Chap 5: Ưng thuận hứa hẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này mị dành tặng cho cô: PyysDungg_17916813 nha.Cảm ơn cô đã ủng hộ và pr truyện cho mị

Bọn họ đi Thạch Đầu Ký, lòng vòng phố cổ một lúc cậu nhìn thấy một cặp dây chuyền đôi hiện tại mặt hàng kiểu này đang rất phổ biến, cậu nghĩ không có một người nào, không có một cô gái nào có thể kháng cự một món quà như vậy.

Thời điểm đi tới,anh trầm thấp lẩm bẩm:" Tại đây pha lê đều là thủy tinh, gian dối, cùng SWAROVSKI giống nhau".    (SWAROVSKI là hãng trang sức pha lê nổi tiếng).

Khi đó cậu cũng chưa từng nghe qua SWAROVSKI, quay đầu hỏi anh: Là cái gì? Cũng là bán trang sức sao?.

Anh rất nghiêm túc gật đầu: Không sai biệt lắm, Thạch Đầu Ký là lừa gạt người bình thường, SWAROVSKI là lừa gạt kẻ có tiền.

Cậu cười cười: Ừm, tôi biết rồi, đồ xa xỉ, chúng ta người bình thường mua không nổi.

Anh cau mày, nhìn cậu liếc mắt một cái: Anh không có ý này.

Cậu cười không nói chuyện, nhìn anh biểu lộ có chút khó chịu, tâm tình của cậu tốt hẳn lên.

Vòng cổ đôi bán cực kỳ chạy, cậu định mua, nhưng một tuần sau mới có thể cầm hàng, cậu cảm thấy có chút tiếc hận, thế nhưng không có biện pháp, chỉ có thể chọn lấy một cái vòng tay,cũng rất được, lúc ra cửa cậu nhìn áp phích thật to thở dài một thở.

Anh đứng ở bên cạnh cậu nghiêng đầu nhìn áp phích vẻ mặt khó hiểu: Anh không thấy có cái gì tốt mà nhìn, hình thức quá thông thường, ý tưởng thật ngây thơ a~!

Cậu trừng mắt liếc anh một cái, đi ra khỏi cửa trước tiên.

Anh đuổi theo sau túm lấy cánh tay của cậu nói:

-Tức giận?

Cậu nói:

-Không có, anh nói đúng, hình thức hoàn toàn thông thường, nhưng là tôi thích ý nghĩa mà nó truyền đạt!

-Ý nghĩa gì?

-Lớn tượng trưng cho nam, nhỏ tượng trưng cho nữ, nam dùng cả tấm lòng của mình bao bọc lấy người con gái mình yêu, như vậy tình yêu mới được hoàn mỹ.

Anh quay đầu nhìn cậu, một lúc lâu sau, nói thật nhỏ: Anh có.

Cậu có chút khó hiểu hoặc nhìn anh nói: Cái gì?

Anh đem mặt hướng khăn quàng cổ chôn giấu cười lắc đầu không nói chuyện.

Thuê xe về đến cổng trường học, anh nói anh muốn đi thăm một người bạn, bọn họ liền tách ra, đi vài bước cậu nghĩ đến bảo anh đi bệnh viện mua một ít thuốc cảm, quay đầu lại đã nhìn thấy anh chui vào một chiếc xe taxi.

Phòng trọ của bạn anh chỉ cần đi qua đường cái là tới căn bản không cần đi xe.

Lễ Giáng Sinh là ngày lễ làm cho sinh viên điên cuồng, trong lớp tổ chức hoạt động, mọi người đều rất hào hứng, chuẩn bị đi đến trung tâm mua sắm.

Các bạn nam sinh ồn ào muốn làm vệ sĩ, cho nên không đầy một lát mỗi nữ sinh bên người liền xuất hiện hai gã nam sinh, Hạ Tử Phi cùng Yến Tử chơi trò lãng mạn, cậu cùng anh đi cùng một chỗ, cả người anh được bọc kĩ như cái bánh chưng, khuôn mặt chỉ có thể nhìn thấy được một đôi mắt đen láy cùng một cái mũi bị đỏ lên vì lạnh, cậu cười anh giống một ông già nô-en.

Anh ảo não đem khăn quàng cổ hướng lên trên kéo, nhưng không đầy một lát liền lại rơi xuống, anh không ngừng mà kéo lên, cậu cười đến độ eo đều đau thắt không đứng dậy nổi, về sau anh trực tiếp tháo xuống bao tay cậu cầm lấy tay của cậu che lên mũi của anh.

Tay của cậu rất nhỏ, cái mũi của anh còn nhỏ hơn, cho nên cậu không chỉ có đụng phải cái mũi lạnh buốt của anh, cũng chạm tới bờ môi mềm mại ấm áp.

Cậu cảm thấy được một hồi xấu hổ, thời điểm muốn thu tay lại, môi của anh giật giật, tại lòng bàn tay của cậu nhẹ nhàng hôn.

Cậu nhanh chóng rút về tay đeo vội bao tay rồi bỏ vào trong túi áo đi nhanh đến phía trước, tim đập thình thịch kinh hoàng.

Anh đuổi theo, kéo tay áo của cậu nói:

-Giáng Sinh vui vẻ!

Cậu cúi đầu tránh đi tay của anh, lên tiếng cấp bách đi vài bước kéo cánh tay một nam sinh trong lớp.

Trên đường đi, anh đều là cúi đầu đi ở phía sau cậu, bọn họ lại không nói câu nào nữa.

Có một thời gian ngắn anh sống ở nước ngoài, có lẽ hôn môi ở lễ Giáng Sinh như vậy chỉ là giữa bạn bè muốn bày tỏ  sự thân thiết, nhưng với cậu mà nói đó là muốn vượt biên giới.

Mọi người đi ăn đồ nướng, tựa như lần liên hoan Trung Thu năm thứ nhất, anh vẫn ngồi ở đối diện với cậu, cậu cơ hồ đều là cúi đầu, ngẫu nhiên cùng người bên cạnh nói chuyện với nhau, thời điểm khi có nam sinh mời cậu uống rượu, cậu ngẩng đầu lên một chút, đối diện đã có 5 chai rỗng, anh lặng yên uống rượu, không có nhìn cậu.

Thời điểm cậu uống rượu, trong lớp nữ sinh bắt đầu vây quanh anh.

Cậu nhìn anh đem một chai bia từ dưới lên rót, sắc mặt không có giống những nam sinh khác đỏ lên, mà là càng ngày càng trắng, ánh mắt cũng càng ngày càng tan rã.

Anh vẫn không nhìn cậu, cuối cùng  đem áo khoát cởi ném ở trên mặt ghế theo lão Lục của phòng cậu uống rượu.

Lão Lục một ly, anh một chai!

Thời điểm chai thứ năm uống được một nửa, lão Lục nói không chơi, lung ta lung lay hướng phòng vệ sinh.

Anh một tay chống bàn, đang lúc mọi người làm ồn muốn anh đem phần còn dư lại tầm nửa chai uống cho hết, sau đó lau miệng đẩy ra cái ghế có chút lảo đảo đi ra ghế dài.

Cậu ngây ngốc ngồi đó, bên tai thanh âm càng ngày càng thấp, càng ngày càng xa.

Anh luôn luôn tươi cười, anh đặc biệt ưa thích cười, đối với người quen sẽ không che dấu chút thoải mái nào cười to, đối với người xa lạ sẽ nhẹ nhàng mỉm cười, đối với người đáng ghét sẽ không hề cố kỵ cười lạnh, nhưng chưa bao giờ giống hôm nay cười đến ưu thương như thế.

Mấy phút đồng hồ sau, cậu cầm lấy áo khoác của anh đi ra ngoài, tại các tiệm cơm bên ngoài tìm một vòng rồi lại trong khắp ngõ ngách chứng kiến hai tay của anh chống lên tường lưng cong xuống, anh đang nôn, nên chân đặt nửa chai nước khoáng, dưới ánh trăng thân hình của anh thon dài mà đơn bạc.

Cậu đi qua, ngửi được một cỗ nồng đậm mùi rượu, cậu vừa muốn nói chuyện, anh đã nắm chặt tay của cậu, trước lúc cậu kịp kháng cự, anh xoay người đem cái trán đặt lên trên vai của cậu có chút thở hổn hển.

Hơi thở của anh rất nóng, quét trên cổ của cậu khiến cho từng đợt tê dại, bỏng rát.Cậu nghĩ muốn đẩy anh ra, để tay trên bả vai anh, cậu cảm giác được đau nhức rõ ràng.

Anh nắm thật chặt tay cậu, cái trán vẫn đặt ở trên vai của cậu, mà tay của cậu  theo trên vai anh chậm rãi dời xuống đặt ở phía sau lưng anh vỗ nhè nhẹ, cậu không cách nào giải thích hành vi của mình, chỉ là theo bản năng muốn phải làm như thế, chẳng qua là cảm thấy như vậ có thể sẽ bớt nổi thống khổ của anh, tuy rằng cậu cũng không biết tại sao lại cảm thấy anh rất thống khổ.

Qua thật lâu, anh thở phào một hơi, rồi như được sống lại, tiếp nhận trong tay của cậu áo khoác mặt lên người, trên mặt đã khôi phục bộ dáng tươi cười quen thuộc, anh cầm lấy chai nước trên mặt đất uống vài hớp, nhổ ra phía sau, nhéo nhéo cái mũi của cậu nói:

-Không tức giận?

Ngữ điệu rất nhẹ nhàng, vẻ mặt thản nhiên, những ý tưởng ngổn ngang kia trong nội tâm của cậu chậm rãi biến mất, cười lắc đầu: Anh khá hơn chưa?

Anh nắm thật chặt áo khoác, để tay trên bụng vuốt vuốt nói:

-Uống có chút khó chịu, dạ dày nóng lợi hại, nôn ra thì tốt rồi.

Cậu xem sắc mặt anh vẫn còn có chút trắng bệch, nói:

-Còn khó chịu hơn sao? Nếu không chúng ta đi về trước đi, bọn hắn còn không biết lúc nào mới chấm dứt.

Anh nhếch miệng cười, đem khăn quàng cổ tại trên cổ quấn hai vòng, giữ chặt cánh tay của cậu nói:

-Được! Chúng ta về.

Từ tiệm cơm đi ra, anh kéo cậu đi quảng trường, nơi ấy có loại hình nghệ thuật nhạc nước (mị nào muốn biết rõ hơn thì hỏi chú google nha, mị hơi lười), họ tìm bậc thang ngồi, có đứa bé cầm giỏ hoa hồng lại đây, muốn anh mua, thời điểm cậu định từ chối, anh đã móc bóp ra, lấy ra một trăm đồng kín đáo đưa cho đứa bé, từ trong tay bé nhận lấy giỏ hoa, anh trực tiếp đưa cho cậu.

Cậu không có nhận, lấy tay vuốt tóc nói:

-Tôi không cần.

Anh cưỡng ép bỏ vào trong ngực cậu, hai tay chống ở sau người nhìn khoảng trời nói thật nhỏ "Nhìn đứa bé kia thật đáng thương, em coi như mỗi ngày làm một việc thiện, nhận lấy đi".

Cậu nhìn anh một cái, đem hoa để ở một bên, hai tay ôm chân, ngửa đầu cùng anh nhìn trời.

Một lát sau anh hỏi:

-Em nói bọn Tử Phi hiện tại đang làm cái gì?

-Không biết!

-Anh đoán bọn hắn khẳng định trong căn hộ làm chuyện xấu!

Cậu 'Phụt' nở nụ cười, đẩy bả vai anh, thân thể của anh theo động tác của cậu mà nghiêng sang một bên, cũng cười.

Lúc sau, anh đưa tay bỏ vào trong túi áo, sau đó nhìn cậu nói:

-Tặng cho em một món quà Giáng Sinh, muốn không?

Cậu thăm dò nhìn hướng anh "Cái gì?".

-Em nói trước đi muốn hay không?

-Anh không nói cho tôi là cái gì, tôi trả lời thế nào!

Anh mím môi, cúi đầu nói:

-Vậy coi như không có, không tiễn, đi thôi, trở lại trường học!_Nói xong liền đứng dậy.

Cậu ngửa đầu nhìn anh trong chốc lát, hoàn toàn đoán không ra ý nghĩ của anh, ôm hoa hồng cũng đứng lên.

Anh cười nhạo một tiếng, nói:

-Tôi nghĩ em sẽ trực tiếp vứt giỏ hoa ở nơi này chứ.

Cậu trừng anh "Tôi là sợ lãng phí, trở về ký túc xá còn có thể sống vài ngày.

Anh nghiêng đầu cười cười nói:

-Ngu ngốc!

Cậu hung hăng đạp anh một cước, anh cười lớn đem tóc của cậu xoa loạn lên, cậu nhìn cái dáng vẻ tươi cười kia, trong lúc đó có cảm giác rất vui mừng.

Tết dương vừa qua được vài ngày, trường học liền cho nghỉ phép, tận lực bồi tiếp tết Âm lịch, buổi tối 30 tết, cậu gọi cho rất nhiều người chúc tết, cũng thu được không ít lời chúc phúc năm mới, nhưng lại không có Vương Tuấn Khải.

Thời khắc chuông đồng hồ điểm 12h không lâu sau, cậu lấy điện thoại gọi cho anh, kỳ thật cậu chỉ là gọi thử, bởi anh đã nói với cậu, phỏng chừng nghỉ đông và nghỉ hè anh đều ra nước ngoài.

Thời điểm điện thoại được kết nối, anh thanh âm có chút kinh ngạc truyền đến.

-Vương Nguyên?

-Là tôi, năm mới vui vẻ!

Đầu bên kia điện thoại có trầm mặc một lát "Cảm ơn, năm mới vui vẻ!

-Anh ở nước ngoài sao?

-Không có, đang ở thành phố X.

-Ừm! Người nhà anh năm nay đã trở lại? Tử Phi không phải nói anh hàng năm đều là ra nước ngoài mừng năm mới đấy sao?

Anh không trả lời vấn đề của cậu, cũng không có nói, cậu chỉ có thể nghe được tiếng hít thở không yên từ anh.

Chờ thật lâu, anh trầm thấp, thanh âm có chút phát run nói:

-Vương Nguyên! Về sau hàng năm em đều phải gọi điện thoại cho tôi được không? Mặc kệ chúng ta ở nơi nào, mặc kệ chúng ta biến thành quan hệ gì, em có thể đáp ứng tôi không?

cậu không biết anh tại sao phải hỏi như vậy, cũng không biết mình có thể làm được hay không, nhưng lúc ấy cậu cơ hồ không có nghĩ gì liền đồng ý.

Anh nghe xong câu trả lời của cậu, hoàn toàn rơi vào trạng thái trầm mặc sau một phút đồng hồ, anh nói:

-Cảm ơn!

Cậu có thể nghe ra được thanh âm run rẩy của anh.

Lời hứa hẹn này cậu chưa bao giờ quên, thậm chí là khi 2 người họ mất đi liên lạc trong ba năm, hàng năm đêm 30 tết cậu đều gọi vào một dãy số quen thuộc không có người trả lời, sau đó nói một câu:

-Năm mới vui vẻ!

End chap 5

Sau một thời gian vắng bóng ngưng đăng chap mới do mị bận ôn thi thì bây giờ mị đã có thời gian đăng chap mới cho m.n nà mặc dù mị chưa thi nha!

Tâm sự tý nà mị vừa bấm máy vừa xem Video sinh nhật của Đại Cưa 17 tuổi á.Tiện đây m.n cho mị hỏi có ai biết bài nhảy của Đại Cưa sau bài love yourself không ạ.Chả là mị đang muốn học nhảy bài ý á.Vậy ai biết thì cmt hoặc ib riêng cho mị nha.Xie Xie Ta Cha!!!

M.n đọc truyện vv. Nhớ vote và cmt góp ý kiến cho mị biết nha!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro