Chap 41: Vương tử lột xác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy nàng vừa đọc vừa mở Vid trên nghe nhạc nà...^^

------------------------------------------------------------------------

Vương tử ôn nhu anh tuấn kia đã trở lại, từ đêm đó về sau, Tuấn Khải một lần nữa xuất hiện vừa tới công ty lúc lễ phép mà cười ôn hòa cho, phảng phất mấy tháng này không có cái gì phát sinh, anh đối với mỗi người đều rất tốt, nữ đồng sự bát quái đều nói, thăng phó tổng sau càng thêm mê người rồi.

Mà xế chiều mỗi ngày khách sạn lớn trong thành phố đúng giờ đưa tới trà chiều tráng miệng, cậu cơ hồ không biết nên dùng cái tâm tình gì đi đối mặt anh.

Không bao lâu trong công ty truyền cậu có bạn trai thần bí , tiền nhiều, săn sóc cái gì ...và vân vân, cậu đối với cái này tỏ vẻ rất không nói gì, hết thảy không lên đáp lại.

Đưa tới gì đó cậu toàn phân cho những người khác, có một lần Tống Dĩnh tới tìm cậu, liền thuận tay cầm đi, sau đó chị trên MSN nói với cậu: 【 lão đại của chị mới vừa nhìn chằm chằm bánh ngọt việt quất của chị thật lâu, chẳng lẽ hắn thích ăn việc này? 】

Cậu cười cười không trở lại.

Anh yêu em, cùng em không quan hệ, những lời này cậu rất sớm nghe qua, trên internet lúc ấy rất lưu hành, nhưng với anh còn có một câu nói: anh yêu tôi, cùng tôi không quan hệ*! (*ý câu này tức là anh ấy yêu cậu, cậu không quan tâm _ _|||)

Cậu đối với tình yêu Tuấn Khải không vì anh năm đó vứt bỏ mà biến mất, đương nhiên cũng không vì bây giờ săn sóc mà sống lại.

Phùng Tô Xuyên bởi vì bị rượu đế lăn lộn tới lui vẫn không thoải mái, cách hai tuần mới mở tiệc chiêu đãi đồng sự, cậu đi liên lạc với bộ thiết kế, Tuấn Khải đang cùng một công trình sư thảo luận hạng mục Thượng Hải.

"Tối ngày mai, lão đại của bên tôi mời khách, địa điểm tôi trước khi tan làm gửi mọi người."

Cậu nói xong tất cả mọi người hưng phấn mà gật đầu, Tuấn Khải nhìn cậu liếc mắt một cái, cúi đầu nói: "Tôi ngày mai không rảnh, giúp tôi cùng Phùng tổng nói tiếng xin lỗi."

Cậu kinh ngạc nhìn sang, mà anh chỉ là hướng cậu cười cười, ưu nhã xoay người đi về hướng văn phòng.

Tống Dĩnh đã chạy tới bấm véo bóp cánh tay của cậu, "Anh ta làm sao vậy?"

Cậu mím môi lắc đầu, đứng trong chốc lát đi vào theo.

"Ngày mai vì sao không đi? Anh mời khách anh ấy có mặt." Cậu nhìn bóng dáng cao lớn đứng ở cửa sổ sát đất đưa lưng về phía cậu thấp giọng nói.

Tuấn Khải xoay người quay mắt về phía cậu, sau buổi trưa ánh mặt trời trên mặt của anh phát ra một vòng nhàn nhạt vầng sáng, phối hợp trên mặt anh cười ôn hòa, tốt chính là có chút đẹp mắt.

"Anh không thích lại thấy em ngồi ở bên cạnh hắn giúp hắn gắp đồ ăn." Anh nhún nhún vai, lời nói thật thành thật.

Cậu sửng sốt một chút, mặt trầm xuống, quay đầu bước đi.

"Này!" Trước lúc ra khỏi, anh gọi cậu.

Cậu quay đầu mặt không biểu tình nhìn anh, "Làm sao?"

Chàng trai trước cửa sổ bao lấy một tầng ánh vàng đi tới, hai tay đặt ở trong túi quần, mân mím môi nói: "Em nếu muốn anh đi anh liền đi!"

Cậu hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, "Nhàm chán!" Trực tiếp mở cửa rời đi.

Từ văn phòng thiết kế đi ra, cậu quay đầu lại nhìn một chút, thủy tinh sáng choang ngăn cách đối diện, đàn ông tuấn cố gắng thân hình đứng nghiêm, khóe miệng uốn lên một độ cong nho nhỏ nhìn cậu cười yếu ớt, anh không hề che dấu yêu say đắm, cậu lập tức cúi đầu có chút luống cuống rời đi.

Như vậy Tuấn Khải tuy rằng như cũ ôn nhu, lại làm cho cậu cảm thấy rất có áp lực, anh không hề che dấu tình cảm của mình, ánh mắt thâm tình như vậy cơ hồ khiến cậu lẩn trốn, hơn nữa cậu phát hiện mặc kệ cậu thái độ gì, anh tựa hồ sẽ không bị bất kỳ ảnh hưởng gì, tựa như anh nói, thật sự chứng minh anh yêu cậu, cùng cậu không quan hệ, mà cậu lại tìm được cảm giác "Anh yêu tôi, cùng tôi không quan hệ!", cho nên, mỗi lần giao thông báo, cậu đều căn bản là chạy trối chết.

Trở lại văn phòng, cậu cẩn thận hồi tưởng đến, rốt cuộc là lúc nào cùng anh cùng một chỗ cậu không hề nắm giữ quyền chủ động, tên thiếu niên kia đã từng bởi vì ánh mắt cha cậu đều ảm đạm hao tổn tinh thần sao lại trở nên cường đại như thế!

Thứ sáu theo lẽ thường thì ăn uống chơi bời dài, lúc kết thúc đã hơn 11 giờ, từ KTV đi ra, Phùng Tô Xuyên muốn dịu bớt mùi rượu, cậu liền cùng hắn trên đường chậm rãi đi.

Cũng không biết có phải cảm giác của cậu sai lầm hay không, cảm giác, cảm thấy tâm tình của hắn không tốt, giống như đầy bụng tâm sự.

"Không vui sao?" Cậu quay đầu hỏi hắn.

Trong dự liệu , hắn lắc đầu cười cười.

Cậu thở dài, "Không muốn cười cũng đừng nở nụ cười, trước mặt em cũng không cần ngụy trang, anh chính là đối với em trừng mắt, em cũng sẽ quyết một lòng theo anh."

Phùng Tô Xuyên ngơ ngác một chút, quay đầu nhìn cậu liếc mắt một cái, vừa cười, bất quá lần này nhưng là lộ ra chút ít uể oải, sau đó hắn nói: "Thượng Hải chi nhánh muốn thành lập bộ hợp đồng em nghe nói không?"

Cậu sững sờ, sau đó liền mở to hai mắt nhìn, "Chẳng lẽ là thật?"

Phùng Tô Xuyên nhìn phương xa, thái độ thâm bất khả trắc*, tròng mắt đen cô đọc không hiểu, hắn có chút gật gật đầu, "Đã được một khoảng thời gian rồi." (*thâm không lường được).

Cậu cau chặt lông mày, "Lão Trương làm sao có thể đồng ý ? Công ty hạng mục 50% đều là Thượng Hải chi nhánh nhận được , nếu như bọn họ thành lập bộ hợp đồng, chúng ta đây chẳng phải là để trang trí!"

Phùng Tô Xuyên không nói chuyện, đáy mắt nhẹ nhàng rung động.

Cậu đột nhiên nghĩ đến cái gì, đứng lại nhìn hắn, "Cho nên vụ này bọn hắn chuẩn bị tự mình phụ trách?"

Phùng Tô Xuyên mím môi cười cười, mang theo chút ít đắng chát, nhẹ nhàng gõ đầu, "Chính là điều kiện mà lão Trương kể chuyện."

"Vậy sao anh xử lý? Ban đầu tuy nói là bọn họ tiếp , nhưng tất cả báo giá toàn bộ đều là anh phụ trách, hiện tại trúng thầu rồi, đã nghĩ qua sông đoạn cầu* sao? ! Không công bằng!" Cậu có chút phẫn nộ thấp giọng quát. (*như qua cầu rút ván).

Phùng Tô Xuyên không nói chuyện, tay tại đỉnh đầu cậu vuốt vuốt rồi nắm chặt lấy bờ vai của cậu quay người, nửa ôm cậu tiếp tục đi về phía trước, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng: "Trên thế giới này cũng không có chuyện gì hoàn toàn bình đẳng, anh sớm quen, chỉ là đối với lão Trương có chút thất vọng, không hơn."

Cậu quay đầu nhìn hắn, người đàn ông ở trước mắt trên mặt như cũ là nhẹ nhàng ý cười, nhưng là cậu lại thấy được vô tận đau xót, cậu không biết nên dùng từ gì an ủi hắn, chỉ cảm thấy lúc này mặc kệ nói cái gì đều là dư thừa, ý nghĩ của hắn cậu chưa từng có đoán được qua, nhưng lại có thể cảm nhận được nội tâm của hắn thống khổ, cậu nhìn thoáng qua trên bờ vai bàn tay lớn, nghĩ nghĩ rồi đem tay của mình đặt lên, nhẹ nhàng nắm chặt lại nói: "Đừng khổ sở."

Phùng Tô Xuyên cúi đầu nhìn cậu cười, như là thở dài một hơi, cầm ngược tay của cậu, nhẹ nói: "Thật là một cậu trai ngốc thiện lương."

Vương Nguyên không nói chuyện, cúi đầu xuống thời điểm đỏ mắt vành mắt, cậu không có rút ra tay bị hắn nắm, cậu tin tưởng hắn có thể rõ ràng ý nghĩ của cậu, cậu chỉ là thay hắn khổ sở, muốn cho hắn một ít an ủi, cho hắn biết, cho dù toàn bộ thế giới đều tính toán hắn, cậu cũng sẽ không!

Đưa cậu đưa đến lầu trọ, Phùng Tô Xuyên mới buông tay của cậu, trên mặt của hắn không có một tia không được tự nhiên, một bộ thản nhiên, cười vuốt vuốt tóc của cậu nói ngủ ngon liền quay người rời đi.

Nhìn người đàn ông kia dần dần biến mất trong bóng đêm, lần đầu tiên cậu phát hiện nguyên lai bóng lưng của hắn là gầy gò thế, vì cái gì trước kia cậu cuối cùng là cảm thấy hắn rất cao lớn đây!

"Cứ như vậy không nỡ sao?"

Sau lưng đột nhiên vang lên thanh âm, để cho cậu tóc gáy lập tức bị dựng lên, cứng ngắc bị giật mình.

Vương Nguyên mạnh mẽ quay người, thấy người đàn ông đứng cách không xa, xả ra một hơi tức giận nói: "Làm tôi sợ muốn chết! Sao anh lại ở đây?"

Tuấn Khải chỉ mặc một bộ quần áo màu đen, nện bước chân dài đi tới, nhún nhún vai nói: "Đợi em."

Cậu quay người đi về hướng hành lang, "Đợi tôi xong rồi thì sao?"

Người phía sau theo lại đây, vào thang máy , khẽ cười một cái, "Sợ em uống nhiều quá bị người chiếm tiện nghi."

Cậu trừng mắt liếc anh một cái, ngậm miệng không nói thêm gì nữa.

Trước lúc ra thang máy , Tuấn Khải níu lại cánh tay của cậu, cậu vừa muốn tức giận, anh nhẹ giọng mở miệng: "Hoàng Tiểu Soái đến rồi!"

Cậu sững sờ ngơ ngác một chút, há to miệng, "Ah!"

************

Nửa đêm đã qua, trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, sương mù lượn lờ, Lưu Chí Hoành cùng Hoàng Tiểu Soái ngồi ở lớn trên ghế sa lon, Thiên Tỷ ngồi ở bên cạnh ghế nhỏ , cậu ngồi đối diện với hắn, mà Tuấn Khải thì là đứng ở phía sau của cậu, hai tay khoác lên thành ghế sa lon, khiến cho cậu cũng không dám về phía sau dựa , tuy là như vậy, tư thế của họ cũng có vẻ đặc biệt thân mật!

Vương Nguyên âm thầm trừng anh rất nhiều mắt, anh không chỉ có làm như không thấy, khóe miệng ý cười lại còn càng lúc càng lớn, cậu phát hiện, người này không chỉ có nội tâm trở nên cường đại , da mặt cũng dầy rất nhiều.

"Tiểu Soái, ngày mai anh trước trở về, em sẽ mau chóng về gặp ông nội ." Lưu Chí Hoành rốt cục mở miệng, nhìn Hoàng Tiểu Soái có chút trốn tránh nói.

Hoàng Tiểu Soái giương mắt nhìn Thiên Tỷ , tay nắm ở bả vai Chí Hoành nhẹ nhàng kéo, ôn nhu nói: "Được!"

Lưu Chí Hoành thân thể rõ ràng cứng đờ, nhưng không có giãy, trong lòng của cậu run lên, nhìn về phía Thiên Tỷ, trong tay hắn kẹp lấy không biết là cái gì lúc sau đã vò thành một cục, mặt chuyển hướng về phía một bên.

Cậu nhìn ba người bọn họ, trong lòng thở dài một hơi, Hoàng Tiểu Soái thật sự rất thông minh, biết rõ Lưu Chí Hoành nhược điểm là cái gì, nếu như hắn đến cường thế , Lưu Chí Hoành tuyệt đối sẽ không hạ không được quyết tâm như thế, đúng là loại ôn nhu thế công này, làm cho nó căn bản không có biện pháp chống đỡ, chỉ có thể từng bước một thỏa hiệp.

Cảm giác được đầu vai trầm xuống, cậu quay đầu nhìn hai tay Tuấn Khải trên bờ vai, hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, lắc lắc thân dùng khẩu hình nói: "Lấy ra!"

Tuấn Khải cúi đầu cười cười, ngoan ngoãn bỏ ra, sau đó cúi người bên tai cậu nói: "Một chút cũng không đáng yêu, xem Tiểu Hoành nghe lời chưa kìa!"

Cậu cho anh một cái xem thường thật lớn, quay đầu không nhìn anh nữa.

Ở nơi này là vương tử, rõ ràng là cái vô lại!

Gặp gỡ chấm dứt, Thiên Tỷ hướng phòng ngủ của mình tặng cho Hoàng Tiểu Soái, hắn đi đến chỗ Tuấn Khải , lúc ra cửa, cậu lôi kéo Chí Hoành cùng đưa bọn họ đưa đến dưới lầu.

Thiên Tỷ ra hành lang liền đem Chí Hoành kéo đến trên xe, cậu cùng anh đứng ở cách đó không xa dưới một thân cây.

Đêm đã qua rất lâu, nổi gió, Tuấn Khải đứng ở nơi gió thổi tới giúp cậu chắn, hai tay đặt ở trong túi áo cúi đầu nhìn dưới mặt đất.

Một lát sau, anh nhẹ giọng mở miệng: "Anh không thích Hoàng Tiểu Soái này!"

Cậu PHỤT liền nở nụ cười, "Nói nhảm, anh nếu thích, Thiên Tỷ làm thịt anh!"

Anh cười cười, nói: "Anh là rất khách quan , người này quá giảo hoạt, anh ghét con trai đối với người mình yêu đều tỏ rõ thủ đoạn."

Cậu nhìn anh một cái, trầm mặc một hồi nhẹ giọng thở dài, "Em cũng không thích, vừa mới bắt đầu đã không thích, nhớ rõ hai người bọn họ vừa vặn không bao lâu, em đi trường Tiểu Hoành học, nó muốn Hoàng Tiểu Soái mời em ăn cơm, tên kia không ngờ lấy cớ chơi bóng rổ không rảnh từ chối, em đến bây giờ hoàn toàn hiểu rõ Tiểu Hoành lúc ấy xấu hổ ra sao, khi đó đã cảm thấy người này đặc biệt không tốt ."

"Tiểu Hoành rốt cuộc thích hắn cái gì ? Cũng bởi vì là mối tình đầu sao? Người kia lại còn phản bội cậu ấy không chỉ một lần, nếu là em phỏng chừng đã sớm cả đời không qua lại với nhau rồi." Tuấn Khải giương mắt mang theo trêu chọc ý cười xem cậu nói.

Cậu hừ lạnh hai tiếng quay mặt không nhìn anh nữa, thầm nghĩ anh so với hắn cũng không hơn bao nhiêu!

Tuấn Khải đem mặt tiến đến trước mắt cậu cười đến rất là cần ăn đòn, "Lại tức giận? Thiệt là, ỷ vào anh chiều em, hiện tại càng ngày càng có tính đại thiếu gia rồi!"

Cậu quay đầu hung dữ trừng mắt , "Vương Tuấn Khải, anh đừng cho là em thật sự sẽ không sinh giận dữ với anh, em rất chán ghét dạng này hiện tại của anh, phi thường chán ghét!"

Tuấn Khải hai tay nâng lên quá đỉnh đầu, thu hồi dáng tươi cười, rất chân thành nói: "Anh nói xin lỗi, chân thành xin lỗi, xin bớt giận, về sau không như vậy."

Cậu mắt trắng không còn chút máu không cùng anh so đo.

Thấy Chí Hoành từ trên xe bước xuống, cậu quay người vừa muốn đi qua, Tuấn Khải kéo tay áo của cậu, cúi người bên tai cậu thấp giọng nói: "Anh cảm thấy anh so với Hoàng Tiểu Soái hạnh phúc hơn!"

Cậu sửng sốt một chút, quay đầu không hiểu nhìn về phía anh.

Tuấn Khải đưa tay tại mũi của cậu nhẹ nhàng điểm một cái, cười nói: "Bởi vì em không yêu người khác!"

End chap 41

Halou tai cha hao! Lâu rồi mới đăng chap mới. Mong m.n thông cảm, tại mị mấy ngày dày cày fancam Alive Four của ba anh and hóng mấy nàng nhà ta VietSub nên không đăng chap mới cho m.n. 

M.n đọc vv và nhớ vote and Cmt cho ta.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro