ty ta có chút đẳng cấp rồi, tôi để các người phân phối, về sau sẽ đưa ra thị trường!"


Lưu Chí Hoành dùng chiếc đũa đem mà gõ đầu của hắn nói "Anh say a, đưa ra thị trường? Anh có thể lên giường cũng không tệ đâu!"


Thiên Tỷ ngốc cười lên, lung la lung lay đi về hướng buồng vệ sinh, không rõ ràng nói "Tôi trước đi xuỵt xuỵt*, sau đó ôm vợ lên giường!"
(* ảnh đi WC =.=)


Nó quay đầu ác trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng nhìn đến hắn xiêu xiêu vẹo vẹo bộ dạng cười ngửa tới ngửa lui, cậu ở bên cạnh nó thấy rõ trong mắt của nó rõ ràng không che dấu được yêu say đắm.


Thiên Tỷ cùng Tuấn Khải đều uống nhiều quá, đưa cả hai xếp nằm ngủ xong cậu cùng nó chỉnh đốn tàn cuộc.


"Tiểu tử mày thật sự không định tìm việc làm, cùng Thiên Tỷ mở công ty?"


"Ừm."


"Hoàng tiểu soái biết không?"


"Biết rõ, hắn nói chỉ cần tao vui vẻ là được."


Cậu thở dài "Đứa nhỏ này cũng thật đáng thương , yêu mày yêu đến mọi việc đều đã quyết, tuy rằng tao còn vô điều kiện ủng hộ Thiên Tỷ, nhưng nghĩ đến hắn không thể không đối mặt vận mệnh bị ném bỏ, cũng giấu diếm đồng tình ."


Nó cúi đầu trầm mặc một hồi quay đầu nhìn cậu nói "Vương Nguyên, tao sẽ không cùng tiểu soái chia tay, công ty Thiên Tỷ đi vào quỹ đạo rồi, tao sẽ trở về cùng tiểu soái kết hôn."


Cậu hừ lạnh một tiếng "Kia đến lúc đó, mày liền đợi đến nhặt xác cho Thiên Tỷ đi! Mày bây giờ đối với hắn tốt như vậy, cho hắn hi vọng lớn như vậy, đến lúc đó phủi phủi đít cùng người khác kết hôn, tao cũng không dám cam đoan đến lúc đó có thể hận mày hay không."


Lưu Chí Hoành ánh mắt dần dần trở nên ưu thương, một lúc lâu sau, nó tựa đầu đỡ trên vai của cậu nhẹ nói "Vương Nguyên, ai cũng có thể không hiểu tao, ai cũng có thể không tha thứ tao, nhưng là mày không thể, tao không cho phép, mày đã nghe chưa?"


Cậu cảm thấy rất đau lòng, tuy rằng cậu cuối cùng là nhẫn tâm lúc đó chỉ trích nó quần nhau cùng hai người đàn ông, nhưng làm sao có thể thật sự hận đây, cậu ôm lấy nó nói "Tao hù mày, mặc kệ mày lựa chọn người nào, mày đều là huynh đệ tốt nhất của tao, tao sẽ làm phù dâu của mày, đưa mày chúc phúc sâu sắc nhất!"


Nó nghẹn ngào thêm vài phút đồng hồ rồi nói "Mày thực buồn nôn!"


Thu thập xong, đã gần rạng sáng, cậu quyết định cùng nó lách vào một đêm, rửa mặt sau đó, trên giường lại trò chuyện trong chốc lát, đang chuẩn bị tắt đèn, nghe được trong phòng khách vang động, nó xuống giường, mở cửa đi ra ngoài, không đầy một lát liền ngáp trở về, chui vào chăn đẩy cậu nói "Là Tuấn Khải, hình như nôn, mày đi xem một chút đi."


Cậu gật đầu, xuống giường, đem cửa phòng ngủ đóng lại nhìn buồng vệ sinh đèn sáng rỡ, đi qua đợi trong chốc lát, Vương Tuấn Khải từ bên trong đi ra, tay bụm lấy dạ dày vẻ mặt tái nhợt, thấy cậu cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, mở trừng hai mắt nói "Đánh thức em?"


Cậu vịn anh ngồi vào trên ghế sa lon, rót chén nước ấm cho anh "Dạ dày trướng à? Uống thuốc chưa?"


Anh uống hai phần nước sau lắc đầu, ôm cái đệm nằm sấp ở trên sô pha cúi đầu rầu rĩ nói "Anh không sao, em đi ngủ đi."


Cậu thở dài, đi qua ngồi xổm bên sofa, tay chống cái cằm nhìn chằm chằm sau ót của anh xem trong chốc lát, sau đó đặt ở phía sau lưng của anh nhè nhẹ vỗ về.


"Trướng đau lợi hại sao? Chịu chút tiêu hóa được không?"


Vương Tuấn Khải chuyển đầu nhìn Vương Nguyên, trong mắt có nhàn nhạt đau đớn, nhưng là ẩn hàm ý cười, nhếch đôi môi mở thử xem nói "Nôn hết rồi, không phải rất căng, em mau đi ngủ đi, con mắt đều luộc đỏ."


Cậu giúp anh xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán nói "Em vịn anh trở lại phòng ngủ a, cẩn thận trong chốc lát cảm lạnh rồi."


Anh không nói chuyện cũng không còn động, qua một hồi lâu, cậu cảm thấy được con mắt cũng bắt đầu đánh nhau, anh mới cười nói "Còn có chút buồn nôn, anh lần nữa nằm sấp trong chốc lát, em nhanh đi ngủ, nghe lời!"


Cậu nhìn anh trong chốc lát, đứng dậy, trở lại phòng ngủ của anh lấy gối đầu cùng chăn,mền, đưa cho anh ngồi ở trên sô pha nói "Em ở chỗ này cùng anh đi, lần đó ăn được nồi lẩu khó chịu cả đêm, đừng đến cuối cùng nôn chân đều mềm nhũn trước mặt đều không thấy."


Vương Tuấn Khải không nói chuyện chậm rãi ngồi dậy, đem gối đầu để ở một bên, cũng dựa vào ở trên sô pha ngồi ở cạnh cậu , sau đó đem chăn che ở trên thân người hai người bọn họ.


Cậu có thể ngửi được trên người anh nhàn nhạt mùi thơm bạc hà rất nhẹ nhàng khoan khoái , nhưng không có cự tuyệt, một lát sau cũng dựa vào ở trên sô pha, nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người.


Mấy phút đồng hồ sau, Vương Tuấn Khải hướng bên cạnh Vương Nguyên nhích lại gần, sau đó đem mặt gối lên trên vai của cậu, anh hỗn hợp có mùi rượu mềm mại cho cậu lòng dần dần không còn bình tĩnh nữa, tay anh từng li từng tí nhẹ nhàng cầm tay cậu, thân thể của cậu có chút run lên một cái, không có rút ra.


Cậu cúi đầu nhìn chàng trai bên tai buông thỏng lông mi vẻ mặt hạnh phúc, nhắm mắt lại không muốn làm có bất cứ gì.


Đêm nay bọn họ đều rất vui vẻ, huynh đệ tốt nhất của cậu muốn gây dựng sự nghiệp, bạn thân tốt nhất của cậu chuẩn bị vì người con trai nó yêu làm sự kiện cuối cùng, mà thiếu niên ôn hòa cậu đã từng yêu, cậu không muốn cự tuyệt.


Một đêm này, khiến cho cậu tạm thời mất đi lý trí, điên cuồng một lần đi!


Ánh nắng sáng sớm đem cậu tỉnh, cậu phát hiện mình nằm ở giường nó, bên cạnh là người bạn tốt ngủ say, cậu căn bản không có ấn tượng ngày hôm qua là lúc nào ngủ , như thế nào trở lại phòng ngủ , thậm chí cảm thấy đêm qua hết thảy đều giống như một giấc mộng, hiện tại trời đã sáng, mộng cũng nên tỉnh.


Cậu đứng dậy xuống giường, đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn bên ngoài bầu trời trong xanh, duỗi lưng một cái, cười đi ra phòng ngủ.


"Chào buổi sáng!" Từ phòng bếp đi ra người con trai đang chuẩn bị điểm tâm trên mặt ôn hòa ý cười, để cậu cảm thấy ngày này sẽ là tràn ngập hy vọng, vô cùng mỹ diệu!


Điểm tâm xong, Vương Tuấn Khải đem cậu trở lại căn hộ, trên đường hai người cơ hồ không có nói chuyện với nhau, đối với một buổi tối kia rất có ăn ý lựa chọn lảng tránh.


Lúc xuống xe, Vương Tuấn Khải nói "Trở về ngủ bù thật tốt đi, đều có mắt quầng thâm rồi."


Cậu dụi dụi con mắt nói "Anh cũng thế, hôm nay đừng loạn ăn cái gì, trong chốc lát em gọi điện thoại cho nó, để nó nấu cho anh chút cháo."


Anh nhẹ nhàng gật đầu, sóng mắt trong có nhàn nhạt thỏa mãn cùng cảm động.


Tại lúc cậu đóng cửa xe, anh gọi cậu.


Vương Nguyên xoay người hỏi thăm nhìn anh"Làm sao vậy?"


Anh có chút ngượng ngùng một cái nói "Sáng sớm thứ hai anh tới đón em đi làm được không? Anh không mua điểm tâm, em có thể ở nhà ăn rồi xuống."


Vương Nguyên biết rõ cậu phải nói không thể, nhưng lại nhẹ gật đầu, khoát khoát tay làm anh vui mừng tươi cười quay người rời đi.


Không đành lòng cự tuyệt, vậy thuận theo tự nhiên đi, đối mặt Vương Tuấn Khải , Vương Nguyên từ trước đến nay là người không có nguyên tắc!
End chap 25

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro